Chương 29: Mặt ôn nhu khác của quái thú ...

Phần 68

Khổ nhục kế của Nguyễn Nhu đã làm rất tốt, Một Hai Ba đau đến chua xót không đành lòng bất đắc dĩ đầu hàng. Anh nhấc Nguyễn Nhu lên khỏi mặt đất, liếʍ nhẹ người trong tay một lúc, rồi nướng thịt gấu trúc săn được chia sẻ với cô.

Nhưng việc tước vũ khí đầu hàng này chỉ là tạm thời. Một khi Nguyễn Nhu ăn xong miếng thịt gấu trúc, tất cả sự ấm áp của anh đều tan biến, Một Hai Ba nghiêm nghị đẩy cô ra khỏi hang.

Nguyễn Nhu đứng bên ngoài hang không chịu rời đi, cô nắm chặt tay, lớn tiếng hỏi: "Tại sao anh lại đuổi em đi !?"

Một Hai Ba dường như tránh ánh mắt cô, sau khi đẩy cô ra, anh nhanh chóng quay người bước vào hang, bỏ Nguyễn Nhu ở lại.

Nguyễn Nhu choáng váng, ngay cả khi cô đã mặt dày đi theo anh vào, sau đó tùy ý tìm một chỗ nằm xuống và nhếch mông lên.

"Anh nhẹ nhàng đuổi em đi, em không chịu rời đi ... Anh nên đánh mạnh, tiếp tục đánh đến khi em không chịu nổi đau, em sẽ tự mình rời đi."

Dứt lời, cô rất tự giác cởi chiếc quần xuống dưới mông, để lộ cặp mông trắng nõn.

Một Hai Ba quay lại nhìn thẳng vào Nguyễn Nhu, nhẹ hô hai tiếng, như thể anh hơi tức giận vì sự bướng bỉnh của cô. Anh đi đến chỗ cô và dừng lại, giơ cái đuôi rậm lên cao, mạnh mẽ quất xuống, nhưng khi chiếc đuôi gần chạm vào Nguyễn Nhu, anh nhanh chóng dừng lại.

... Tốt, anh thừa nhận rằng anh không thể làm được.

May mắn, anh đã dừng lại kịp thời, nếu không một roi này quất xuống nửa mạng của Nguyễn Nhu cũng không còn nữa.

Một Hai Ba quấn chiếc đuôi suýt nữa phạm tội quanh eo Nguyễn Nhu, dễ dàng nâng cô lên, sau đó bước cửa hang, đặt cô nằm trên mặt đất bên ngoài.

... Anh sẽ không đánh cô, nhưng anh cũng sẽ không giữ cô lại.

Nguyễn Nhu kiên trì muốn bò lại, nhưng động tác Một Hai Ba nhanh hơn cô rất nhiều, anh từ đâu đó di chuyển một tảng đá lớn, vừa lúc chặn ở cửa hang, cứng rắn ngăn Nguyễn Nhu và mình.

Nguyễn Nhu lập tức khóc không ra nước mắt, vươn tay vỗ vào tường đá nói: "Một Hai Ba, anh tại sao có thể làm ra chuyện này!"

"Mau cho em vào đi, tên khốn!"

Cô kêu rất to, Một Hai Ba nghe thấy, nhưng anh vẫn im lặng không đáp lại cô.

Chính tiếng kêu ấy đã thu hút Cuộn Cuộn đang trong hang ra, cậu không hiểu nhìn Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu mặc kệ cậu, vẫn không sợ đau, dùng tay đẩy tảng đá, hét lớn: "Một Hai Ba, anh mở cửa! ... Em muốn đi vào!"

"Anh không mở sao !? ... Vậy thì em cũng ở đây gọi một đêm, anh đừng nghĩ ngủ a!"

"Anh mau đi ra, để cho em vào!"

"Hừ, anh còn không ra? ... Hừ, em không tin sáng mai anh không dậy đi săn. Buổi tối em ở chỗ này canh xem anh có đi ra không!"

Giọng cô nghẹn ngào, Nguyễn Nhu không nói nữa, cô phủi nhẹ bụi đất rồi không chút do dự ngồi xuống, ngồi khoanh chân, chờ Một Hai Ba bước ra mở cửa.

Cuộn Cuộn cũng đến, tò mò ngồi xuống, không biết hai vợ chồng này náo loạn cái gì. Thường lúc cậu nhìn thấy Nguyễn Nhu thì sẽ thấy Một Hai Ba theo sau, nhưng hôm nay không thấy hai người họ cùng đi, quả thực có chút kỳ quái.

