Chương 7: Thú nhỏ lông xoăn ...

Phần 19

Vì nguyên nhân dã nhân kia, tâm trạng của Nguyễn Nhu nặng nề cả buổi chiều, cô buồn chán trong lòng, không vui vẻ ngâm nga như mọi khi.

Tâm trạng của Một Hai Ba cũng bị ảnh hưởng theo cô, mặc dù anh đã săn được con người ngon miệng kia, nhưng anh có vẻ không được vui cho lắm. Ban đêm lúc tranh thức ăn ở nơi cư trú, anh luôn lơ đễnh, trong trận chiến, anh đã bị Thú tam trường khác đâm trúng nhiều lần, cuối cùng anh không thể có được con người vốn thuộc về anh. Anh chỉ lấy được lạc đà và hai con gấu trúc rồi dẫn Nguyễn Nhu quay về hang đất.

Một Hai Ba không thể đoán được nội tâm của Nguyễn Nhu phức tạp đến mức nào, anh chỉ có thể đoán ra hai lý do khi thấy cô có tâm trạng không tốt. Một là cô bị ốm không khỏe, hai là cô đói và muốn ăn.

Một Hai Ba nhanh chóng nướng thịt gấu trúc, đưa cho Nguyễn Nhu phần mềm và ngon nhất. Nguyễn Nhu máy móc gắp thịt nướng, cắn một miếng nhai vài lần.

Bây giờ cô đã có thể bình tĩnh ăn thịt gấu trúc, con vật này rõ ràng là sinh ra trên cạn, nhưng trong miệng cô lại có hương vị hải sản, rất độc đáo và thơm ngon. Nguyễn Nhu chưa từng ăn thịt báu vật quốc gia nên không thể so sánh.

Một Hai Ba vốn tưởng rằng Nguyễn Nhu sẽ lấy lại tâm trạng và tinh thần sau khi ăn no bụng, nhưng mặt cô vẫn như trái mướp đắng, đôi mắt hơi hõm sâu nhìn chằm chằm vào ngón chân, không biết đang suy nghĩ gì.

Nguyễn Nhu lúc này có chút cảm kích vì Một Hai Ba không đoạt được dã nhân kia, nếu không, nếu như anh mổ và nướng thịt ở đây, cô sẽ để lại một bóng ma trong lòng, không thể tiếp tục sống ở đây.

Trước hành động dỗ dành của Một Hai Ba, cô hơi xúc động lại hơi áy náy. Cô không ghét bỏ hay trách móc Một Hai Ba, cũng giống như người ta sẽ không hỏi ý kiến

của gà mẹ khi ăn trứng, việc Một Hai Ba thèm ăn một cách mạnh mẽ đối với con người cũng là điều hợp lý. Nguyễn Nhu chỉ có tâm lý bài xích cực đoan không thể giải thích được, khi nhất thời nhìn đồng loại của mình bị tàn sát và cắn nuốt.

Sau bữa tối, Một Hai Ba không vội vàng ngủ mà kiên nhẫn dỗ dành Nguyễn Nhu vui vẻ.

Anh dường như thấy rằng "cho ăn" là vô ích đối với Nguyễn Nhu, và thay đổi sang một cách tương tự như "làm mặt*". (*Giả bộ làm vẻ mặt kỳ quái)

Mắt Một Hai Ba vàng óng như lông, đồng tử thiên về tông màu nâu, trông như tỏa sáng trong không gian mờ ảo. Đôi mắt của anh chuyển động rất linh hoạt, anh có thể nhìn lên trời và nhìn xuống dưới như một con tắc kè hoa; mắt này sang trái và mắt kia nhìn sang phải.

Nhìn vẻ mặt buồn cười của Một Hai Ba, Nguyễn Nhu không khỏi bật cười thành tiếng, âm thầm phỉ báng Một Hai Ba nếu là người, nhất định sẽ là một tay ăn chơi chuyên dỗ dành các cô gái vui vẻ.

Nhìn thấy Nguyễn Nhu cuối cùng cũng nở nụ cười, Một Hai Ba cũng an tâm, hai lỗ tai khẽ nhếch thành hình xoắn ốc, âu yếm quấn lấy cổ cô, suýt nữa siết cô thở không nổi.

Bức tường trong lòng Nguyễn Nhu vẫn chưa tan biến, để thể hiện sự nhiệt tình của mình với Một Hai Ba, cô chỉ có thể bất lực mỉm cười đẩy anh ra, để cho cổ lấy lại tự do.

Nguyễn Nhu cười thật tươi với anh nói: "Em buồn ngủ muốn ngủ, anh đi ngủ đi."

Một Hai Ba vẫy đuôi theo thói quen, có nghĩa là đồng ý chấp thuận. Anh quay lại nhìn Nguyễn Nhu, đảm bảo cô không sao cả, sau đó anh trở mình và chui vào vỏ trứng nằm sấp.

Nguyễn Nhu vốn tưởng rằng đêm nay nhất định cô sẽ bị mất ngủ, nhưng không ngờ năm phút sau khi lên giường cô đã chìm vào giấc ngủ sâu. Một Hai Ba trong giấc mơ của cô vẫn đảo mắt làm cô vui vẻ, và cô cười tỉnh dậy.

