Chương 17: Cả Cơ Thể Và Tinh Thần Của Anh Ấy Đều Rất Trong Sáng.

Có lẽ là ảo giác, hai chữ cuối được Từ Hạo nhấn mạnh, khiến người ta suy nghĩ đen tối.

Từ Hạo: Không phải ảo giác, cảm ơn.

Vân Thư cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng cô vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Ồ."

Phó Nhiên bên kia cũng không khá hơn, mặt anh vừa đỏ vừa đen, anh nhìn Từ Hạo bằng ánh mắt hung ác như muốn cắn người.

Từ Hạo cầm cốc nước, càng cười vui vẻ.

Thừa dịp hai nhân vật chính đáng xấu hổ không chú ý đến chuyện khác, anh tỉ mỉ đánh giá Vân Thư.

Từ Hạo đã từng gặp Vân Thư, anh đã nhìn thấy người thật và cũng đã xem qua tác phẩm của cô, nhưng vì là minh tinh nên phần lớn thời gian cô đều trang điểm. Từ Hạo thừa nhận Vân Thư rất đẹp, nhan sắc của cô có thể đứng nhất nhì trong giới showbiz toàn là mỹ nhân này, nhưng Từ Hạo nghi ngờ cô đẹp là do lớp trang điểm, nên anh vốn không tin là Phó Nhiên nhất kiến chung tình với cô.

Nhưng bây giờ nhìn thấy mặt mộc của Vân Thư, anh lập tức hiểu Phó Nhiên.

Vừa nhìn Vân Thư vừa uống nước, anh cảm thấy nước bỗng nhiên ngọt hơn, anh càng hiểu vì sao Phó Nhiên - chàng xử nam lớn tuổi này lại nhất kiến chung tình và thấy sắc nảy lòng tham.

Vì thế anh đột nhiên bắt đầu quan tâm Phó Nhiên, anh quyết định sẽ không ngu ngốc quấy rầy Phó Nhiên khi anh ấy đang ở cùng Vân Thư nữa, anh nói hai ba câu rồi đi, chỉ là trước khi đi anh lén nói chuyện với Vân Thư để chọc giận Phó Nhiên.

“Phó Nhiên chưa yêu bao giờ, trừ mẹ, cậu ấy chưa từng ở chung với người khác giới, cho nên nếu cậu ấy làm sai cái gì thì cô thông cảm một chút, thẳng thắn nói cho cậu ấy. Còn chuyện này, nhìn qua cậu ấy hung dữ vậy thôi nhưng lại rất hay xấu hổ, cô có thể "ăn hϊếp" cậu ấy một chút.”

Vân Thư: “!!!"

Hai chữ "ăn hϊếp" bị Từ Hạo nhấn thật mạnh, rất dễ làm người khác hiểu lầm. Nhưng tạm thời tâm trí của Vân Thư không đặt ở câu nói cuối cùng đó, mà lại đặt câu đằng trước.

---- Phó Nhiên chưa yêu bao giờ, trừ mẹ, cậu ấy chưa từng ở chung với người khác giới...



Vân Thư: Vậy mà anh ấy chưa bao giờ yêu?!

Cốt truyện không viết nhiều về chuyện này, chỉ viết là nam chính lên sân khấu trong khi đã có một tình nhân, cho nên truyện có tag không song xử. Vân Thư đọc truyện cũng không quan tâm đến yếu tố này, với cô song xử hay không song xử đều được, truyện tag yếu tố này vì nam chính đã có tình nhân, tất nhiên không ai nghĩ thực ra anh lại rất ít khi yêu đương.

Trên thực tế, trong truyện có một đoạn nói, nữ chính là người phụ nữ duy nhất Phó Nhiên yêu.

Vân Thư cho rằng Phó Nhiên có nhiều bạn gái nhưng anh chỉ động tâm với nữ chính.

Ai có thể ngờ rằng nam chính này lại thực sự chỉ hẹn hò với hai người phụ nữ từ đầu tới cuối?

Không hiểu vì sao tâm trạng của Vân Thư lại tốt hẳn lên, mặc dù nam chính chủ động tâm với nữ chính, nhưng bây giờ cả cơ thể và tinh thần của anh ấy đều còn sạch sẽ, tuy Vân Thư không để ý điều này lắm, nhưng cô có cảm giác như mình được hời.

----Đương nhiên, bây giờ cô mới cảm thấy như vậy...

Tiễn Từ Hạo về, Vân Thư bật dậy chạy đi tìm Phó Nhiên, định bắt nạt Phó Nhiên một chút thử xem anh có dễ tính như Từ Hạo nói không.

Sau đó, cô nhìn thấy Phó Nhiên chỉ mặc quần ngủ mà không mặc áo ngủ.

Vân Thư bị sắc đẹp trước mặt đập mạnh vào người, cô chạy đi, tay bưng kín cái mũi có chút ê ẩm, cô muốn xử lý mũi để tránh lát nữa nó chảy máu, nhưng lại không nỡ rời mắt khỏi cảnh đẹp phía trước.

Đang xoắn xuýt, cô lại nghe thấy Phó Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Hạo, cậu ấy chỉ lấy cho tôi quần ngủ mà không lấy áo ngủ.”

Sau khi bị Từ Hạo chọc giận, anh phải đi tắm rửa để bình tĩnh lại, sau đó mới phát hiện... Từ Hạo, cậu là đồ chó chết!

Vân Thư: Từ Hạo, GOOD JOB!