Đêm lạnh gió buốt thổi qua, Nguyễn Nhu không mặc nhiều, toàn thân không khỏi rùng mình nổi cả da gà. Cuộn Cuộn tâm lý dùng ba cái đuôi đầy lông với vào trong ngực Nguyễn Nhu, để cô ôm chúng như túi nước ấm, quả thực ấm hơn rất nhiều.

Bên kia phiến đá đã rất yên tĩnh, không biết có phải Một Hai Ba đã ngủ rồi không.

Nguyễn Nhu ngáp dài, ngồi đó mười phút. Nhớ lại lời nói canh đến hừng đông quyết tâm bắt đầu dao động.

"Cuộn Cuộn, em hôm nay ngủ gần một ngày, hiện tại không buồn ngủ phải không?"

Cuộn Cuộn gật tai, hai mắt sáng ngời có thần.

“Vậy thì chị sẽ đi ngủ trước, đừng ngủ gật, hãy nhìn chằm chằm vào nó, Một Hai Ba ra thì đánh thức chị ngay nhé.” Nguyễn Nhu nói.

Cuộn Cuộn suy nghĩ một lúc, rồi gật tai.

Nguyễn Nhu lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, ngã xuống, gối đầu lên cặp đùi đầy lông xoăn của cậu, điều chỉnh lại tư thế, nhắm mắt ngủ.

Cô ngủ rất nhanh, cô ngủ rất say, cô không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, cô chỉ mơ hồ cảm thấy mình kêu lạnh và run rẩy trong giấc mơ, rồi Cuộn Cuộn dường như kéo cô vào trong hang, tìm một nơi không có gió cho cô ngủ, lúc này cô lại chìm vào giấc ngủ êm đềm, không kêu lạnh nữa.

Phần 69

Nguyễn Nhu mới vừa được Cuộn Cuộn mang về hang không bao lâu, ở bên kia Một Hai Ba cũng không bình tĩnh, sau khi trằn trọc một lúc, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà bò ra khỏi vỏ trứng, "Ầm" đẩy tảng đá lớn ra. Từ trong hang bò ra, anh hung hăng bước tới phía đối diện bắt người.

Một Hai Ba nhảy xuống hang Cuộn Cuộn, lập tức phát hiện Nguyễn Nhu đang ngủ thoải mái ở góc bên cạnh, cánh tay vẫn ôm chặt lấy ba cái đuôi mềm mại của Cuộn Cuộn, giống như đang ôm cỏ cứu mạng.

Một Hai Ba bước tới, không nói gì anh nhặt Nguyễn Nhu từ dưới đất lên nhét cô vào túi bụng của mình, sau đó mạnh mẽ mở cánh tay của Nguyễn Nhu lấy ba cái đuôi của Cuộn Cuộn ra.

Đuôi Cuộn Cuộn sớm bị Nguyễn Nhu ôm đến khó chịu từ lâu, vài lần muốn rút về đều làm Nguyễn Nhu bất mãn ậm ừ, giờ cuối cùng đuôi cũng được giải phóng, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm mà liếʍ chúng an ủi.

Nguyễn Nhu trong mơ thấy roi thuần thú trong tay bị người khác giật lấy, lập tức khóc to, Một Hai Ba giật mình, nhanh chóng duỗi ba cái đuôi to ra trước bụng nhét vào trong tay Nguyễn Nhu. Lúc này Nguyễn Nhu mới bình tĩnh lại, lật người chép miệng, tiếp tục ngủ.

Một Hai Ba cũng theo sau nhẹ nhàng thở ra, nhảy ra khỏi hang với Nguyễn Nhu trên tay, không quên quay lại nheo mắt về phía Cuộn Cuộn, phát ra một tiếng gầm trầm thấp.

Trở lại hang của mình, Nguyễn Nhu được nhấc ra khỏi túi bụng Một Hai Ba, anh đặt cô vào vỏ trứng thoải mái và nằm xuống.

Có một nét dịu dàng hiếm thấy trong đôi mắt nâu vàng của anh, ánh lên sáng chói như lưu ly trong đêm tối. Một Hai Ba vươn đầu lưỡi liếʍ nhẹ môi Nguyễn Nhu, không dám quá sức, để không đánh thức cô.

Không nghi ngờ gì nữa, Một Hai Ba thích chung sống với người phụ nữ trước mặt anh, nhưng mùa hè sắp đến, đây là một mùa tuyệt đối nguy hiểm đối với phối ngẫu của Thú tam trường, vì sự an toàn của cô, anh phải rời xa cô. Làm người phiền não chính là người phụ nữ này không ngoan ngoãn hiểu chuyện như những giống cái khác trong sinh cảnh, cô không chịu rời xa anh, mà anh không nỡ cắn vào mông cô để đuổi cô đi xa.

