Bất Dạ Thành

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một câu chuyện có thật ít cao trào điểm nhấn 7 năm trước tôi đã chứng kiến và là một nhân vật trong câu chuyện vì thương cậu ấy mà tôi đã ôm cậu ấy và khóc Năm nay cậu ấy tìm đc hạnh phúc tôi cũng ôm  …
Xem Thêm

Chương 26
Những ngày ở Đài Bắc lại tiếp diễn. Lý Dĩ Thành để hơi thở của Dương Tiếu Văn lặng yên len lỏi vào cuộc sống của mình, rồi ung dung đổ bóng, xòe tán rộng khắp mỗi nơi cậu dừng chân, và cứ thế đợi chờ Dương Tiếu Văn gọi tình yêu đã bỏ quên của cậu quay trở lại, để dòng sông ánh sáng dưới cầu vượt chậm rãi nối mạch từ ánh mắt một người tới trái tim người kia, giống như tuyết đầu mùa Bắc Kinh, cùng lúc rơi giữa vận mệnh cả hai người.

Họ ăn cơm, xem phim, đi dạo, mượn những phần nho nhỏ của cuộc sống để chậm bước tới gần nhau hơn. Dương Tiếu Văn ra sức xun xoe nịnh nọt Khưu Thiên, Khưu Thiên ra sức ráng không lừ mắt trừng trộ xem thường anh ta, Lý Dĩ Thành thì lâu lâu lượn sang qua đêm ở nhà họ Dương, còn lại đa số thời gian cậu đều ở đầu Bắc thành phố, nhưng cậu sẽ chủ động gọi điện cho Dương Tiếu Văn, chứ không lẳng lặng chờ Dương Tiếu Văn đến mời đến gọi như trước nữa.

Mùa thu đến, ngày bỗng dưng còn ngắn ngủn, Lý Dĩ Thành phán rằng mùa này ăn bánh đậu đỏ là hợp nhất trần đời, tiết trời se se mà gặp nhân kem ấm ấm, còn gì tuyệt mỹ hơn. Bởi vậy chỉ cần cậu ở nhà họ Dương, mỗi ngày đi làm về Dương Tiếu Văn sẽ ngoan ngoãn đứng xếp hàng dọc đường đợi mua bánh đĩa bay đậu đỏ.

Có bữa Lý Dĩ Thành ăn xong bánh rồi, ngồi thu lu trên sô pha mυ"ŧ tay nói: “Nhà này vẫn ngon nhất.”

“Vậy chuyển về đây luôn đi.” Dương Tiếu Văn vừa nói vừa rút khăn giấy lau tay cho cậu.

Cậu rất ưa nhìn bộ dạng Dương Tiếu Văn cúi đầu lau tay cho mình, hồi đó cũng có thế này thôi mà bị lừa… “Lần này ông chủ không bỏ lộn nhân.” cậu nói.

“Lần trước cho nhầm nhân hả? Sao anh có ăn đâu?” Dương Tiếu Văn hơi ngạc nhiên. Lý Dĩ Thành chỉ ăn bánh kem, thành ra cái nào bỏ lộn đều để phần Dương Tiếu Văn giải quyết hết.

“Bốn năm trước có lộn một lần.” Lý Dĩ Thành nói xong lừ mắt nhìn Dương Tiếu Văn. Hứ, hồi đó Khưu Thiên chỉ mặt đặt tên người này quả nhiên như thần.

“… bốn năm trước tại em mua chưa đúng lúc.” Dương Tiếu Văn coi bộ cũng nhớ ra hình tượng so sánh của Khưu Thiên năm đó, “Sau này sẽ không nữa, từ giờ trở đi bổn tiệm chỉ có nhân kem, quyết không bán lộn.”

“Chậc chậc… miệng lưỡi dẻo quẹo của anh càng lúc càng ghê hồn nha.” Lý Dĩ Thành co cẳng đạp Dương Tiếu Văn một cú.

Lúc sau Lý Dĩ Thành đọc tiểu thuyết xong thấy bâng khuâng một hồi, ngồi chôn mình trong sô pha không buồn dậy, đến lúc bị Dương Tiếu Văn xốc lên, cậu mới tả lại khúc đó cho Dương Tiếu Văn, nhân vật chính muốn ở bên cô gái ấy, cô ấy liền bảo với anh ta, thể xác và tâm hồn cô đều bị vùi lấp cả rồi, cô giờ giống như cơn gió, không còn suy nghĩ, không già, mà cũng không thể chết đi.

