Chương 21: Tinh Thần Chuyên Nghiệp? Cút!

Kim Viện không khỏi tò mò hỏi Trương Đại Vĩ: “Anh Đại Vĩ, có phải chị Vân Thư đang hẹn hò với anh Phó kia không?"

Trương Đại Vĩ suy nghĩ một chút, nói: “Đúng, nhưng cũng không đúng..."

Kim Viện: “!!!”

Kim Viện hỏi: “Vậy là phải hay không phải?”

Trường Đại Vĩ nói: “Chuyện ngày phức tạp lắm, anh không thể giải thích rõ ràng được."

--- Mấy năm nay, thế giới của người trưởng thành càng ngày càng phức tạp, anh cũng không hiểu rõ về nó.

Kim Viện cũng không phải là cô gái "ngốc bạch ngọt như trước kia nữa, cô mơ hồ hiểu ra điều gì đó, trong lòng cô hạ quyết tâm mình nhất định phải cố gắng làm việc, để trở thành "chỗ dựa" của chị Vân Thư sớm nhất có thể, đuổi hết những người đàn ông thối dám bắt nạt tiền bối đi!

Vân Thư: Các người vui là được :)

**

Tốc độ của Trương Đại Vĩ vẫn rất nhanh, mặc dù trước đó anh ấy đã đẩy rất nhiều công việc đi, nhưng cao tầng của công ty đang cố gắng lấy lòng Vân Thư, nên rất nhanh sau đó đã gửi tới rất nhiều tài nguyên tốt, Trương Đại Vĩ không khách khí nhận lấy hết, sau đó chọn ra những việc thích hợp cho Vân Thư và những việc thích hợp với Kim Viện.

Dù sao thì nước phù sa không nên chảy ra ruộng ngoài mà.

Trương Đại Vĩ gửi rất nhiều kịch bản đến, nhưng Vân Thư không thích phần lớn những kịch bản này.



Tuy hiện tại cô đã có kim chủ chống lưng, nhưng vẫn phải có tinh thần chuyên nghiệp, tức giận hay tùy hứng thì cũng phải có mức độ.

---- Không phải là cô tức giận Phó Nhiên đâu, chắc chắn không phải!

Cho nên những kịch bản đều lần lượt bị cô bỏ qua, cô cũng cân nhắc làm khách mời, chương trình dài tập, nhưng vẫn không ưng... Cuối cùng xem đi xem lại, chợt cô thấy một kịch bản kịch nói.

Từ góc độ của Vân Thư, kịch bản này được viết rất tốt, nhưng vì là kịch bản của phim truyền hình nên không được xem trọng, nếu không một kịch bản tốt như vậy sẽ không đưa cho Vân Thư, còn mời cô đến diễn vai nữ chính, hiện tại hầu hết mọi người đều xem phim truyền hình và phim điện ảnh, rất ít người chú ý đến các vở kịch nói.

Vân Thư đọc đi đọc lại kịch bản rất nhiều lần, cô thực sự yêu thích nội dung và nữ chính của vở kịch, cô tin rằng Trương Đại Vĩ cũng thích kịch bản này nên mới gửi nó cho cô. Cô gọi điện hỏi Trương Đại Vĩ: “Em muốn nhận kịch bản này.”

Trương Đại Vĩ không ngạc nhiên, khi nhìn thấy kịch bản này anh đã cảm thấy Vân Thư sẽ thích nó, nhưng anh vẫn khuyên cô: “Em chắc không? Kịch bản này cần diễn viên có thực lực thật sự, hơn nữa em diễn vai nữ chính quan trọng như vậy thì phải bỏ ra rất nhiều thời gian, Phó tổng cậu ta...”

Trường Đại Vĩ muốn nói lại thôi.

Vân Thư nói thẳng: “Kệ anh ấy, cùng lắm thì trả lại tấm chi phiếu, em nhất định phải nhận kịch bản này.”

Cô quyết định ăn uống gì cũng phải trầm mình trong vở kịch nói này.

Còn về tinh thần chuyên nghiệp?

Cút!

Trương Đại Vĩ sợ hãi nói: “Vậy em nhất định phải nói rõ với Phó tổng nha, là chính em muốn, không phải anh bảo em nhận đâu.”



Vân Thư trợn mắt khinh bỉ: “Xem anh sợ hãi kìa!”

“Em không sợ à?"

“Đương nhiên em không sợ."

Sau đó, khi Phó Nhiên đã về.

----A a a, làm sao bây giờ, phải nói với anh ấy như nào đây?!!

Không đợi Vân Thư nói chuyện này, Phó Nhiên đã nhìn thấy quyển kịch bản trước.

Phó Nhiên nói: “Đây là cái gì? Anh có thể xem không?"

Vân Thư sợ hãi nói: “Được, được ạ.”

Phó Nhiên mở kịch bản ra, vừa nhìn anh đã mím môi,

Lời văn của kịch bản không thể thu hút anh, cái thu hút anh chính là phần ghi chép bằng những cây bút khác màu của Vân Thư, viết rất nhiều, rất chi tiết, từ những dòng chữ đó có thể thấy chủ nhân rất để tâm và yêu thích nó.

Phó Nhiên nhẹ nhàng đặt kịch bản xuống, khóe môi anh thả lỏng: “Em muốn quay phim mới?”

“Hả?"