Chương 10: Chó sống nhanh hơn anh nhiều

Khuôn mặt Hà Giai đỏ bừng trừng liếc Diệp Thần một cái: "Nhảy thì nhảy."

Nói xong, Hà Giai ngồi xuống, hai tay để sau lưng.

Diệp Thần thì là ngồi ở trên ghế trêu tức nhìn Hà Giai, một mặt thì nghiền ngẫm.

Giá trị nhan sắc của Hà Gia là 95 điểm trở lên, dáng người thì thon thả.

Tuy nhiên thiếu đi mấy phần ngây ngô thời còn là học sinh, nhưng lại thêm vào đó là khí chất thục nữ.

Thân thể Hà Giai nhảy lên, nhảy ra khoảng nửa mét.

Diệp Thần vừa cười vừa đếm.

"Một cái!"

"Hai cái!"

"Ba cái!"

. . .

Hà Giai thường xuyên ngồi ở văn phòng, bình thường không vận động.

Bởi vậy mới nhảy được năm cái liền cảm giác được hai cái đùi của mình tê cứng rồi.

Thời điểm nhảy đến cái thứ sáu thời, chân đã không thể đứng vững nữa rồi.

"Ấy nha!"

Lần này là trượt chân, Hà Giai thống khổ ngã trên mặt đất.

Diệp Thần thấy được cảnh này cũng luống cuống cả lên.

Vốn chỉ muốn đùa cho vui, không nghĩ tới vậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hắn vội vàng chạy tới: "Cậu không sao chứ."

Hà Giai giữ chặt lấy mắt cá chân: "Chân của mình hình như bị trật rồi."

Diệp Thần thận trọng ôm lấy Hà Giai: "Đến phòng ngủ, mình xem giúp cậu."

"Ừm, được."

Diệp Thần ôm lấy Hà Giai đi vào phòng ngủ, đem nàng đặt lên giường, cẩn thận xem xét.

Nhìn thấy mắt cá chân của Hà Giai đã sưng lên, Diệp Thần nói ra: "Mình giúp cậu xoa bóp một chút."

Diệp Thần vừa nãy nhận được y thuật sơ cấp, trong đầu đã có phương pháp trị liệu.

" Cậu xoa bóp? Không được, vẫn là nên đến bệnh viện đi."

Đương nhiên là Hà Giai không yên tâm.

"Yên tâm, kỹ thuật xoa bóp của mình cực kỳ tốt."

Tay Diệp Thần nhẹ nhàng đặt lên mắt cá chân Hà Giai.

"Đau!"

Hà Giai phát tiếng rêи ɾỉ thống khổ.

"Lúc đầu sẽ có chút đau, cậu kiên nhẫn một chút."

Lúc này, cửa nhà Hà Giai bị mở ra, một nữ nhân trung niên mang theo một người trẻ tuổi đi đến.

"Tiểu Tống, mau vào, ha ha cám ơn con lái xe đưa dì về, vào nhà uống chén trà đi."

"Dì Lý, không có gì, con và Hà Giai là bạn bè, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi." Một người trẻ tuổi đẹp trai cười nói.

"Ai u! Rất hiểu chuyện a, tiểu Hà chúng ta nếu có thể gả cho con thì có phúc biết bao nhiêu."

Nhìn thấy tủ giày, Lý Tình cười cười: "Tiểu Giai nó đã về, dì làm cho con chút đồ ăn ngon, nhất định phải ở lại."

Thời điểm Lý Tình cởi giày, sửng sốt một chút.

Ở Cửa sao lại có một đôi giày của nam, bà để ý Tống Minh nói ra: "Tiểu Minh, con đến phòng khách ngồi đấy nghỉ ngơi một hồi đi, nha đầu kia có thể là ở trong phòng ngủ, dì đi gọi con bé."

Lý Tình nói xong liền đi lên lầu hai, nàng vừa định gõ cửa, trong phòng đột nhiên phát ra âm thanh của con gái mình.

"Cậu làm nhẹ một chút!"

"Làm mình đau đấy!"

Trong phòng, Diệp Thần đang xoa bóp vết thương ở chân cho Hà Giai.

Lúc đầu, thật sự có chút đau, nhưng mà điều làm cho Hà Giai khϊếp sợ là từ đau đớn chuyển sang cảm giác thoải mái rất nhiều.

"Thế nào? Hiện tại cảm giác dễ chịu không!"

"Ừm, Diệp Thần, cậuquá lợi hại, lúc đầu xác thực rất đau, hiện tại chẳng những không đau, mà còn vô cùng dễ chịu!"

. . .

Ngoài cửa, sắc mặt Lý Tình tái xanh.

Từ đó đến giờ Hà vô cùng nghe lời, bà nằm mơ cũng không nghĩ tới, con gái mình vậy mà làm ra loại chuyện này.

Quan trọng nhất chính là, trong phòng khách còn còn có con rễ tương lại mà mình chọn đang ngồi ở đó.

Lý Tình ho khan một tiếng, gõ cửa phòng một cái: "Tiểu Giai, con ở bên trong à?"

Hà Giai sắc mặt hơi đổi một chút: "Hỏng, mẹ mình trở về."