“Rồi sau cô ấy hỏi nhân vật chính: [Dù có vậy anh vẫn muốn em ư?] anh biết anh ta nói sao không?”

Dương Tiếu Văn nghĩ nghĩ một lát: “[Muốn] chứ.”

“Sao lại thế?”

“Anh nghĩ vậy thôi, nếu em là cô ấy, dù có biến thành thứ gì, anh cũng muốn.” Dương Tiếu Văn tì người vào sô pha, hai mắt nhìn Lý Dĩ Thành sáng trưng.

“Hừ hừ…” Lý Dĩ Thành bắt đầu thấy công phu thâm tình của người này đã luyện đến vô tiền khoáng hậu luôn rồi.

“Tiểu Thành…” Dương Tiếu Văn đang nói lại nhoài vào ôm cậu: “Sinh nhật em mình ra ngoài ăn đồ xào uống bia nhé? Hay là lẩu? Có muốn quà gì không?”

Lý Dĩ Thành luôn có nghi thức sinh nhật của riêng cậu, ấy là hùng hồn ăn một bữa, rồi đi mua mười cuốn sách tự tặng mình, nhất quyết đừng chuẩn bị màn gì bất ngờ hay phòng tiệc rồi hát chúc mừng sinh nhật thổi nến blah blah… dù cậu sẽ không quay lưng xô cửa bỏ đi ngay tức khắc, nhưng mặt mày cau có thì khó mà tránh được. Quà sinh nhật lý tưởng nhất với cậu là hỏi thẳng một câu thích đi ăn gì, cho quà gì đây.

“Xào.” Lý Dĩ Thành miễn cưỡng chọn: “Còn cả hơn nửa tháng nữa a, Đại Võ.”

Sinh nhật 30 tuổi của Lý Dĩ Thành, ăn đồ xào xong, Khưu Thiên phẩy tay chào rồi tự giác lượn đi, Dương Tiếu Văn dẫn cậu ra cầu vượt, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Tiểu Thành, ở bên anh đi, được không?”

Cậu nhìn Dương Tiếu Văn rợp trong ánh đèn, lòng nghe xao xao lạ, cơ mà cậu vẫn day day má Dương Tiếu Văn, đáp: “Tôi biết anh thích tôi mới muốn ở bên tôi, nhưng tôi vẫn cần thêm thời gian.”

“Anh biết, chỉ là anh tự dưng muốn nói nên lại nói ra thôi.” Dương Tiếu Văn vẫn thẳng thắn vậy.

Lý Dĩ Thành cười phá lên, ôm chầm lấy Dương Tiếu Văn trong đèn hoa rực rỡ, vậy là Dương Tiếu Văn ngây ngẩn như đá tảng câm nín, cỏ dại vô danh, tiếp tục đợi chờ trong kiên nhẫn và hèn mọn.

Đến tháng mười một sinh nhật Dương Tiếu Văn, Lý Dĩ Thành gửi bưu thϊếp từ đầu Bắc thành phố, mặt trên vẽ một dải dung lượng màu lam, tô kín từ 0% đến 60%, bên cạnh ghi chữ “Cố lên, được không!” cách mấy bữa cậu tới nhà họ Dương, thấy bưu thϊếp được dán cạnh tranh của mình, trên viết thêm một câu, “Đa tạ, sư phụ Tiểu Thành!”

Sau này Dương Tiếu Văn bảo cậu: “Dân máy tính bọn anh, chỉ cần nhìn dải dung lượng đang chạy trên màn hình là cảm thấy nhẹ nhõm và an tâm hẳn… bọn em suốt ngày ôm illustrator chắc không hiểu đâu.”

Cậu nhịn không được nhéo Dương Tiếu Văn mấy cái.

Đêm cuối cùng của năm 2009, bọn họ quyết định ở nhà ăn bít-tết, hơn 10 giờ sẽ ra ngoài gặp Khưu Thiên, cùng đi quán bar đếm ngược.

