Chương 28: Máy bay chiến đấu trong nhà huấn luyện ...

Phần 67

Khi Nguyễn Nhu trở lại sinh cảnh, cô thấy Một Hai Ba không có trong hang. Có lẽ anh đã đi săn trong rừng sau khi vứt bỏ cô.

Cô gãi đầu, định chui vào hang đợi Một Hai Ba quay lại trước thì đột nhiên cô cảm thấy có thứ gì đó chọc vào sau lưng, khi nhìn lại thì ra là Cuộn Cuộn. Tóc cậu rối bù và đôi mắt buồn ngủ, trông có vẻ như cậu vừa ngủ dậy.

Hai mắt Nguyễn Nhu không khỏi lộ ra ý cười, cô chọc nhẹ vào mũi của cậu nói: "Mặt trời lên cao vậy em mới chịu rời giường? ... Lười biếng quá cũng không được."

Cuộn Cuộn hét lên hai lần, dùng cái đuôi đầy lông của mình quấn lấy Nguyễn Nhu như Một Hai Ba.

Nguyễn Nhu cười liên tục trong lòng, cô nhanh chóng vươn tay không chút do dự buộc ba cái đuôi to thành bím tóc, sau đó hả hê nhìn Cuộn Cuộn mất thăng bằng vô ý ngã trước mặt mình, chật vật bò dậy, lại hoa hoa lệ lệ mà ngã như cẩu gặm phân.

Không ngừng leo lên và ngã xuống, cuối cùng Cuộn Cuộn nhụt chí đơn giản nằm xuống đất, ai oán nhìn chằm chằm Nguyễn Nhu, vô lực không chịu đứng dậy lần nữa.

Nguyễn Nhu thành công cười to, lúc này mới mềm lòng cởi "bím tóc xoắn", sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc mắt nói: "Mùa xuân đến rồi, sao em vẫn thích ngủ như vậy? ... Có phải nghỉ một mùa đông trở nên biếng lười hay không?”

Cuộn Cuộn ô ô kêu lên, đầu nhỏ đang cố gắng chui vào lòng Nguyễn Nhu. Đã lớn như vậy rồi nhưng cậu vẫn không đổi được thói quen làm nũng lúc nhỏ.

Nguyễn Nhu gõ gõ đầu cậu, nhẹ giọng khiển trách: "Em thế này giống như một cô gái chưa gả chồng ... Nếu như sau này không lấy được vợ thì sao! Giống cái ở đây không thích giống đực làm nũng"

Nguyễn Nhu lại thầm phỉ báng trong lòng, chính mình thích làm nũng cũng thôi đi, còn dạy hư Một Hai Ba nhà cô. Mấy ngày hôm trước anh chàng đó mỗi ngày thút thít bên tai đòi cô vuốt ve.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, không biết Cuộn Cuộn có nghe hay không, nhưng Nguyễn Nhu nhất định muốn trò chuyện với cậu, từ khi Bàn Cổ khai thiên tích địa cho đến khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, rồi đến chủ nghĩa xã hội muôn năm.

Có lẽ do tâm trạng cô đang không tốt do bị Một Hai Ba kí©h thí©ɧ, hôm nay ham muốn nói chuyện của Nguyễn Nhu đã lên đến cực điểm, cô trở thành người lảm nhảm, nếu không nói trong lòng cô không thoải mái.

Cuộn Cuộn vốn dĩ bị vây. Cậu hơi hăng hái khi nghe Nguyễn Nhu kể Bàn Cổ khai thiên tích địa, cũng tò mò về khủng long, nhưng khi Nguyễn Nhu bắt đầu đề cập đến sự xuất hiện của con người, cậu mất hứng thú, bắt đầu khò khè ngáy, ngủ gà ngủ gật.

