Chương 4: Nhân Vật Thật Trong Sách!

Khoảnh khắc chuông cửa vang lên, Vân Thư đang ngồi trên sô pha đột nhiên bật dậy, cô để chân trần chạy ra cửa, vẻ mặt vừa vui vừa buồn rất phức tạp, giống như cô không phải đi mở cửa cho kim chủ mà là đi chịu tội.

Trước khi mở cửa, cô hít vào một hơi sâu, nở nụ cười cứng ngắc, cửa mở.

“Phó, Phó.." Vẻ mặt của Vân Thư bỗng ngượng ngùng, cô nên gọi anh ta là gì, kim chủ hay Phó tổng? Cô suy nghĩ một chút, vì xấu hổ quá nên cô nhỏ giọng gọi một tiếng: “Phó tổng.”

Mặt Phó Nhiên không chút cảm xúc, tiếng nói không dịu dàng như trong điện thoại, mà có chút lạnh lùng và cứng rắn, anh nói: “Gọi tên tôi là được."

Người đoạt suất diễn của nữ phụ - Vân Thư lúc này có chút chột dạ và sợ hãi khi đối mặt với nam chính Phó Nhiên, giọng nói của anh càng làm cô sợ thêm, cô không nhịn được mà run run, tiếng nói nhỏ hơn: “Phó, Phó Nhiên..".

Vẻ mặt Phó Nhiên càng khó coi, rõ ràng... rõ ràng hôm qua cô ấy không sợ..........

Hai người ở cửa giằng co một hồi, đến khi một cơn gió lạnh thổi qua, thân thể chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng của Vân Thư run lên, cô hắt xì một cái, lúc này tình thế căng thẳng mới kết thúc.

Phó Nhiên nhăn mày, cứng rắn chen vào trong, thuận tay đóng luôn cửa, đồng thời cởϊ áσ ngoài khoác lên người Vân Thư, thấy cô không mang dép anh lại nhăn mày, sau đó đưa tay ôm lấy cô.

Đó không phải kiểu ôm công chúa, mà là nhấc eo cô lên để chân không chạm mặt đất nữa.

Hơn nữa cô cũng không bị ôm lâu, Phó Nhiên đặt cô xuống sô pha, anh còn nhét chân cô vào bộ tây trang được may thủ công của mình, bộ đồ anh mặc rất vừa vặn còn với cô lại rộng thùng thình.

Vân Thư ngốc luôn rồi, sau khi Phó Nhiên làm xong hết cô mới hậu tri hậu giác mà “A” một tiếng.

Phó Nhiên vẫn nhăn mày, nói với cô: “Lần sau nhớ đi dép, bị cảm không tốt.”

Vân Thư ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt của Phó Nhiên không tốt, giọng nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhưng làm chút sợ hãi và chột dạ trong lòng cô tan thành mây khói.

Vân Thư hoảng hốt nghĩ, thì ra sau khi nhân vật trong sách trở thành người thật thì không khác người bình thường, ngoại trừ anh ta đẹp trai hơn lại giàu có... Anh ta thật sự rất đẹp trai.



Vốn Phó Nhiên còn muốn dạy dỗ vài câu, nhưng anh lại thấy ánh mắt của vấn Thư... Anh ngừng một chút, thẳng lưng ngồi cạnh Vân Thư, ngửi thấy hương thơm từ người cô gái, lưng của anh càng ưỡn thẳng.

...

Không được lại im lặng nữa!

Phó Nhiên hắng giọng, cố gắng làm giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Sao muộn như vậy rồi mà em còn chưa ngủ?”

Nghe vậy Vân Thư hoàn hồn, nắm chặt áo khoác trên người theo bản năng, đây là áo khoác của đàn ông, hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông tràn đầy trên đó, nháy mắt khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô ấp úng nói: “Bị ác mộng làm tỉnh..."

Phó Nhiên nhìn Vân Thư, nhìn một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Đừng Sợ, mộng không có thật."

Nhưng không giống với cái mộng này, nó là thật.

Vân Thư chớp chớp mắt, im lặng.

Hơi thở của Phó Nhiên ngừng lại, tim đập như sấm.

Vân Thư có thể xuất đạo trong thời gian ngắn như vậy, nhan sắc là thứ không thể thiếu, là ứng cử viên đầu tiên cho các nhân vật bình hoa của đoàn phim thì cô tất nhiên phải cực kỳ đẹp.

Vẻ bề ngoài của Vân Thư rất đẹp, dễ dàng thành diêm dúa lẳиɠ ɭơ, nhưng đôi mắt cô rất có hồn, đen trắng rõ ràng lại ánh nước, đuôi mắt hơi hơi rủ xuống thêm phần vô tội, cô đẹp một cách hồn nhiên, tinh khiết lại khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Người này lại chính là Phó Nhiên.

-----Chết tiệt, cô gái này sao lại đẹp như vậy!