Chương 6: Ngoéo Tay, Trăm Năm, Không Đổi!

Hai tô mì rất đơn giản, nước dùng trong veo, chỉ có ít rau, hành lá với rau thơm, lượng mà cũng không nhiều, lùa hai ba miếng là hết.

Nhưng hai người đều ăn chậm, gần như ăn từng sợi một.

Chà, có lẽ mì quá ngon...

Mì thực sự rất ngon, giống như Phó Nhiên, anh như đắm chìm trong tô mì này. Anh gắp một đũa rồi tỉ mỉ thưởng thức, gắp một đũa rồi tinh tế nhấm nháp, rau cũng tỉ mỉ thưởng thức, hành lá, rau thơm... Ăn, ăn, ăn.

Không biết vì cái gì, Phó Nhiên bất ngờ tăng tốc, hai ba miếng ăn sạch bát mì, ngay cả cọng hành cũng không bỏ sót, chẳng mấy chốc bát đã sạch sẽ như chưa từng đựng mì.

Vân Thư tròn mắt ngạc nhiên, Phó Nhiên thấy cô như vậy chợt mỉm cười, nói: “Mì rất ngon."

Phó Nhiên nói vậy khiến Vân Thư rất vui, đôi mắt to tròn của cô lập tức cong cong như vầng trăng... “Cảm ơn anh đã khen ngợi.”

Đồng tử của Phó Nhiên hơi co lại, anh đầu nghiêng một chút: "...Ừ."

Một lần nữa, sự ngại ngùng do không quen biết giữa hai người bị phá vỡ.

...

Đợi Vân Thư ăn xong, Phó Nhiên chủ động xung phong rửa bát, Vân Thư đâu dám để anh rửa, tuy nhiên kim chủ đại nhân rất kiên quyết, anh thấy mình đã không nấu thì sau khi ăn xong nên rửa bát, Vân Thư không còn cách nào khác đành đồng ý.



Nhưng cô có chút lo cho cái bát của mình. Không phải là lo cho bàn tay "vàng" của kim chủ đại nhân, cô nhắm mắt đi theo Phó Nhiên.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Phó Nhiên rửa bát rất thành thục, chắc anh từng rửa rồi.

Như hiểu được suy nghĩ của Vân Thư, Phó Nhiên chủ động nói: “Khi đi du học tôi từng đi làm thêm, là rửa bát cho một nhà hàng.”

Phó Nhiên nói rất bình tĩnh, giống như cậu ấm giàu có đang cố gắng trải nghiệm cuộc sống bình thường. Nhưng thực tế, đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh,bởi vì khi anh nảy sinh ý muốn tự lập nghiệp, người nhà không cho một anh đồng nào, bản thân lại tha hương nơi đất khách, khi đó Phó Nhiên còn trẻ tuổi, anh suýt chết đói vì kiêu căng và ngạo mạn, cuối cùng anh vẫn phải vứt bỏ sự kiêu ngạo để đi làm công... Nhưng cũng chính điều đó đã tôi luyện anh thành con người như bây giờ.

Nhưng anh không nói cho Vân Thư biết, anh muốn duy trì hình tượng hoàn mỹ trước mặt Vân Thư!

Đúng, chính là như vậy!

Vân Thư nghe vậy thì yên tâm, không lo lắng cho cái tô của mình nữa... À, không đúng, là tay của kim chủ đại nhân.

Cô thở phào nhẹ nhõm, kim chủ đại nhân liền hỏi cô: “Em có thích nấu ăn không."

Vân Thư nói: “Cũng không thích lắm, tôi thường tự nấu ăn khi ở nhà, nhưng tôi thích làm điểm tâm ngọt."

Phó Nhiên lần lượt đặt từng cái bát đã rửa sạch vào trong tủ, nói: “Tốt quá, không biết lần sau tôi còn cơ hội nếm thử món ăn của em không?

Mắt Vân Thư cong lên: “Được, anh thích ăn gì? Để xem tôi có biết làm món đó không."

Phó Nhiên thuận miệng nói vài món, Vân Thư đều biết mấy món đó, nên hai người hẹn nhau ngày ăn tiếp theo.



“Vậy nhớ đó."

“Được, vậy ngoéo tay nhé?”

Vân Thư tinh nghịch nói theo thói quen, sau đó chợt phản ứng lại, khuôn mặt cô có chút đỏ ửng.

Khóe môi Phó Nhiên hơi cong lên, anh duỗi ngón út ra: “Được, ngoéo tay nào."

Vân Thư sửng sốt, thẹn thùng vươn ngón út nhỏ nhắn ra ngoéo tay với Phó Nhiên.

Ngoéo tay, trăm năm, không đổi!

...

Vân Thư không chút nghĩ ngợi nói: “Đã muộn như vậy rồi, hay anh ngủ ở đây một đêm?".

Hai tai Phó Nhiên lặng lẽ đỏ bừng, nói: “Được.”

Vì thế, sau đó hai người phải đối mặt với một vấn đề khiến họ xấu hổ một lần nữa

Căn hộ của Vân Thư chỉ có một phòng ngủ, Phó Nhiên ngủ ở đâu bây giờ?