Nguyễn Nhu tiếp tục nói đến miệng khô lưỡi khô mới nhận ra Cuộn Cuộn đã ngủ say trên chân cô, cô bất đắc dĩ lắc đầu, phải cúi xuống nắm lấy ba cái đuôi của Cuộn Cuộn và khó khăn kéo cậu vào hang.

Bên ngoài gió lớn, không thích hợp ngủ.

Sau khi vào hang, Nguyễn Nhu sợ hãi trước khung cảnh kinh hoàng bên trong.

Bởi vì Một Hai Ba yêu thích sự sạch sẽ, Nguyễn Nhu luôn cho rằng Thú tam trường đều là những con vật ưa sạch sẽ, nhưng tấm gương của Cuộn Cuộn cho cô biết không phải như vậy.

Hang động chứa đầy xương, mảnh vụn thức ăn không được dọn suốt mùa đông, đây một đống kia một đống, hầu như không còn chỗ đặt chân. Cũng may thời tiết tương đối lạnh nên không sinh giòi và mùi hôi, nhưng trông rất hỗn độn lôi thôi.

Cô thực sự không hiểu làm thế nào mà Cuộn Cuộn có thể chịu đựng được một cái ổ như vậy.

Nguyễn Nhu thở dài, quay lại xe tải lấy một cây chổi nhỏ, bắt đầu giúp Cuộn Cuộn dọn vệ sinh.

Trước tiên cô phải phân loại rác và cho những đồ tái sử dụng vào xe tải cất giữ, những thứ vô dụng ném trong rừng, thịt thừa không ăn được thì ném xuống biển để nuôi cá.

Cuối cùng, cô chỉ cần quét sạch bụi và mạng nhện trong hang là xong.

Sau khi làm việc xong, Nguyễn Nhu mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt mồ hôi dính trên người, thật không thoải mái. Cô nhớ mình đã hai, ba ngày không tắm, cơ thể hôi hám đoán chừng Một Hai Ba ngửi thấy sẽ không thích. Cô dứt khoát cầm sữa tắm, quần áo mới đi ra hồ tắm, lúc này Cuộn Cuộn cũng đã dậy, thấy Nguyễn Nhu chuẩn bị đi, cậu đứng dậy đi theo sát cô.

Nguyễn Nhu túm túm mái tóc rối bù của cậu, khẽ cau mày nói: "Không phải mùa đông em không tắm chứ? Ở bẩn đến mức sắp thành ăn xin!"

"Ai ... em ngủ còn lăn lộn trên mặt đất phải không? Lông trắng có thể được em nhuộm thành lông đen, luộm thuộm thế này."

Nguyễn Nhu lảm nhảm kéo Cuộn Cuộn ra hồ, đá cậu xuống nước rồi đứng trên bờ nói: "Em cứ ở lại đây. Em không được phép lên nếu không có lệnh của chị. Tốt nhất nhào lộn vài lần trong nước để rửa sạch bụi bẩn trên cơ thể, em có nghe thấy không? "

Cuộn Cuộn ô ô kêu yếu ớt, gật gật tai, sau đó lao xuống nước thật mạnh và bơi ra xa.

Thấy cậu đã an phận, Nguyễn Nhu mới yên tâm rời đi. Sau đó cô tìm một hồ nước khác nhỏ hơn, cởi giày, dùng ngón chân nhẹ nhàng thăm dò nhiệt độ của nước, thấy không quá lạnh, cô cởϊ áσ ngoài rồi từ từ thả mình xuống nước.

Cô luôn tắm rất nhanh, chỉ cần thoa hai loại sữa tắm lên người rồi xả sạch với nước, tóc dài sẽ được làm sạch bằng cách ngâm bọt nước trong khi tắm, toàn bộ quá trình không quá mười phút, cô ướt sũng bò ra, nhanh chóng lau khô cơ thể cô, mặc quần áo khô, chạy chậm sang bờ bên kia tìm Cuộn Cuộn.

Lông của Thú tam trường dễ bám bẩn, nhưng cũng rất dễ gội.