“Anh làm sườn bò chiên, khoai tây nghiền với canh nghêu mướp, nhé?” vừa qua Giáng sinh, Dương Tiếu Văn đã rất chi nghiêm túc bàn thực đơn với Lý Dĩ Thành.

“Bít-tết với canh nghêu mướp á?” Lý Dĩ Thành đương nhồi nửa cái bánh đậu đỏ trong miệng, ngờ vực nhìn Dương Tiếu Văn.

“Pha trộn văn hóa đó, siêu hợp luôn.” Dương Tiếu Văn chớp chớp mắt nói: “Giống hai đứa tụi mình.” dân thiết kế phất phơ nghệ sĩ đi với dân máy tính đồ tây thẳng thớm đàng hoàng.

“… anh biết không hả, hồi đó tôi mù mắt trái đó.”

Tất niên, Lý Dĩ Thành nhân lúc Dương Tiếu Văn chiên thịt bò, liền lén lút tô dung lượng thành 90%.

Họ cùng nhau đón năm 2010.

Ngày đầu tiên của 2010, Dương Tiếu Văn ngủ dậy mới thấy dải dung lượng bay lên ba vạch, thành ra đứng nhìn bưu thϊếp ngơ mặt cười một hồi, tận đến khi Lý Dĩ Thành đói bụng nằm trên giường quăng gối vèo vèo, Dương Tiếu Văn mới lại hóa thân thành quản gia ngây thơ, xuống bếp lọ mọ làm bánh mỳ ốp la thịt nguội hoành tráng, cơ mà tiếng cười ha ha vẫn không ngớt bay ra từ trong bếp.

Nguyên một tháng trời, Dương Tiếu Văn đều hăm hở xoắn xuýt lấy Lý Dĩ Thành vì 10% cuối cùng ấy.

Đến cuối tháng, Lý Dĩ Thành thấy tờ poster quảng cáo chương trình mới, năm ngoái nhóm này làm tour bắt đầu từ Đài Bắc, lúc ấy cậu ở Thượng Hải, để lỡ mất show ấy, giờ bọn họ lại về tới Đài Bắc rồi. Cậu nhìn dòng tiêu đề trên poster, [Trở lại rồi, trở lại nơi bắt đầu]. Vậy là cậu bảo Dương Tiếu Văn, mình đi xem biểu diễn đi.

Tối hôm đó, họ ngồi trong bóng tối, nghe nhạc sĩ hát dưới ánh đèn mờ nhạt.

[Tưởng rằng thế mà sao không thể, em còn biết làm sao với thế gian này, nên buông tay mà sao không thể, cứ mãi vấn vương những chuyện xa xôi… Tháng ngày, em cần gì vội vã, điều phải tới, tôi không vội, phải trả phải cho đi tôi rồi cũng cho…] (*)

“Đại Võ.” đang nghe hát Lý Dĩ Thành quay sang nhìn Dương Tiếu Văn: “Mình yêu nhau đi.”

Dương Tiếu Văn ghé sang cậu, cười đáp: “Ừ.”

Trong tiếng hát của nhạc sĩ, Lý Dĩ Thành mò trong túi ra một cái bút bi, kéo tay phải Dương Tiếu Văn sang, hí hoáy tô một khúc màu lam trên mu bàn tay, “10% còn lại.” cậu bảo thế.

Ánh đèn sân khấu lung linh rung theo nụ cười của Dương Tiếu Văn, xung quanh hàng ngàn khuôn mặt quen và lạ, mà họ chỉ thấy tia sáng trong mắt nhau. Đài Bắc không đêm, tình yêu thức trắng, họ ở Đài Bắc bước qua hết mọi phồn hoa, để đổi lấy tình yêu tận sâu trong tâm khảm.

Họ bắt đầu yêu đương, vừa yêu vừa tập tành học yêu, mọi dòng chảy tình ý đều quanh co trở về nơi nhau. Mà tình yêu giống như một người ngồi xé sách, mỗi lúc mỗi cầm đến một chương khác nhau, có khi mỉm cười thỏa mãn, có khi mắt rơm rớm lệ, có khi để mặt trời rọi ấm vách tường, cũng có khi mở cửa cho gió đêm ùa vào vuốt lạnh khung tranh.

