Chương 4: Nữ Thi Áo Đỏ (2)

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, một cơn đau thấu tim đột nhiên từ mu bàn tay truyền đến.

Tôi nhìn lại thì thấy miệng của nữ thi đang cắn mạnh vào mu bàn tay của tôi, đôi mắt cá chết nhợt nhạt nhìn tôi chằm chằm như đang mỉm cười...

Sắc mặt tôi tái nhợt, hét lên một tiếng rồi rút mạnh tay ra, sau đó kéo lấy Nhị Cẩu Tử mà chạy như điên trở về, mãi cho đến khi tới được Tướng Quân Lĩnh thì tôi mới yên tâm.

Sau khi lẻn vào nhà bằng cửa sau, tôi nhét hết vòng ngọc vào dưới gầm giường, nhưng đêm đó tôi không thể ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu tôi luôn hiện lên đôi mắt trắng dã như mắt cá chết của nữ thi đang nhìn tôi cười quái dị, khiến tôi mãi cho đến gần sáng mới có thể chợp mắt được.

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn, trên mu bàn tay phải nơi tôi bị cắn có một khối lồi màu đen to bằng nửa quả trứng và phủ đầy vảy giống như vảy cá, gỡ cả nửa ngày cũng không ra, tôi cảm thấy trong lòng bất an.

Sợ bị cha tôi phát hiện, tôi liền lấy một chiếc găng tay trong tủ đeo vào, vừa định ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng khóc tang.

Tôi cau mày, nhà ai có người chết?

Đứng trước cửa, tôi tò mò nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ở hướng đó, tiền vàng mã bay đầy trời.

Tôi đi ra ngoài hỏi hàng xóm thì được biết Nhị Cẩu Tử đã chết từ khuya hôm qua. Dường như ở trong nhà gặp phải dã thú, trong lúc ngủ đã bị moi ruột, máu chảy đầy đất.

Trong nháy mắt đầu tôi như bị sét đánh, lẽ nào do tôi lấy đi vòng ngọc bồi táng nên nữ cương thi đó đã đến tận nhà đòi mạng?

Tôi cảm thấy tay phải càng lúc càng ngứa hơn, không kịp nghe hàng xóm nói hết câu, tôi vội vàng đi thẳng vào nhà, nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài, một lát sau tôi mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng nước nhỏ giọt.

Là trời đang mưa à? Tôi đi đến cửa sổ nhìn xem.

Bên ngoài đang là giữa trưa nắng nóng, không khí còn có chút vặn vẹo, tuyệt đối không thể nào có mưa.

Nhưng trên mái hiên luôn có nước nhỏ giọt khiến người ta khó chịu.

Tôi đinh ninh cha tôi đang rửa mái hiên ở phía trên, liền hét lên một tiếng: “Đừng đổ nước lên nóc nhà nữa”.

Ai ngờ cha tôi lại từ trong phòng đi ra, hỏi tôi là đổ nước gì?.

Bất giác, cha tôi cũng nhìn thấy có nước từ mái nhà rơi xuống, sắc mặc cũng thay đổi theo, bèn bước hai ba bước ra tới cửa nhìn trực tiếp lên nóc nhà.

Tôi vội vàng chạy theo, nhìn lên mái nhà một vòng nhưng cũng không thấy ai, vậy nước này từ đâu mà tới?

“Trời nắng trời mưa loáng thoáng sầu, tất có người sắp chết …” Cha tôi lẩm bẩm, thanh âm thực sự đáng sợ.

Đây là câu nói thường lưu truyền trong dân gian, có nghĩa là nếu trời nắng chỉ mưa ở một nơi thì có nghĩa là nơi đó sẽ có người chết.

“Nhà mình sắp có người phải chết sao?”

Tôi sờ lên mu bàn tay phải của mình, cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, cũng không để ý đến sự nghi ngờ của cha, tôi quay người trở về nhà, rúc vào trong chăn.

Ban đêm, cha tôi sợ xảy ra chuyện nên ông đã ở cùng phòng với tôi, mỗi một giờ ông đều nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc như sắp xảy ra chuyện gì lớn.

Phanh phanh phanh phanh!

Giờ này đang là nửa đêm, lai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt, thần kinh cha con tôi nhảy dựng lên: “Có quỷ, có quỷ!”

Đây rõ ràng là “người ba, quỷ bốn!”, mang nghĩa nếu là người thường thì chỉ gõ cửa ba lần, nhưng quỷ thì lại gõ bốn lần, có phải nữ cương thi đó đã đến nhà tìm tôi?

Cha tôi cẩn thận bước ra cửa, dọc theo khe cửa liếc nhìn ra ngoài, không liếc thì không sao, nhưng khi liếc nhìn thoáng qua thì toàn bộ khuôn mặt của ông đều biến sắc, ông nhanh chóng lao tới bịt miệng tôi lại, không để cho tôi tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

tôi run rẩy cuộn trong người cha ta, trong đầu nghĩ đến đôi mắt trắng dã của nữ cương thi kia mà ngực không khỏi đánh trống liên hồi.

Tôi rúc vào vòng tay của cha, trong đầu luôn nghĩ đến đôi mắt trắng dã như cá chết của nữ cương thi kia.

Nhất định là nữ cương thi đó, sau khi gϊếŧ Nhị Cẩu Tử, nữ cương thi đó đã đến tìm tôi để đòi nợ!

Phanh phanh phanh phanh, phanh phanh phanh phanh!

Tiếng gõ cửa chói tai, xen lẫn tiếng cười thì thầm và tiếng móng tay cào vào tấm cửa khiến người ta rùng mình.

Cha tôi kéo tôi lại, co ro cứng ngắc bên cửa, càng ngày càng nắm tay tôi chặt hơn.

Ầm ầm ầm!

Ngay lúc tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập thì một tiếng sấm từ xa truyền đến khiến tim tôi đập thình thịch, kéo theo đó là tiếng những hạt mưa lớn đập vào mái hiên.

Tiếng mưa át đi tiếng gõ cửa, tiếng cười thì thầm ngày càng xa dần nhưng dường như vẫn còn vương vấn bên tai tôi, cuối cùng cha tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra, dựa người vào bức tường, thở nặng nhọc.

Tôi nắm lấy tay cha run rẩy hỏi: “Có … Có phải là đôi mắt trắng dã như mắt cá chết đang nhìn chằm chằm vào con?”

“Mắt cá chết gì?” Cha tôi túm lấy cổ áo của tôi, trên mặt hiện lên nét hoảng sợ cực độ.