Cuộn Cuộn xoay người lộn nhào trong nước trước khi lên bờ, bụi bặm trên người cậu gần như bị cuốn trôi, bộ lông trắng muốt của cậu lại xuất hiện, có sức sống hơn nhiều so với vẻ ngoài suy sụp trước đây.

Cuộn Cuộn đột khắc lắc người, ném ra tất cả các giọt nước lớn nhỏ theo quỹ đạo parabol, sau đó chạy đến bãi cỏ lăn đi lăn lại hai lần, bộ lông đã nhanh chóng khô.

Nguyễn Nhu tiến lên sờ sờ hai sợi tóc, cười nói: "Không tồi, cảm giác rất thoải mái."

Lông Cuộn Cuộn dày hơn Một Hai Ba, lông mao quăn quăn, bề ngoài trông bồng bềnh hơn, lúc nhỏ nhìn giống chó xù, nhưng bây giờ lớn lên lại giống cừu non.

Nguyễn Nhu thầm chảy nước miếng, mơ ước nếu có thể thuyết phục được Cuộn Cuộn cạo sạch "lông cừu", cô có thể may cho mình một chiếc áo khoác len.

Lúc về đến sinh cảnh đã là buổi trưa, Nguyễn Nhu trước tiên đến hang Một Hai Ba quan sát xung quanh, thấy anh vẫn chưa quay về, cô đành đến hang của Cuộn Cuộn. Bụng hơi đói, nướng một ít thịt ăn trước.

Cuộn Cuộn kỹ năng đánh lửa và nướng thịt đã rất điêu luyện nên Nguyễn Nhu chẳng buồn tự tay làm, chỉ ngồi một bên chờ một bên nghỉ ngơi.

Sau một lúc, cô không nhịn được nói: "... Có gì đó không ổn giữa chị và Một Hai Ba."

Nghe thấy thanh âm, Cuộn Cuộn quay đầu lại liếc cô một cái, sau đó lại tiếp tục nướng thịt không nói lời nào.

"Ai ..." Nguyễn Nhu thở dài khó chịu, chống cằm nói, "Chị từng nghĩ rằng con người là sinh vật phức tạp và khó gần nhất trên thế giới này. Hòa hợp với động vật còn dễ hơn nhiều so với con người ... Nhưng bây giờ chị thấy rằng không phải như vậy, bởi vì trước đây chị chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu các loài động vật xung quanh mình một cách cẩn thận kỹ lưỡng, nên chị không nhận ra rằng thế giới và suy nghĩ của chúng thực sự đầy màu sắc, đầy cảm xúc. "

"Nhưng bây giờ chị rất muốn tìm hiểu kỹ lưỡng về Một Hai Ba, nhưng không ngờ lại gặp phải nhiều khó khăn như vậy ... Chao ôi, chị biết loài vật cũng có kiên trì của mình và không thay đổi vì bất cứ điều gì.... Ví dụ, một con chó đực chắc chắn sẽ nhấc chân lên đi tiểu. Dù huấn luyện thú tụi chị có cố gắng thay đổi nó, cũng không thể lay chuyển được nửa phần, trừ khi chân của nó bị cắt ... Chẳng lẽ Một Hai Ba, bỏ rơi chị giống chó đực phải đứng tiểu sao? Anh ấy nhất định phải bỏ rơi chị sao? "

Nguyễn Nhu tự nhủ, cô không biết Cuộn Cuộn có hiểu không, cậu xé một miếng thịt quay nhỏ, đưa cho Nguyễn Nhu, ý bảo cô có thể bắt đầu ăn.