Phần 20

Sáng sớm hôm sau, xác một Thú tam trường được mang về nơi cư trú, phần bụng của nó bị một thứ gì đó sắc nhọn đâm thủng, chảy máu đến chết.

Nguyễn Nhu chỉ cần nhìn thoáng qua vết thương trên bụng là có thể biết được đó là do vũ khí do con người chế tạo ra, có vẻ như Thú tam trường này thực sự đã bị một dã nhân gϊếŧ chết.

Thú tam trường thường tấn công các bộ lạc dã nhân gần đó, nay dã nhân phản công và trả thù Thú tam trường là chuyện dễ hiểu, bọn họ không thể chịu đựng được việc Thú tam trường liên tục tấn công các bộ lạc, xâm phạm lãnh thổ của họ.

Một Hai Ba nhìn thi thể, vẻ mặt không biết có thể gọi là trang nghiêm không, anh thút thít trong cổ họng, đi vòng quanh thi thể vài tuần rồi từ từ rời đi.

Thú tam trường khác đến xung quanh sau đó cũng làm những hành động tương tự như Một Hai Ba, rồi vào rừng đi săn.

Đây hẳn là một cách đơn giản để thương tiếc người chết, Nguyễn Nhu nghĩ.

Hôm nay, Một Hai Ba dành nhiều thời gian để dạy Nguyễn Nhu cách trèo cây, khi còn nhỏ cô thích ăn trộm trái cây của nhà bác hàng xóm, nhưng chúng đều là những cây nhỏ, không thể so sánh với cái cây chọc trời này.

Tình cờ Một Hai Ba dạy cô trèo đúng cây này.

Nguyễn Nhu không biết tại sao Một Hai Ba đột nhiên muốn dạy cô trèo cây, có lẽ cái chết của Thú tam trường lúc sáng đã khơi dậy cảnh giác và phòng bị của anh, trong mắt anh, Nguyễn Nhu rất yếu ớt, phải dạy cho cô phương pháp bảo vệ bản thân.

Mặc dù Nguyễn Nhu nghĩ những dã nhân đó sẽ không làm gì cô, nhưng rất khó để đảm bảo những sinh vật như hoa ăn thịt người có tái xuất hiện hay không, vì vậy cô rất vui khi học được một số kỹ năng với Một Hai Ba.

Mặc dù cây to trông khó chinh phục, nhưng thực ra nó có nhiều nhánh và mỗi nhánh đều thô to, tạo chỗ đứng, chỉ cần leo từng bước cẩn thận, sẽ không bị ngã.

Nhưng Một Hai Ba chú ý nhiều hơn đến tốc độ leo cây của Nguyễn Nhu. Dù bạn có thể leo lên ổn định đến đâu, bạn vẫn sẽ chết nếu tốc độ của bạn không nhanh hơn tốc độ của kẻ săn mồi.

Phương pháp huấn luyện của Một Hai Ba là để Nguyễn Nhu liên tục leo

lên cùng một cây, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian do anh quy định, anh sẽ dùng đuôi quất mông cô. Nguyễn Nhu ban đầu thấy rất thú vị còn hơi nhiệt tình, cô cũng rất vui khi để cho Một Hai Ba quất mông khi cô không hoàn thành nhiệm vụ, sau đó, cô dần mất hứng thú khi bò lên bò xuống một lần lại một lần, rất nhanh cô đã kiệt sức, không còn động lực nữa.

Một Hai Ba vẫn quất cô không thương tiếc và đuổi cô leo cây. Nguyễn Nhu có thể hiểu được ý của anh. Mọi người thường cảm thấy kiệt sức khi bị thú dữ truy đuổi. Không ai có nghị lực và tinh thần cao. Chìa khóa để thoát ra là liệu bạn có thể leo lên cây nhanh chóng khi kiệt sức hay không.

Nguyễn Nhu nghiến răng bò tới bò lui mấy lần nữa, về sau không leo được nữa, dường như từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào mệt mỏi. Cô BA~ một tiếng ngã xuống đất thành hình chữ đại, giả vờ chết, mặc cho Một Hai Ba dùng đuôi chọc thế nào cô cũng không nhúc nhích.

Tai của Một Hai Ba hơi cụp xuống, trông có vẻ bất lực, anh duỗi móng vuốt nhấc Nguyễn Nhu lên khỏi mặt đất, nhét cô vào túi bụng rồi cùng cô bước đi.

Nguyễn Nhu song long hoan hô đã được cứu thoát, cuộc huấn luyện quỷ quái cuối cùng đã kết thúc!

Phần 21

Hôm nay trên đường trở về nơi cư trú, Nguyễn Nhu tình cờ đυ.ng Lông Đốm Ngắn và bạn lữ đang đánh dã chiến. Điều khác biệt so với lần trước là hôm nay Một Hai Ba cũng có mặt với cô.

