Chương 3: Nữ Thi Áo Đỏ (1)

Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn đó là cánh cửa bằng đá xanh, nếu chẳng may gặp phải cánh cửa bằng sắt, hoặc được đúc bằng đồng thì há chẳng phải hôm nay hai chúng tôi đành bất lực tay không quay trở về?

Nhớ năm đó Tôn Điện Anh trộm mộ của Từ Hy thái hậu, chẳng phải cũng vì gặp phải cửa mộ được đổ sắt đúc đồng kiên cố, nên chỉ còn cách dùng pháo phá núi mà phá cửa để vào?

Hai chúng tôi tiếp tục đào dọc theo cánh cửa đá xanh khoảng 10cm, sau đó trực tiếp thò tay vào cạy mạnh, lập tức cánh cửa đá xanh từ từ di chuyển lên trên.

Tôi dùng dây thừng trói con chim bắt được trong ngày rồi ném nó vào lối đi trong mộ, đợi ba bốn phút, tôi thấy nó vẫn còn sống và đang giãy giụa, liền thở phào nhẹ nhõm, điều này cho thấy không khí bên trong cổ mộ không có độc, tôi liếc mắt ra hiệu cho Nhị Cẩu Tử, cả hai liền tiến vào bên trong.

Dù sao đây là lần đầu tiên tôi bước vào một ngôi mộ, không thể nói là tôi không sợ hãi, nhưng tôi càng hưng phấn hơn!

Sau khi đi bộ hơn mười mét dọc theo lối đi trong mộ, tôi thấy ở đây không có cơ quan nào, trong đầu tôi chợt nghĩ đến mấy cuốn sách ghi chép về cơ quan, cảm thấy nó đã miêu tả hơi lố.

Cả hai tiếp tục đi được khoảng 20m thì thấy trước mặt chia ra làm hai ngã, tôi cầm đèn dầu trên tay bắt đầu cảm thấy có chút run run.

Tôi biết dựa theo quy tắc, bên trái hẳn là phòng để vật bồi táng, bên phải là phòng của chủ mộ.

Nhưng tôi vẫn đi về bên trái mà không cần suy nghĩ, mặc dù những thứ trong phòng chủ mộ có thể càng có giá trị, không biết tại sao, từ xa nhìn vào phòng chủ mộ, trong lòng tôi lại sinh ra một nỗi sợ hãi.

Trong bóng tối, tôi mơ hồ nhìn thấy căn phòng bên trái cũng được đóng kín bằng một cánh cửa đá xanh.

Tôi nhanh chóng mở được cánh cửa đá xanh bằng cách cạy cửa giống như cách làm trước đó. Sau đó tôi ngây ngẩn cả người, đối diện là một chiếc quan tài hình tam giác màu đỏ, được trang trí vô cùng xa hoa.

Không phải là không được phép đặt quan tài trong phòng bồi táng, chỉ là bình thường không ai đặt quan tài trước cửa mộ, vì làm như vậy sẽ dễ làm cho xác chết bị thi biến.

Tôi đè nén sự bất an trong lòng, cẩn thận quan sát bốn phía, không phát hiện được gì khác thường mới bắt đầu thở ra một hơi nhẹ nhõm. Sau đó mọi bất an trong lòng đều biến mất.

Tôi nhìn thấy một bộ bình nghi lễ bằng đồng thau ở phía bên trái gian phòng, trên đất vương vãi rất nhiều ngọc trai, nhìn dáng vẻ giống như là bị vứt bỏ, tôi khẽ cảm thán trong lòng một câu “Đúng là mộ tướng quân có khác, bút tích này cũng thật lớn”.

Nhưng tôi chỉ liếc nhìn một cái, ánh mắt liền dán chặt vào quan tài, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng!

Phải biết rằng mọi thứ có giá trị đều nằm trong quan tài, một khi gặp phải thì không có lý do gì mà ra về tay trắng.

Dựa theo quy định ở trong sách, tôi lấy trong túi ra một cây nến, thắp sáng rồi đặt ở góc đông nam, lạy ba lạy và thấy nến không có vấn đề gì, tôi bắt đầu mở quan tài.

Quan tài từ từ mở ra, sau khi nhìn thấy thứ bên trong quan tài, tôi không khỏi hít một hơi!

Chỉ thấy bên trong quan tài có một nữ thi chưa bị phân hủy, mặc đồ cưới, tóc búi cao, đôi mắt khép hờ dường như có thể mở ra bất cứ lúc nào, hai tay kết lại đặt ở trên bụng, thoạt nhìn cũng không khác người thường là mấy.

Rốt cuộc người này có quan hệ gì với tướng quân họ Cơ, sao lại mặc đồ cưới và được hạ táng ở nơi này?

Nhưng lúc này tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ sâu xa, tôi cầm đèn dầu bắt đầu sờ từ mặt của nữ thi xuống dưới, sờ vào cổ tay tôi cảm thấy vui mừng: Nữ thi này đang đeo một đôi vòng tay bằng ngọc.

Tôi vội tháo chiếc vòng ngọc ra, soi chất lượng dưới ánh đèn dầu, biết là hàng tốt liền nhét vào trong ngực, tiếp đó lại lấy ra vài viên ngọc từ lòng bàn chân của thi thể.

Sau khi sờ một hồi, mắt thấy ánh nến vẫn cháy, không có dấu hiệu khác thường nào, tôi quan sát nữ thi thêm một lần nữa, mắt tôi vừa liếc đến bàn tay thì chợt ngẩn người: “Vừa rồi móng tay của cô ấy cũng giống như người bình thường, sao đột nhiên lại dài ra mấy phân?”

Tôi hơi lo lắng, nghĩ đến những thứ mình vừa lấy được cũng đủ mua phiếu thực phẩm cho một năm nên tôi kéo Nhị Cẩu Tử định rời đi.

Nhưng lúc chuẩn bị rời đi, mắt tôi lại liếc qua thấy miệng của nữ thi hơi phồng lên, giống như bên trong đang ngậm một vật gì đó.

Tôi xoa xoa tay, thời xưa người ta thích nhét những viên ngọc quý vào miệng người chết khi chôn cất, chẳng lẽ nữ thi này cũng có?

Không kịp suy nghĩ, tôi đã đưa tay mở miệng nữ thi rồi đưa tay lấy ra.

Lúc này, ngọn nến đột nhiên phát ra ánh lửa màu xanh lục cao hơn nửa mét, không khí trong phòng bỗng trở nên vô cùng quỷ dị.

Ngực tôi đập liên hồi, phàm là vật không được chủ nhân quan tài cho phép lấy thì chỉ cần tắt nến là được, hiện tại phát ra ngọn lửa màu xanh là có ý gì?