Diệp Thần im lặng nói: "Sợ cái gì, chúng ta cũng không có làm chuyện xấu."

Hà Giai liền vội vàng đứng lên, thử bước xuống đất.

Tuy nhiên có chút đau, nhưng mà cũng có thể đi được.

"Mẹ , chờ con một chút."

Hà Giai đi tới cửa, mở cửa phòng ra.

Nhìn thấy trong phòng con gái mình còn có thêm một nam nhân, mặt Lý Tình triệt để xụ xuống.

"Cậu ta là ai?"

Hà Giai vội vàng giải thích: "Mẹ, đây là bạn con, chúng con. . ."

Lý Tình trừng liếc Hà Giai một cái: "được, không cần giải thích, Tiểu Tống tới."

"Tống Minh anh ta tới làm cái gì?" Trong mắt Hà Giai mang theo vẻ không vui.

"Con còn không biết xấu hổ, than là nữ nhân vậy mà mang theo nam nhân đi vào phòng ngủ, còn ra thể thống gì nữa."

"Chúng con chẳng hề làm gì cả."

"Còn nói là chưa làm, mẹ đều đã nghe hết rồi."

Hai mẹ con nhỏ giọng tranh chấp.

Diệp Thần ở một bên vội vàng giải thích: "Dì à, Hà Giai bị trật chan, con giúp cậu ấy trị liệu mà thôi."

Lý Tình nghe Diệp Thần giải thích, thở phào một hơi.

Bà vốn cho là, con gái của mình đã. . .

Lý Tình, Diệp Thần, Hà Giai ba người đi đến phòng khách.

Nhìn thấy Hà Giai, Tống Minh vội vàng đứng lên.

Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Hà Giai còn có Diệp Thần, mặt của anh ta cũng hơi hơi trầm xuống.

Bất quá nhìn thấy Diệp Thần mặt đồng phục tài xế Didi, thần sắc cảnh giác giảm đi rất nhiều.

"Tiểu Giai, nguyên lai còn có bạn đến à." Tống Minh cười nói.

Lý Tình vội vàng giải thích: "Tiểu Giai bị trật chân, nên bằng hữu Tiểu Tinhg đưa con bé trở về."

Tống Minh một mặt ân cần vội vàng đi đến trước mặt Hà Giai.

"Tiểu Giai bị trật chân, sao không gọi điện thoại cho anh, anh dẫn em đi bệnh viện."

Hà Giai liếc Tống Minh: "Tôi tại sao phải gọi điện thoại cho Anh, chúng ta rất thân sao? Chân của tôi đã không sao, không cần đến bệnh viện."

Tống Minh bị Hà Giai liếc khuôn mặt có chút khó coi bất quá vẫn cố giả bộ nở nụ cười.

"Tiểu Giai, A Minh người ta quan tâm con, con sao có thể nói chuyện với người ta như thế." Lý Tình ở một bên vội vàng nói.

Tống Minh cười cười: "Không sao đâu Dì."

Anh ta nhìn về phía Diệp Thần: "Cám ơn anh đã đưa Hà Giai trở về, tôi là Tống Minh, là quản lý khách sạn Hậu Thiên, nếu như có chuyện gì cần tôi giúp đỡ , có thể tìm tôi."

Diệp Thần nhẹ gật đầu: "Ta là Diệp Thần, chạy Didi!"

"Chạy Didi? A, rất tốt!" Tống Minh trên mặt lộ ra nụ cười trêu tức.

Lý Tình nghe được Diệp Thần lái Didi, thần sắc rõ ràng càng thêm khó coi.

Một bên là quản lý khách sạn lớn, còn một bên chạy Didi, Lý Tình suy nghĩ căn bản không cùng đẳng cấp.

Lý Tình đã quyết tâm, nếu như Diệp Thần và Hà Giai thật sự có quan hệ, cũng phải tách bọn nó ra.

"Tiểu Minh, đừng nghe nha đầu kia nói, uống chén trà đi." Lý Tình vừa nói vừa lôi kéo Tống Minh ngồi ở trên ghế sa lon.

Lý Tình đi pha trà, trong phòng khách bầu không khí có chút cổ quái.

Diệp Thần và Hà Giai ngồi cùng một chỗ, Tống Minh ngồi đối diện bọn họ.

"Chạy Didi rất vất vả, đi sớm về trễ có phải không!" Tống Minh không tìm được gì để nói nói ra.

"Không khổ cực, mỗi ngày cùng nhiều loại người khác nhau liên hệ cũng tốt."

"Đúng vậy, thật hâm mộ anh, anh nhìn xem tôi tuy một năm kiếm được mấy triệu, thế nhưng quá mệt mỏi, công ty mỗi ngày trăm người muốn chen vào, bận rộn vô cùng, mệt như chó vậy." Tống Minh cảm thán một câu.

Nhìn Tống Minh giống như hâm mộ Diệp Thần, nhưng thật ra là mỗi câu mỗi lời nói ra đều khoe khoang.

Diệp Thần cười cười: "Lừa mình dối người, chó sống nhanh hơn anh nhiều!

Tống Minh: ". . ."