Chương 18: Anh Không Mặc Cũng Được.

Phó Nhiên nhíu mày đi xem lại túi quần áo của mình, bây giờ anh có hai lựa chọn, một là mặc lại cái áo sơ mi vừa mới thay ra, hai là mặc cái áo sơ mi sạch mà ngày mai anh sẽ mặc... Dù mặc cái nào, thì sau một đêm chắc chắn nó sẽ nhăn nhúm, không thể mặc ra ngoài.

Vì thế Phó Nhiên chọn lựa chọn thứ ba, mặc cái áo sạch cho ngày mai và bảo Từ Hạo sáng mai mang đến cho anh một cái áo nữa.

Nhưng trước khi lựa chọn thứ ba của anh được thực hiện, Vân Thư đã ngượng ngùng cho anh thêm lựa chọn thứ tư: “Thỉnh thoảng để trần ngủ, thực ra rất thoải mái."

Nói xong, cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn Phó Nhiên.

Phó Nhiên: “!"

Cánh cửa đến một thế giới mới như được mở ra, Phó Nhiên đỏ mặt, không rối rắm nữa, anh ném hai cái áo sơ mi qua một bên, bản thân chui vào ổ chăn nhỏ, nói với Vân Thư: “Em mau đi tắm rửa đi, chúng ta nên đi nghỉ thôi.”

Vân Thư khảy ngón tay: “Ừm.”

Khi Vân Thư tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, giám đốc Phó đã làm ấm ổ chăn nhỏ của mình, khi vừa thấy cô trở lại anh còn muốn tranh công việc với cô, anh trải chăn của mình và chân của cô ra, nhưng lại không nghĩ rằng Vân Thư không xốc chăn bên phải giường nơi cô ngủ hôm qua, mà lại xắc chắn bên trái giường nơi anh ngủ lên một góc nhỏ.

Phó Nhiên: “!!!”

Phó Nhiên không nhúc nhích, anh cũng không dám nhúc nhích.

Vân Thư đưa tay sờ, thấy trong chăn rất ấm, cô ngẩng đầu cười, nói với Phó Nhiên: “Ái chà, bên này thật ấm, em muốn ngủ ở bên giường của anh."

Rồi không đợi Phó Nhiên phản ứng, cô trực tiếp chen vào ổ chăn.

Vốn dĩ Phó Nhiên đang ngồi trong chăn, Vân Thư lên thì tất nhiên phải chen với anh, hơn nữa một người chỉ mặc váy ngủ mỏng còn một người lại không mặc áo... Hai người không còn thấy ấm áp nữa, mà là nóng đến hoảng.



Lần đầu tiên gần gũi một người khác phải như vậy, Vân Thư thấy ngại ngùng và không thoải mái, nhưng câu nói “dễ bắt nạt của Từ Hạo còn vang trong đầu cô, Sau đó cô vươn đôi tay đầy tội ác của mình dán vào cơ bụng cô đã thèm muốn lâu nay của Phó Nhiên.

“Woa.” Vân Thư kích động nói: “Phó Nhiên, dáng người của anh thật đẹp.”

Đôi bàn tay của Vân Thư nhỏ nhắn, trắng nõn mềm mại, nhìn qua đã biết là nắm rất thoải mái, thực tế cũng vậy, khi đôi tay dán lên da thịt của Phó Nhiên thì anh mới hiểu thế nào là mềm như không xương, đương nhiên việc này không phải là vấn đề, vấn đề là-----

Anh sắp không nhịn được nữa.

Cô gái nhỏ chen vào ngồi cạnh anh, cái váy cô đang mặc rất mỏng, anh chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy mảng lớn da thịt trắng nõn từ cổ áo rộng thùng thình, thậm chí có thể nhìn thấy thấp thoáng hai viên anh đào hồng phấn... Chưa kể, cô còn đang dùng tay sờ soạng cơ bụng của anh.

Đây chính là sự dụ dỗ trần trụi! –

Người đàn ông nào có thể chịu được sự dụ dỗ của cô gái mình yêu? Dù sao thì Phó Nhiên anh không thể!

Mặt Phó Nhiên đỏ như chảy máu, hơi thở anh dồn dập, anh bắt lấy bàn tay nhỏ của Vân Thư: “Được rồi.”

Thật ra Vân Thư cũng rất ngượng ngùng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện này, còn xuống tay với người đàn ông có khuôn mặt và dáng người cực phẩm như Phó Nhiên, tim cô cũng ngứa ngáy... Khụ, dù xấu hổ chiếm phần lớn, nhưng khi nhìn thấy Phó Nhiên còn xấu hổ hơn cô, đột nhiên cô lại không xấu hổ như vậy nữa, thậm chí còn muốn bắt nạt anh ác hơn.

----A, mắt anh ấy ngấn nước, thật muốn nhìn thấy anh khóc.

Nghĩ vậy, Vân Thư vươn tay còn lại của mình đặt lên cơ ngực cường tráng chắc nịch của Phó Nhiên, Vân Thư nuốt nước miếng, thật cẩn thận mà nhéo nhéo, rồi lại nhéo nhéo, lại nhéo nhéo... Wa, cảm giác này thật tuyệt, cô có thể chơi một năm!

"Thư Thư." Giọng Phó Nhiên vừa thấp vừa khó nhịn, chứa đầy sự kiềm chế trước cơn bão: “Đủ rồi.”