Nguyễn Nhu liếc nhìn Một Hai Ba, muốn xem phản ứng của anh. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của anh đột nhiên trở nên hung ác, anh nhe

răng trợn mắt dọa nạt vài tiếng, tứ chi sau đó lao về phía đó, đôi cánh vàng điên cuồng vỗ mạnh.

Lông Đốm Ngắn giật mình vì tiếng gầm, lập tức rút khỏi lưng bạn lữ, cảnh giác nhìn Một Hai Ba, không chờ anh xông lại vẫy đuôi trước rồi quay đầu bỏ chạy. Bạn lữ của hắn cũng khóc và xám xịt chạy theo hắn.

Một Hai Ba xông lên đã trống không, đứng tại chỗ tức giận phun nước mũi, lông vàng toàn thân khẩn trương dựng đứng, giống như một con nhím lớn nguy hiểm. Anh có lẽ vẫn còn nhớ lần Lông Đốm Ngắn tấn công Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu đang ngồi trong vòng tay của Một Hai Ba, che miệng cười trộm, nghĩ Một Hai Ba thật xấu, làm phiền "chuyện tốt" của người ta.

Phần 22

Bữa tối hôm nay rất phong phú. Cô không biết thú nào trong số Thú tam trường trong nơi cư trú bắt được một vài con cua lớn. Nguyễn Nhu đã đặt hàng Một Hai Ba mang chúng về. Cô sử dụng mù tạt hái cách đây vài ngày để làm gia vị ăn cùng những con cua lớn nấu chín, một bữa ăn hải sản ngon lành.

Một Hai Ba rất hài lòng với bữa tối hôm nay, anh vốn ghét bỏ những con cua có kích thước to bằng khuôn mặt, nếu không phải Nguyễn Nhu làm mọi cách cầu xin anh, anh sẽ không lãng phí sức lực của mình để chiến đấu vì chúng. Anh không ngờ rằng những thứ nhỏ bé màu xám ấy sau khi qua tay Nguyễn Nhu lại trở nên thơm ngon đến vậy, ngay cả lớp vỏ màu xám ban đầu cũng biến thành màu đỏ cam hấp dẫn.

Một Hai Ba khẩu vị rất lớn, một hơi ăn hết ba con, sau khi ăn xong, anh cảm thấy chưa đã, vô thức liếʍ lòng bàn tay, sau đó tiến đến liếʍ miệng dính đầy gia vị của Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu đoán rằng rìa của lục địa này là biển và bãi biển, nếu không sẽ không có cua. Nếu Một Hai Ba có thời gian cũng có thể ra bãi biển bắt một rổ cua, tôm về ăn dần.

Nguyễn Nhu tối nay ngủ rất sâu, vì buổi sáng luyện leo cây tiêu hao rất nhiều thể lực, buổi tối mới nghỉ ngơi, cần phải ngủ một giấc thật ngon mới có thể đảm bảo tinh thần tốt cho ngày mai. Nhưng đến nửa đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng ngáy của Một Hai Ba, không hiểu sao hôm nay thằng này bỗng ngáy, lại tiếp tục khịt khịt, rung chuyển núi sông như sấm rền.

Nguyễn Nhu miễn cưỡng che tai lại, xoay người, vùi mặt sâu vào "giường", cố gắng cách ly với tiếng ngáy Một Hai Ba.

Chỉ là con người thực sự là những sinh vật kỳ lạ ... Bạn rõ ràng không muốn nghe thấy tiếng động ồn ào, nhưng trong tiềm thức bạn lại càng chú ý đến nó hơn. Bạn muốn xua đuổi âm thanh của nó nhưng nó luôn đi sâu vào trong.

Đó là cách Nguyễn Nhu bị tra tấn đến nỗi cô không thể ngủ được nữa, cứ trở đi trở lại. Cô vừa đứng dậy khỏi giường, ra khỏi hang, đi dạo nhân tiện đi tiểu.

Phần 23

Nguyễn Nhu không dám đi quá xa, cô chỉ chọn một con suối nhỏ, nhìn xung quanh xem có thấy Thú tam trường không, cô cởϊ qυầи ngồi xổm xuống xả nướ© ŧıểυ.

Trong khoảng năm giây, Nguyễn Nhu thắt lại thắt lưng và chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ sau lưng. Theo bản năng quay lại, cô nhìn thấy một Thú tam trường nhỏ đứng cách đó năm mét đang nghiêng đầu, cũng đang mở mắt nhìn cô.

Đó chắc là một thú con, chiều cao chỉ bằng một nửa Một Hai Ba, thậm chí không bằng chiều cao của Nguyễn Nhu. Nhưng cơ thể của cậu ta rất tuyệt, toàn thân thuôn dài với bộ lông trắng như tuyết, điều đặc biệt hơn là Thú tam trường này hóa ra lại có một bộ lông xoăn.

Nguyễn Nhu dường như nhìn thấy con chó lông xù nhỏ nhắn của cô, cô cảm thấy thân thiết, cô không thể không mỉm cười và vươn tay ra gọi. Thật ngạc nhiên, lông xoăn nhỏ thực sự vừa vui vẻ vừa nhiệt tình sà vào lòng cô!