Chương 5: Gia Tộc Thủ Mộ

Tôi sợ quá nên đã lấy đôi vòng ngọc dưới gầm giường ra và kể cho cha tôi nghe mọi chuyện về việc trộm mộ.

Cha tôi lập tức giáng xuống một bạt tai khiến một bên má của tôi đau rát, một tát này ông đánh không chút lưu tình nào.

"Dòng họ Lưu của chúng ta bao đời nay đều là người giữ mộ, chính là ngôi mộ cổ Tây Chu kia. Hiện tại cuộc sống khổ cực không thể sống nổi nữa, mới ỷ vào công lao giữ mộ của tổ tiên để lấy ra mấy đồng tiền. Con thì giỏi rồi, trực tiếp lấy ở trong chủ mộ!"

Nói xong, cha tôi thở dài và trông có vẻ chán nản, tinh thần suy sụp.

Tôi choáng váng, người giữ mộ?

Không đợi tôi nói tiếp câu nào, cha tôi liền hỏi: “Chờ đã, nhóc con, con làm sao mà tìm được cửa mộ?”

Tôi lẩm bẩm nói mình mở được cửa mộ là do học được ở trong sách, sau đó đánh bậy đánh bạ mà đi vào trong.

Vẻ mặt của cha tôi càng thêm quái dị, từ dưới ngăn tủ tùy tiện rút ra một quyển sách ố vàng, trực tiếp hỏi: “Nơi tứ tuyệt là nơi như thế nào?”

Tôi lại sửng sốt, biết cha đang thử mình, tôi liền đáp:

“Sinh khí không tụ, lệ khí không ra, quỷ khí ngưng kết, hàn khí nghiệt sinh.”

“Minh đi âm, ám hành thuyền, nhớ lấy đỡ lên không giúp đỡ.”

“Vòng hắc quan, đảo hắc lâu, đuổi thi vẽ bùa điểm cái trán.”

Sau đó cha tôi lại hỏi thêm mấy vấn đề được nhắc đến trong sách, hết thảy đều bị tôi trả lời đúng, từ trong mắt ông càng ngày càng hiện ra vẻ phức tạp.

Thật lâu sau cha tôi mới cười khổ, lắc đầu nói, rốt cuộc đây là số mệnh của nhà họ Lưu, không thể tránh khỏi.

Tôi cũng vì vậy mà bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, vội hỏi ông hết thảy mọi chuyên là như thế nào?

Cha tôi lấy ra một ít lá trà từ trong bình tráng men, rồi chậm rãi nói.

Hóa ra mọi chuyện đều bắt đầu từ Tướng Quân Lĩnh, người được chôn cất trong ngôi mộ đó đúng là một vị tướng quân họ Cơ, tên là Cơ Thành, là chú họ hàng xa của Cơ Phát, chỉ lớn hơn Cơ Phát chừng hai tuổi.

Từ nhỏ hắn đã có hứng thú với lăng mộ. Sau khi gia nhập vào quân đội, hắn đã sử dụng các kỹ năng đặc biệt của mình để quyên góp rất nhiều quân lương cho quân đội và từ đó giúp ích rất nhiều cho các trận đánh lớn nhỏ

Ở thời loạn thế điều này cũng không làm ảnh hưởng toàn cục, nhưng khi tình hình ổn định, hành vi của hắn đã không được người trong thiên hạ dung thứ, hơn nữa, hắn lại là người có tính tình quái đản, không tôn trọng Cơ Phát nên cuối cùng đã bị chôn sống!

Chỉ là những người chôn sống hắn ngàn vạn lần không nên ra tay vào ngày đại hôn của hắn, ngay cả người vợ còn chưa hoàn thành nghi lễ bái đường cũng bị hắn liên lụy, cũng bị mang đi chôn sống.

Nếu không có một nhóm thuộc hạ trung thành là đội quân Hắc Linh thì hai người này khó có thể được chôn cất, quan tài bị tôi lấy trộm có lẽ là của vợ hắn.

Tổ tiên nhà họ Lưu của tôi năm đó chính là một trong ngàn binh lính Hắc Linh, lúc còn chưa thành niên đã đi theo Cơ Thành. Lúc đó tổ tiên nhà họ Lưu tôi sắp chết đói rồi, nếu không có Cơ Thành thì nhà họ Lưu tôi sớm đã tuyệt hậu.

Cũng vì biết ơn công đức của Cơ Thành, tổ tiên nhà họ Lưu tôi sau khi chôn cất cho đội quân Hắc Linh đã tuẫn táng tập thể, liền một mình ở lại canh giữ mộ tướng quân, trải qua nhiều thế hệ mà lưu truyền đến đời cha tôi ngày nay.

Tôi càng nghe càng thích thú, chỉ là lúc này từ mu bàn tay lại truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó tả, thật sự không nhịn được mà đưa lên gãi.

Ai ngờ, cha tôi chợt nắm lấy tay phải của tôi, cởi găng tay ra, nhìn thấy bàn tay tôi đầy mụn mủ, cả khuôn mặt ông trắng bệt, ngay lập tức run rẩy hỏi: “Nhóc con, con bị nữ cương thi kia cắn?”

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ông, tôi đành phải gật đầu.

Chiếc bình tráng men trong tay cha tôi rớt xuống đất kêu lên một cái “ầm”, ông điên cuồng chạy tới tủ sách, tay chân luống cuống như muốn tìm thứ gì đó, đồ vật trên ngăn tủ cũng bị ném loạn xuống đất.

Sau đó đến cả cái bàn cũng bị ông lục lọi, đồ vật trên bàn cũng bị văng tứ tung, về phần ngăn kéo cũng bị kéo ra, rơi ầm xuống đất.

Tôi chưa bao giờ thấy ông như vậy, chỉ thấy hốc mắt ông đỏ bừng, tóc rối tung giống như ổ gà, dọa tôi đến nói chuyện cũng không dám.

Cuối cùng, ông lôi ra một chiếc hộp đựng giày đầy bụi từ gầm giường, ngồi bệt trên đống hỗn độn đó, từ trong hộp lấy ra vài cuốn danh bạ điện thoại ố vàng.

Ông nhúng ngón tay vào nước bọt, run rẩy lật từng trang, động tác cực nhanh nhưng lại nhẹ nhàng, mỗi lần lật một trang mắt ông đều đỏ hơn, miệng lẩm bẩm: cô Tư, cô Tư.

Sau khi lật xem hồi lâu, cuối cùng ông cũng tìm được thứ mình muốn trong cuốn danh bạ điện thoại cuối cùng, ông vội vàng đứng dậy, dùng bút và giấy sao chép lại các con số rồi bỏ vào túi, cầm ô đi ra ngoài.

“Cha……”

Tôi hét lên một tiếng, ông quay đầu lại nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, một lúc sau, ông khàn giọng nói: “Con trai à, con bị trúng thi độc, chỉ có người kia mới có thể cứu được con! Bây giờ cha phải đi lên huyện thành gọi điện thoại nhờ vả người kia, con ở nhà nghỉ ngơi, dù có nghe thấy âm thanh gì cũng đừng gây ra tiếng động, chờ cha trở về, được không?”