Hoa nở rồi lại tàn, trăm lần bốn mùa thay đổi, thế nhưng người ấy vẫn không thấy quay về. Sông Vong Xuyên trong vắt, lại chất chứa ngàn vạn khổ đau, vẫn cứ mềm mại xuôi dòng mà chảy. Người hẹn ta ở nơ …
Hoa nở rồi lại tàn, trăm lần bốn mùa thay đổi, thế nhưng người ấy vẫn không thấy quay về.
Sông Vong Xuyên trong vắt, lại chất chứa ngàn vạn khổ đau, vẫn cứ mềm mại xuôi dòng mà chảy.
Người hẹn ta ở nơi bình yên không có đau thương, ta cố chấp chờ đợi
Người hẹn ngày hoa kia nở rực, ta ngây ngốc đem yêu thương gửi hết vào những cánh hoa.
Cuối cùng giông bão kéo đến trước ngày hoa kia vội nở. Và rồi sau trăm năm ta và người vẫn lỡ hẹn.