Nguyễn Nhu đang nói hăng say, cô bỏ thịt nướng sang một bên, bắt đầu lảm nhảm: "Mọi thứ luôn có lý do. Một Hai Ba không thể bỏ rơi chị mà không có lý do. Chị không nghĩ vấn đề nằm ở chị, hơn nữa anh ấy Không phải không thích chị, vì vậy chị quyết định áp dụng chiến thuật lì lợm quấn lấy, cho dù Một Hai Ba đối với chị thế nào đi nữa, chị vẫn bám chặt anh ấy... Em nghĩ sao về điều này? Chị có phải mặt dày không? "

"..." Cuộn Cuộn không gật hay lắc tai, cho thấy cậu không hề lắng nghe.

Nguyễn Nhu không bận tâm, tự nói với bản thân: "Chà! Điều này rất tốt! Mình phải kiên trì đến cùng và trở thành một võ sĩ trong những người huấn luyện!"

Cô chỉ có tâm tình ăn uống sau khi đã khẳng định hoàn toàn, bây giờ cô ăn rất ngon miệng, ăn liền một lúc hai miếng thịt nướng lớn, miệng đầy dầu mỡ, cô cảm thấy chưa đủ, lại bảo Cuộn Cuộn cho cô thêm một phần.

Buổi trưa tiêu hao như vậy, sau khi ăn xong Nguyễn Nhu ngủ một giấc trong hang, tự tỉnh lại thì trời đã chạng vạng.

Bình thường Một Hai Ba đi săn về vào lúc này, Nguyễn Nhu nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ nhẹ bụi trên mông, chuẩn bị đi đến bên kia xem Một Hai Ba có ở đó không.

Không hiểu sao cô cảm thấy hơi khẩn trương, Nguyễn Nhu đã đi đến hang Một Hai Ba nhưng không dám bước vào. Cô do dự một lúc, quyết định kéo Cuộn Cuộn cùng đi, điều này có thể tiếp thêm can đảm cho cô.

Nguyễn Nhu đi đằng trước Cuộn Cuộn, nhẹ nhàng bước vào trong hang, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn màu vàng.

Một Hai Ba dường như vừa mới quay lại, đang phân loại động vật săn được hôm nay, với đôi tai nhạy bén, anh nghe thấy không ít tiếng bước chân phía sau, lập tức quay đầu cảnh giác, sau khi nhìn thấy người đó là Nguyễn Nhu, anh rõ ràng là thả lỏng, nhưng anh lại không hân hoan chạy đến đón cô như mọi khi.

Nguyễn Nhu có một chút thất vọng, bước đến bên cạnh Một Hai Ba, thuật lại sự việc với giọng điệu bình tĩnh. "Sáng nay anh đã bỏ em lại một mình trong rừng, em rất buồn."

Một Hai Ba lỗ tai hơi cụp xuống, cho thấy anh cũng không vui vẻ gì.

"Thật may em biết đường và tự mình quay lại."

"Lần sau anh nên ném em ra xa một chút, để em lạc đường không trở về được. Biết đâu sẽ có một con dã thú nào đó ăn thịt em đến mảnh xương cũng không còn, vậy thì "Em sẽ không bao giờ quay lại. Em không thể làm phiền anh nữa. "

"Ô ..." Một Hai Ba khẽ kêu một tiếng, dùng đầu đuôi chạm vào thân thể Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu không đáp, khuôn mặt thanh tú của cô tràn đầy ưu thương, nhưng thật ra tên tiểu nhân trong lòng cô đã cười trộm đến cong eo rồi.

... Khổ nhục kế gì đó quả nhiên hữu dụng, nhìn xem đây không phải có hiệu quả sao.

Nguyễn Nhu ngồi bệt xuống đất, nằm xuống thành hình chữ đại (大), nói: "Thật ra, có một cách dễ dàng hơn ... Chẳng phải trước đây anh coi em là đồ ăn sao? ... Vậy thì hãy ăn ngay đi, em rất rất ngon và có rất nhiều thịt. Anh có thể ném xương của em xuống biển sau khi anh ăn xong, vì vậy em sẽ không bao giờ trở lại ”.