Chương 22: Anh Muốn Hẹn Hò Với Em Không?

Vân Thư khẩy khay ngón tay, cô nói: “Vâng, là kịch nói."

Phó Nhiên gật đầu, nói: “Được, em thích thì nhận đi. "

Vân Thư trợn to mắt: “Hả?"

----Kim chủ không phản đối, ngược lại anh còn ôn hòa đồng ý?

Trong lòng Vân Thư xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi, cô nắm chặt lấy góc áo khoác của Phó Nhiên, ấp úng hỏi: "Anh thực sự không phản đối sao?"

Cô biết chuyện Phó Nhiên đánh tiếng với Trường Đại Vĩ giảm bớt công việc cho cô, vì thế bây giờ cô mới ngạc nhiên như vậy.

Phó Nhiên lại nói: “Không phải em thích sao?"

Thấy Vân Thư vẫn chưa hoàn hồn, anh không nhịn được đưa tay lên xoa xoa đầu nhỏ, làm rối mái tóc của cô. Toàn bộ quá trình nói chuyện anh vẫn luôn dịu dàng, giống như thật sự không hề để ý chuyện này.

Nhưng thực ra----

Anh cực kì để ý, chỉ hận không thể ném quyền kịch bản kia đi rồi lôi Trường Đại Vĩ ra đánh một trận.

Nhưng khi thấy những dòng ghi chú tỉ mỉ trên kịch bản, nhìn nét chữ chứa đầy niềm yêu thích của Vân Thư... Anh biết Vân Thư rất thích nhưng lại sợ anh không đồng ý, vì vậy anh đã thỏa hiệp.

Phó Nhiên nhìn Vân Thư, anh muốn nói cô đừng sợ anh như vậy, cứ nói những ý tưởng trong lòng ra là được.

Nhưng cuối cùng anh lại không mở lời, anh sợ Vân Thư ngoài mặt đồng ý nhưng lại nhìn anh với ánh mắt không tin tưởng.

Nhưng phải nói là thái độ của Phó Nhiên như vậy đâm trúng vào tim Vân Thư, lúc này lòng cô ế ẩm vì xúc động, khi bình tĩnh lại, Vân Thư lao mạnh vào vòng tay của Phó Nhiên nói: “Anh làm rối tóc em rồi!"



Phó Nhiên sững sờ một lúc, đây là lần đầu tiên Vân Thư làm như vậy, tim anh như sắp tan ra, anh có chút thất thố: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?

Vân Thư cọ cọ vào ngực anh, phòng miệng nói: “Anh phải chải lại tóc cho em."

Phó Nhiên đồng ý, lập tức đi lấy lược.

Có lẽ đêm trước đã tiếp xúc thân mật nên bây giờ hai người không xấu hổ nữa. Vân Thư bảo Phó Nhiên ngồi lên số pha sau đó cô ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên vai anh, sau đó cứ ngồi như vậy để anh chải tóc cho cô.

Phó Nhiên hơi luống cuống, tay anh cầm lược, mắt nhìn mái tóc mềm, vừa dày vừa dài của cô nhưng không biết nên bắt đầu chải từ đâu.

Vân Thư không vội, chỉ anh cách chải tóc: “Đầu tiên anh cầm lấy tóc, cởi hết tóc ra, sau đó chải từ trên xuống dưới."

Phó Nhiên vụng về bắt đầu chải đầu cho Vân Thư, anh rất cẩn thận, sợ làm đau cô.

Vân Thư thả lỏng dựa vào lòng anh, từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ, nhưng một lúc sau Vân Thư cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô thấy mối quan hệ giữa cô với Phó Nhiên có chút không giống kim chủ bao nuôi một tình nhân nhỏ, ngược lại giống như hai người đang yêu nhau hơn! Dù cô cũng đoán rằng Phó Nhiên muốn yêu, nhưng... Nhưng cũng không nên đối xử tốt với cô như vậy chứ? Có thể nói là anh ngoan ngoãn phục tùng cô?!

Trừ khi có niềm yêu thích đặc biệt, có kim chủ nào lại chải tóc cho cô tình nhân nhỏ đâu? Trước đây cũng không thấy Phó Nhiên đặc biệt yêu thích mái tóc của cô.

Vừa suy nghĩ vừa được chải đầu thoải mái, cô mơ màng buồn ngủ.

Có lẽ do bầu không khí quá tốt, hoặc có lẽ do Phó Nhiên quá dịu dàng khiến gan cô lớn hơn, Vân Thư vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông hỏi: “Phó Nhiên, anh có muốn hẹn hò với em không?"

Tay Phó Nhiên khựng lại, anh không nói tiếng nào, căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của hai người.

Vân Thư dần dần trở nên lo lắng, vành mắt cô từ từ đỏ lên.