Chương 12: Nam thần chạy Didi

Ngày thứ hai tám giờ tối, tại khách sạn Hậu Thiên.

Phùng Đào lái BMW chở Điền Lỵ Lỵ đi tới khách sạn.

Nhìn thấy Phùng Đào tới, bạn học ngoài cửa ào ào đi tới.

"Phùng tổng lợi hại a, đã lái BMW rồi?"

"Không hổ là Phùng tổng, nhanh như vậy đã được lên làm tổng giám đốc, còn lái BMW nữa."

Nhìn thấy chiếc BMW kia mới tinh, không ít bạn học ào ào tán thưởng.

Phùng Đào cười cười: "Ha ha, không phải chỉ là một chiếc BMW thôi sao? Mình biết rất nhiều bạn bè đều lái Ferrari."

"Đúng rồi đôi Kim Đồng Ngọc Nữ lớp chúng ta Hà Giai và Diệp Thần làm sao chưa tới nữa?" Không ít bạn học hỏi.

"Mình vừa nhắn Wechat cho Hà Giai, nói là còn có một hạng mục nữa nên sẽ tới muộn một chút." Một vị nữ sinh nói ra.

Phùng Đào nói: "Hôm nay ta đặt một khách sạn 5 sao ở Ma Đô, đầu bếp tất cả đều là mời từ hệ cấp năm sao, một bàn tiệc rượu này là hơn vạn đấy."

"Không hổ là Phùng tổng, thật là quá hào phóng."

"Đúng vậy, lương 1 năm của Phùng Đào hiện giờ đã là 1 triệu rồi." Điền Lỵ Lỵ ở một bên hâm mộ nói ra.

Lương một năm 1 triệu?

Nụ cười trên mặt của mấy bạn học cũng dần dần vụt mất.

Các bạn học nghĩ đến lương bổng hiện tại của mình mà phát sầu, còn lương 1 năm của người ta đã là 1 triệu rồi.

Phùng Đào nhìn thấy sắc mặt của mọi người như vậy nên phi thường đắc ý.

A!

Khoe khoang thành công.

Tại cửa đại sảnh, bạn học càng tụ càng nhiều, bắt đầu náo nhiệt.

Các bạn học mọi ngành mọi nghề đều có, mọi người tập hợp tại một chỗ, tâm sự thời điểm còn ở trường cũ, có điều rất nhanh chủ đề thì biến thành chủ đề nịnh hót.

"Ai, Phùng tổng thật quá lợi hại, còn trẻ như vậy đã là tổng giám đốc."

"Vừa nãy ta nhìn sơ qua menu, một món ăn đều có giá tiền bằng một tháng tiền lương của mình."

"Phùng tổng cậu quá mạnh, về sau có cơ hội phát tài nhớ nghĩ đến chúng tôi đó."

Điền Lỵ Lỵ ngồi bên cạnh Phùng Đào cười nói: "Vừa nãy Phùng Đào nói, muốn mời mình đến công ty anh ấy làm bộ trưởng tiêu thụ đấy."

"Ha ha, đều là bạn học, có thể kéo kéo một phát cũng là việc nên làm." Phùng Đào vẻ mặt đắc ý.

Trước kia ở trong lớp nhan sắc của Điền Lỵ Lỵ kém hơn Hà Giai 1 bậc, cũng là mỹ nữ 80 điểm trở lên.

Về sau tốt nghiệp, nàng cũng rất nỗ lực, thế nhưng bên ngoài xã hội phát triển nữ nhân ưu tú nhiều lắm.

Điền Lỵ Lỵ tuy rất nỗ lực, bất quá cũng chỉ là một nhân viên bình thường.

Về sau nàng ngẫu nhiên gặp Phùng Đào, biết anh ta hiện tại đang làm quản lý công ty, nên mới câu được anh ta.

Nếu đã nỗ lực không thành công, không bằng dựa vào nhan sắc mà ở bên cạnh nam nhan tiền có thế vậy.

Phùng Đào nhìn sơ qua các bạn học chung quanh, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

"A, Diệp Thần làm sao còn chưa tới?"

Ở trong lớp Diệp Thần và Hà Giai thế là Kim Đồng Ngọc Nữ, nữ nhân trong lớp cũng đều thầm mến Diệp Thần.