Lý Dĩ Thành vẫn vậy, lâu lâu đến Thượng Hải giúp Eric, rồi đi du lịch một hai tháng; Dương Tiếu Văn cũng vẫn vậy, lâu lâu đi công tác Bắc Kinh Thượng Hải, còn lại hầu hết thời gian đều ở Đài Bắc, đợi Lý Dĩ Thành phơ phất đi mang bao nhiêu câu chuyện trở về, để nấu cơm cho cậu ăn.

Khưu Thiên thì vẫn là “Tình yêu” trong di động của Lý Dĩ Thành, Dương Tiếu Văn rất biết thân biết phận, anh ta biết cái danh hão ấy không nên giành, không thể giành, mà cũng không cần giành làm gì, nhất quyết không được mơ tưởng đến địa vị của cậu cả, nếu không ăn thêm ba đấm nữa cũng chưa chắc được yên thân.

Trong di động của Lý Dĩ Thành, Dương Tiếu Văn là “BF”. Blood Flower, đóa hoa sinh sôi từ máu thịt luôn đẹp kỳ diệu, quán bar họ gặp gỡ lần đầu tiên. BigFive, Đại Võ, màu bạc nhấp nháy từng tắt lụi rồi lại một lần nữa sáng lên. Boy Friend, tình yêu của cậu.

Trong di động của Dương Tiếu Văn, Lý Dĩ Thành là “Tiểu Thành”. Giống như tình yêu Dương Tiếu Văn trao cho cậu, đơn giản thẳng thắn và rõ ràng.

Tháng ba, cuộc sống của Khưu Thiên đột ngột gặp chút khó khăn, thành ra cậu ta bỏ việc, Lý Dĩ Thành đem kinh nghiệm bản thân ra khuyên Khưu Thiên đi du lịch đi, Khưu Thiên vốn chưa từng hứng thú với việc lang thang một mình, nhưng vì một loạt ngoại lực tác động, cuối cùng lại đi, trên đường thiên lý, Khưu Thiên gặp một người. Ấy là tình yêu chân chính đầu tiên trong đời mà chàng Khưu Thiên năm ấy 30 tuổi mới được thấy.

Đến tháng năm, mừng thọ ba Dương, Lý Dĩ Thành theo Dương Tiếu Văn về Hoa Liên, lên núi uống cơ man là rượu kê, tới lúc say ngã vào thinh không, cậu lén nghe được ba Dương nói với Dương Tiếu Văn rằng: “Đứa này được hơn đấy.”

Mà Dương Tiếu Văn trả lời ba Dương như vầy: “Từ giờ chỉ có cậu ấy, sẽ không đổi nữa.”

Ngồi xe lửa về Đài Bắc, Lý Dĩ Thành nắm tay Dương Tiếu Văn, nhìn bờ biển Đông trượt vùn vụt qua cửa sổ, lòng nghe hạnh phúc dâng đầy.

Một tối cuối tháng tám, Lý Dĩ Thành nằm mơ tự nhiên tỉnh, mở mắt thấy ánh trăng rọi trên bàn cạnh giường, hòn đá cậu nhặt về từ chùa Labrang năm ngoái nằm phơi dưới trăng, không vương một hạt bụi. Cậu lay Dương Tiếu Văn dậy, “Mấy hôm nữa tôi chuyển đến.” cậu bảo.

Dương Tiếu Văn cười ôm cậu đáp: “Anh yêu em.” nói xong lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Cậu nhìn gương mặt ngủ say của Dương Tiếu Văn, lòng thầm nói cảm ơn A Tả. Vì A Tả, họ mới có cơ hội trải qua một lần biệt ly, mới có thể trở thành con người họ hiện tại, mới dám thẳng thắn và chân thành đối mặt với tình yêu lần nữa. Nỗi đau đã qua đều còn lưu lại mãi trong sinh mệnh, đó là một ân huệ, ân huệ ban Dương Tiếu Văn cho cậu. Dương Tiếu Văn của hiện tại, gom góp từ những ngày tháng qua mà thành, là tình yêu đích thực của cậu.

Cảm ơn.