Một Hai Ba lúc này rất hoang mang và lo lắng. Thời gian một đêm sẽ sớm trôi qua, rạng sáng mai cô sẽ tỉnh lại, vậy thì anh nên có thái độ như thế nào để đối mặt với cô?

Phần 70

Nguyễn Nhu đã không nằm mơ kể từ khi chiếc roi thú bị đánh cắp trở lại tay cô.

Cô ngủ rất say, cả đêm cô không bị tỉnh giấc lần nào, ngủ ngon cho đến rạng sáng.

Sáng sớm mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là sườn mặt Một Hai Ba, điều này khiến Nguyễn Nhu thực sự ngạc nhiên.

Cô cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng ký ức còn lại là cô bị một hòn đá bên ngoài hang chặn lại, sau đó ngủ thϊếp đi trên đùi Cuộn Cuộn, sau đó không còn sau đó.

... Nhưng tại sao bây giờ cô lại ngủ bên cạnh Một Hai Ba?

Nguyễn Nhu khó tin dụi mắt, nhìn kỹ lại lần nữa, xác nhận quái thú trước mặt là Một Hai Ba, không phải Cuộn Cuộn, cô không hoa mắt.

Ngay sau khi Nguyễn Nhu tỉnh dậy, Một Hai Ba mở mắt và nhìn thấy đôi mắt đen thuần khiết của cô đang nghịch ngợm qua lại. Phản ứng đầu tiên của anh là tiến lên liếʍ gương mặt cô, nhưng nhớ lại chuyện phát sinh vào hôm qua anh nhanh chóng áp chế động tác của mình. Lạnh Nhạt quay mặt, bước xuống giường, cơ thể run run bước ra khỏi hang.

Anh lại bắt đầu phớt lờ cô.

Nguyễn Nhu mím môi đầy mất mát, cô chui ra khỏi vỏ trứng, xách ba lô, bước theo sau Một Hai Ba rời khỏi hang.

Một Hai Ba quay lại gầm gừ một tiếng với cô, dường như để nói với cô đừng đi theo anh nữa.

Chỉ là tiếng gầm không có khí thế, Một Hai Ba không giống thật sự tức giận, Nguyễn Nhu tự nhiên không nhụt chí, vẫn can đảm đi theo phía sau anh không rời.

Một Hai Ba đang đi về phía rừng, đại khái anh muốn đi săn. Anh di chuyển rất nhanh, nhưng không thực sự chạy, thỉnh thoảng quay đầu lại gầm gừ hai tiếng với Nguyễn Nhu, người đang ở cách đó không xa, nhưng không biết là đang đe dọa cô hay xác định xem cô có bị lạc không.

Nguyễn Nhu vội vàng chạy đuổi theo bóng dáng anh, tự nhiên không có thời gian để đoán tâm lý của Một Hai Ba lúc này. Cô chỉ cảm thấy Một Hai Ba hôm nay có chút không thể giải thích được, không bận đi săn cũng không chơi, như thể cố tình chạy marathon với cô.

Nguyễn Nhu kiên trì đuổi theo Một Hai Ba một giờ, trời nắng nóng đã sớm đã nướng cô miệng khô lưỡi khô, cô không nhịn được dừng lại, lấy trong ba lô ra một chai nước, uống một, hai ngụm nước suối, sau đó nện bước theo kịp Một Hai Ba.

Nguyễn Nhu nghiến răng chạy thêm 20 phút nữa, thể lực tiêu hao quá mức nên cô không thể chống đỡ được. Cô dừng lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu bóng dáng Một Hai Ba càng ngày càng xa mình, sau đó nhắm mắt nằm xuống đất, thở hổn hển, mở chai nước đổ xuống, nước lạnh bên trong đổ hết lên người, cố gắng dập tắt một tia nhiệt.

Cô nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, mọi thứ hiện lên trong đầu hiện lên tất cả đều là Một Hai Ba.

Nghĩ đến cảnh anh xoắn tai vẫy đuôi khi sung sướиɠ, cô như nổi máu gà, toàn thân hừng hực khí thế chiến đấu. Nguyễn Nhu mở to hai mắt, đột ngột quay đầu lại, từ trên mặt đất nhảy lên, vỗ nhẹ bụi đất trên người rồi chuẩn bị tiếp tục truy sát Một Hai Ba, chạy về phía trước.

... Không ngờ, Một Hai Ba bước nhanh đến nỗi cô không tìm thấy bóng dáng anh, chỉ có những thân cây cao và những chiếc lá xanh mướt xung quanh nhìn nhau.

Nguyễn Nhu không nản lòng, trong lòng cô có một ý tưởng mới, làm sao để vừa lòng Một Hai Ba.