Phùng Đào lúc đó vô cùng tức giận, khi anh ta biết Diệp Thần chỉ là một tên tài xế Didi, nên đã sớm chuẩn bị sẵn kế hoạch muốn rửa sạch mối nhục này.

"Đúng vậy, Diệp Thần làm sao còn chưa đến."

"Kim Đồng Ngọc Nữ Hà Giai Diệp Thần vậy mà đều chưa tới."

"Lúc trước Diệp Thần còn trả lại cho mình bức thư tình mà mình gửi cho cậu ấy nữa đấy."

"Thì đúng vậy, không biết cậu ấy bây giờ biến thành dạng gì, nhất định là còn đẹp trai hơn nam tính hơn."

Mấy nữ sinh nói về Diệp Thần trong mắt đều tỏa ánh sáng, xuân tâm dập dờn.

Các nam sinh nghe được nữ sinh đàm luận về cái đề tài này trong lòng đều có chút hoang mang.

Cao trung năm 3, ở trong lớp nam nhân này đều là đề tài duy nhất để nữ sinh nói, bọn họ chỉ là vật làm nền mà thôi.

Phùng Đào nghe các nữ sinh nghị luận, thần sắc càng ngày càng đặc sắc.

"Thật ra hai ngày trước mình và Lỵ Lỵ đi mua xe đã gặp phải hắn." Phùng Đào nói không lọt dấu vết nói ra.

"Thật sao? hiện tại cậu ấy thế nào?"

"Có phải rất đẹp trai không? hiện tại có phải hay không đang là tổng giám đốc bá đạo của công ty nào hay không?"

Điền Lỵ Lỵ cười lạnh một tiếng: "Tổng giám đốc bá đạo cái gì? Nói ra sợ cậu không tin, bây giờ cậu ta đang làm tài xế Didi đấy.

"Hả, tài xế Didi, Diệp Thần sao lại thảm như thế."

"Thì đúng vậy, không phải lúc trước hắn thi đại học tới 985 điểm à?"

Trên mặt các nữ sinh đều lộ ra vẻ khϊếp sợ.

Diệp Thần là nam thàn trong lòng các nàng đó.

Vô luận về học tập hay nhan sắc đều là siêu cấp.

Đã từng nam thần, bây giờ lại là một tài xế Didi!

Loại này chênh lệch rất nhiều, khó có thể tin được.

Phùng Đào cũng thở dài: "Ai, mình cũng không nghĩ tới, thành tích lúc trước của cậu ấy thế và Hà Giai là tương đồng, không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp thì như một người trên trời một người dưới đất."

Trên mặt các nữ sinh đều lộ ra thần sắc thất vọng.

Dù sao cũng là nam thần trong lòng mình, đương nhiêm khi nghe vậy trong lòng bọn họ có chút nhất thời không thể tiếp thụ được.

"Xin lỗi, mình tới chậm." Ngoài cửa đại sảnh truyền đến một đạo thanh âm.

Diệp Thần mặc đồng phục Didi đi đến.

Nhìn thấy đồng phục trên người Diệp Thần, các bạn học đều hai mặt nhìn nhau.

Hôm nay bọn họ họp lớp, Diệp Thần coi như là làm tài xế Didi đi nhưng cũng phải mặc âu phục đi đến chứ

Phùng Đào nhìn thấy Diệp Thần cười nói: "Diệp Thần, hôm nay là ngày trọng đại, sao cậu không thay quần áo khác, nữ sinh lớp chúng đều đang chờ đợi Nam Thần cậu đấy."

Diệp Thần cười cười: "Mình vừa mới chạy xong một đơn Didi, vừa lúc gần khách sạn thì trực tiếp tới luôn."

"Há, nha! Chạy Didi chính xác thật không dể dàng, nghe nói vài ngày trước, có một tài xế Didi gặp phải kẻ cướp, bị gϊếŧ đấy, nguy hiểm đến cũng nhiều, Diệp Thần sao cậu lại lựa chọn làm tài xế Didi đấy."

Phùng Đào nhìn như là đang quan tâm Diệp Thần, trên thực tế chính là muốn nói cho mọi người biết Diệp Thần thảm biết bao nhiêu.

"Mình thì cảm thấy rất tốt, chú ý một chút là được rồi."

Tâm tư Phùng Đào, Diệp Thần làm sao lại không hiểu.

Muốn tìm cách giẫm đạp tôi hả? Cậu tìm nhầm người rồi?