Bữa Lý Dĩ Thành thông báo quyết định dọn nhà với Khưu Thiên, Khưu Thiên vẩy tay nói đúng hai chữ: “Biến đi.” Hôm chuyển đi, Khưu Thiên đứng dựa cửa nói nhạt nhẽo: “Nếu nó dám gạt bồ, tôi sẽ đến tẩn cho lần nữa.”

Lý Dĩ Thành cười nhào vô ôm bự Khưu Thiên: “Khỏi cần, tự tôi sẽ đập ổng kêu cha gọi mẹ luôn.”

Thế sự vô thường, yêu là yêu, Lý Dĩ Thành dọn sang phía Nam thành phố, lấy tình yêu của Dương Tiếu Văn làm chỗ dừng chân.

Từ đó họ cùng nhau trải qua những ngày bình dị, để hai tâm hồn sánh bước mãi mãi về sau.

– Toàn văn hoàn –

(*) cái bài hát =x= ~ vầng nó là bài này “給自己的歌” (tạm dịch “Bài ca cho chính tôi”) của Lý Tông Thịnh. Hiềm nỗi không thể tìm được lyrics đã dịch tiếng Việt nên bạn đã mạn phép xoắn quằng tà là vằng (như nhiều lần trước đây =))~), và cũng dựa trên bản dịch lyrics tiếng Anh ở đây: https://onedayinmay.net/blog/?p=1050 (vô đây và chị em có thể coi luôn video biểu diễn bài nầy để biết Đại Võ ảnh đã win được 10% cuối cùng dư nào, mà nói thiệt nếu bạn là em Thành thì còn lâu Đại Võ ảnh mới cua được jai ngon ơ vợi =))))~ nghe ứ thấy xúc động dì hết chơn =)))~)

Xin cảm ơn chủ nhân blog trên vì bản dịch tiếng Anh của bạn, và cũng xin cảm ơn chị em đã chịu đựng phần biên chữ trúc trắc bên trên :”> ~

– Như mọi lần, mình gửi tặng Bất Dạ Thành đến tất cả những bạn thân iêu đã đồng hành cùng mình trong quá trình edit tác phẩm này :”) , Du là Du iêu thương tất cả các bạn x”) ~

– Gần đây mình đi hóng hớt và nhận ra hình như đọc đam mỹ không chỉ có fangơ tụi mình =))~ và vì đây là một bộ đam mỹ không giống đam mỹ cho lắm, mình thật tình hy vọng cũng có những bạn đọc không fải fangơ x”)) ~ mong rằng các bạn sẽ tìm thấy điều gì đó ý nghĩa cho mình từ Bất Dạ Thành, vì nói cho cùng đâu đó trên đời cũng có ít nhất 2 người có 80% của Đại Võ và Tiểu Thành trong đây mà =]] ~

– Mình xin thừa nhận là Đại Võ là bạn công mình iêu da diết tha thiết nhất trong tất cả các bạn công mình có ở đây =))~ không muốn nói ra nhưng trước giờ mọi bộ mình làm ấn tượng mãnh liệt đều chỉ đến từ thụ :”> ~ đã có hồi bạn buộc fải tin rằng bạn bị bịnh “rù quyến thụ” cho đến khi Đại Võ xuất hiện, các bạn biết hông? :”> ~

nhân tiện nói luôn mọi định nghĩa “công-thụ” bên trên không bao gồm bạn Trịnh nào đó :-$ ~ bạn đó nằm ở fạm trù khác và không bao giờ bị so sánh trong mọi sự so sánh mà mình có thể so sánh bằng ý đồ so sánh =)))))))))))))))~

ừa thế thôi, lời chỉ có vậy, còn một vài sự thật kiểu fun fact nữa nhưng đêm hôm cảm xúc quá nghèo nàn nên thôi cứ để dịp nào gió trăng hơn Du sẽ kể lể nốt vậy hén =))~

Nốt một điều cuối cùng, mình chân thành cảm ơn chị Bất Dạ vì đã viết nên tác phẩm này, cảm ơn bạn Bắp vì đã tìm ra và chia sẻ nó, cảm ơn Đại Võ và Tiểu Thành vì hai người đã tồn tại ở đâu đó quanh đây, mong rằng tất cả sẽ luôn hạnh phúc :”) ~ Happy new year 2013 :”x ~

Thêm Bình Luận