Chương 5: Muộn Quá Rồi

Như Từ Hạo liệu trước, thành công vào nhà người ta còn ngồi trên sô pha của người ta - Phó Nhiên vậy mà muốn rút lui.

Anh đứng phắt dậy, không được tự nhiên chỉnh cổ tay áo, nói: “Muộn quá rồi, tôi phải về.”

Vân Thư: "..."

----Bây giờ anh mới thấy muộn?

Vân Thư cũng có chút khó chịu, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp---- hả, cái gì? Trả lại chi phiếu? Phó Nhiên không biết xấu hổ sao? Thực xin lỗi, Vân Thư rất ngượng ngùng–Cô lên tiếng giữ người: “Muốn vậy rồi, xe rất ít, hay là anh ở lại đi."

Phó Nhiên cảm động nhưng lại từ chối, anh nói: “Không cần, tài xế.... !”

Phó Nhiên đột nhiên im bặt.

Là anh em chơi với nhau từ nhỏ, Từ Hạo hiểu Phó Nhiên như Phó Nhiên hiểu anh ấy vậy, vừa nói anh sực nhớ trong xe không chỉ có tài xế mà còn có Từ Hạo, 99% là anh ấy xúi tài xế lái xe rời đi, còn 1% là lương tâm anh ấy trỗi dậy, nhưng Từ Hạo vốn không có lương tâm... Cho nên, bây giờ anh không có xe.

Vân Thư mờ mịt, nhìn Phó Nhiên, hỏi lại: "Sao vậy?”

Phó Nhiên im lặng, vì xấu hổ mà vẻ mặt không tốt.

---Từ Hạo chết tiệt, làm anh xấu hổ trước mặt cô ấy



Vân Thư không ngốc, suy cho cùng trong giới giải trí có nhiều loại người, cũng phải biết xem mặt đoán ý, cô chuyển đề tài, nói:“Tôi hơi đói, muốn nấu chút đồ ăn, anh thì sao?

Có muốn ăn một chút không?”

Thấy cô không hỏi tiếp, Phó Nhiên âm thầm thở dài nhẹ nhõm, bước xuống bậc thang Vân Thư cho, gật đầu nói:“Được, phiền em rồi!”

Vì thế hai người đổi tư thế... à, đứng.

Căn chung cư này có phòng bếp mở, không lớn nhưng rất ấm áp, có thể thấy chủ nhân thường xuyên xuống bếp nấu cơm.

Phó Nhiên nhìn Vân Thư nhanh nhẹn chuẩn bị, tự giác không đứng trơ, anh lấy tạp dề màu vàng nhạt trên tường mặc cho Vân Thư.

Vân Thư ngốc ra, mặt cô lập tức nóng đỏ lên, nhỏ giọng cảm ơn.

“Ừ." Phó Nhiên cẩn thận, nghiêm túc chỉnh tạp dề, hỏi lại độ co dãn đã thích hợp chưa mới bắt đầu cột dây, anh luôn nghiêm túc làm việc, nên sau khi cột xong mới phát hiện eo Vân Thư rất nhỏ, vì váy ngủ rộng mà không thấy, nhưng khi nó bị buộc bởi một sợi dây--- cảm giác dường như chỉ cần một tay anh đã có thể bẻ gãy...

Vân Thư đợi một lúc, không thấy động tĩnh gì nên hỏi: “Được chưa?

“Hả, được rồi.” Phó Nhiên ho khan hai tiếng, như yết hầu hơi khó chịu.

Vân Thư lập tức hiểu ý rót cho anh một ly nước, đôi mắt ngập nước của cô quét qua quét lại trên người anh một cách quan tâm, khiến yết hầu của người đàn ông càng ngứa ngáy.



Anh sợ mình lại xấu hổ nên vội xua tay nói:“Không sao, tôi thật sự rất ổn."

Vân Thư nghi ngờ liếc nhìn anh, nhưng hai người vốn không thân thiết lắm nên cô không nói nhiều, xoay người tiếp tục nấu ăn.

“Ừm, giúp tôi một tay được không?"

“Được."

“Hành với rau thơm đâu?"

“Đây."

"Giấm"

“Đây."

Vân Thư nói gì Phó Nhiên cũng đều làm được, làm Vân Thư không khỏi thầm cảm thán một câu có anh giúp thật tốt, nhưng cô lại không chú ý tới người đàn ông kia vẫn luôn nhìn cô một cách si mê.

Hai bát đồ ăn nóng hổi nhanh chóng ra lò, Vân Thư cười nói:“Được rồi, chúng ta ăn mì thôi!”

Phó Nhiên nhìn cô, nét mặt anh vô thức dịu dàng hằn: “Được."