Chương 3: Kim Chủ, Anh Ta Gọi Điện Đến!

Hiện tại chàng trai đặc biệt hợp tâm ý cô này lại thành tâm bệnh lớn nhất của cô.

Vân Thư cắn móng tay với sức hơi nặng, cô suy nghĩ hay là quên tấm chi phiếu kia đi, tuy cô là cá muối nhưng dù thế nào cũng không đi làm nữ phụ độc ác, lại càng không muốn rơi vào một kết cục bi thảm như vậy.

Khi cô quyết tâm gọi điện cho nam chính, điện thoại của cô lại vang lên trước, lúc thấy rõ ai gọi điện tay cô run lên suýt nữa ném điện thoại đi.

Điện thoại hiện lên hai chữ: “Kim chủ”.

Đó là nam chính.

Ngón tay run rẩy ấn ba bốn lần mới được, Vân Thư thật cẩn thận nói vào điện thoại "Chào, chào anh?”

Bên kia điện thoại chỉ truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, sau khi nghe Vân Thư: "Vân Thư? Cô ở nhà à?"

Vân Thư gật đầu theo bản năng, sau đó mới nhớ tới đối phương không nhìn thấy cô, cô nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Chàng trai nói: “Tôi đang ở gần nhà cô, có tiện gặp mặt không?"

“Bây, bây giờ?!" Vân Thư hết hồn, cô vừa tỉnh giấc sau giấc mộng, đoán chừng bây giờ cũng không còn sớm, lại nhìn giờ trên điện thoại, đúng như dự đoán, hiện tại là hai giờ sáng, sao kim chủ đại nhân lại tìm cô giờ này?

Có lẽ đã đoán được suy nghĩ của cô, người đàn ông ở đầu kia điện thoại không nhanh không chậm nói: “Tôi vừa có một buổi xã giao, đúng lúc đi ngang qua nhà cô, cho nên muốn.........nếu bất tiện thì thôi."

Câu nói cuối cùng, tuy giọng điệu của kim chủ đại nhân thật bình thường, nhưng Vân Thư lại thấy một chút ấm ức trong đó, nháy mắt trong đầu cô hiện lên mặt của một người đàn ông đẹp trai long trời lở đất, kế tiếp khuôn mặt ấy lại lộ ra một chút tủi thân... Chờ cô hoàn hồn, cô đã đồng ý yêu cầu gặp mặt của kim chủ đại nhân, lại còn mời anh ta lên lầu.

Vân Thư... !!!

Ngay lập tức, kim chủ đại nhân vô cùng vui vẻ, anh cười một tiếng, “Được, tôi sẽ đi lên, cô ở nhà chờ tôi là được."



Vân Thư muốn từ chối, nhưng lại sợ, chỉ có thể nhỏ giọng đồng ý.

Cúp máy, cô bỗng cảm thấy không đúng lắm, cô có nói cho kim chủ đại nhân cô ở nơi nào chưa?

...

Dưới lầu, trong chiếc siêu xe màu đen.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ quay lại nhìn người đàn ông ngồi sau, nhìn vẻ mặt đắc ý cười cười của anh ta liền nói:" Đúng lúc đi ngang qua?"

Có trời mới biết, bọn họ đi đường vòng một tiếng mới đến đây.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau- chính là nam chính trong miệng của Vân Thư, Phó Nhiên. Anh ta lười nhác mà nhướng mày, “Đừng xen vào việc của người khác, thư kí Từ."

Tuy Từ Hạo là cấp dưới của Phó Nhiên, nhưng thật ra là anh em nỗi khổ từ nhỏ của Phó Nhiên, cho nên không sợ anh ta chút nào, anh cười tủm tỉm nói:" Phó tông còn không nhanh đi lên đi. Đừng để người đẹp đợi lâu... À, hay là vì phải đợi gần một tháng nên muốn cô ấy cũng phải chờ?"

Phó Nhiên đen mặt, quát một câu câm miệng, sau đó anh xuống xe, nghênh ngang rời đi.

Từ Hạo nhìn chăm chú vào bóng lưng dần biến mất của Phó Nhiên, nhìn ra vài phần căng thẳng bối rối của Phó Nhiên, ý cười trên môi Từ Hạo càng sâu, anh nhỏ giọng cảm khái: “Thật không dễ dàng, cuối cùng heo con cũng biết ăn cải trắng.”

Nhớ tới người nào đó cô đơn nhiều năm như vậy, Từ Hạo không khỏi cảm động rơi lệ .

“Chúng ta đi trước đi, tránh cho cậu ta lại lùi bước."

Tài xế rụt cổ , cảm thấy hình như mình đã biết quá nhiều.