Chương 27: Quái thú không xứng mỹ nhân... ...

Phần 65

Đầu xuân đến rồi, trong rừng cây cối đã ngủ yên cả một mùa đông bắt đầu đâm chồi non xanh mướt. Thỉnh thoảng, một cơn mưa nhẹ sẽ tưới ẩm vùng đất . Xung quanh sinh cảnh sống động, vạn vật bừng tỉnh trùng sinh.

Cặp đôi Một Hai Ba và Nguyễn Nhu vẫn tốt như trước, anh sẽ làm mọi thứ theo ý của cô.

Vì trong hang phụ còn dư thức ăn dự trữ nên anh lười biếng không chịu vào trong rừng đi săn, thời gian còn lại sẽ cùng Nguyễn Nhu đi dạo chơi.

Thú tam trường cái đã rời khỏi sinh cảnh vẫn không trở lại, Nguyễn Nhu đã suy nghĩ về điều đó rất lâu mà chưa thể tìm ra lý do tại sao họ lại rời nhà.

Cho tới bây giờ, Một Hai Ba vẫn chưa xua đuổi Nguyễn Nhu, nhưng nỗi bất an trong lòng Nguyễn Nhu không thể loại bỏ. Có khi ban đêm cô ôm Một Hai Ba, chỉ khi ngủ anh mới lộ ra vẻ mặt ngây thơ thân thiện, tự hỏi có phải mình buồn lo vô cớ không? … Cô là người chứ không phải Thú tam trường. Một Hai Ba cũng đặc biệt hơn Thú tam trường bình thường, có thể chuyện tương tự như các cặp Thú tam trường sẽ không xảy ra với họ?

Nguyễn Nhu dần dần chìm vào giấc ngủ mỗi đêm dưới những suy nghĩ miên man như vậy, trong giấc ngủ cô sẽ ôm chặt Một Hai Ba một cách vô thức, sợ ngay khi tỉnh dậy cô sẽ thấy mình bị anh bỏ rơi.

Tháng ngày thấp thỏm như vậy kéo dài cho đến ngày Một Hai Ba thực sự thay đổi. Nguyễn Nhu thấy khi mọi chuyện thực sự xảy ra, cô bình tĩnh thản nhiên hơn những gì cô dự kiến.

Hôm đó, Một Hai Ba vẫn bình thường, đến giờ ăn thì ăn, đến lúc thân thiết với Nguyễn Nhu thì thân thiết. Sau khi giấc ngủ trưa, một Thú tam trường sống cách đó không xa đột nhiên chạy tới cửa, nó nhìn Nguyễn Nhu với ánh mắt lo lắng trong hai giây, rồi nó nói gì đó vào tai Một Hai Ba, sau đó bước dài rời đi.

Đương nhiên, Nguyễn Nhu không thể hiểu được nội dung cuộc nói chuyện của anh ta với Một Hai Ba, nhưng rõ ràng không phải lời hay, bởi vì Một Hai Ba đã không còn sắc mặt tốt sau khi Thú tam trường rời đi, tinh thần không thể phấn chấn lên được.

Nguyễn Nhu cố làm mặt quỷ dỗ anh vui, anh sẽ phối hợp vặn hai tai dài hơi rũ xuống, nhưng sau vài giây, chúng tự động tách ra cụp xuống.

Có một thành ngữ gọi là “Miễn cưỡng cười vui”, bây giờ Một Hai Ba ở trạng thái này.

Buổi tối, sau khi ăn một bữa hải sản no nê. Một Hai Ba đứng dậy trước Nguyễn Nhu, chui vào hang phụ tích trữ thức ăn bên cạnh, nhặt hết con mồi bên trong rồi chất thành đống trước mặt Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu nghi ngờ nhìn anh, hỏi: "Làm sao vậy? ... Anh còn chưa no sao?"

Một Hai Ba không để ý đến cô, lại chui xuống hang lấy ba lô của Nguyễn Nhu ra đưa cho cô.

“Anh đang làm cái quái gì vậy?” Nguyễn Nhu mở to mắt.

Một Hai Ba bước đến bên cạnh Nguyễn Nhu từng bước, nâng cô ra khỏi hang bằng chính cơ thể của anh, như thể để cô tránh xa một chút.

Nguyễn Nhu im lặng hai giây, có chút do dự hỏi: "Một Hai Ba, định đuổi em đi?"

Một Hai Ba sử dụng hành động để đại diện cho câu trả lời. Anh kéo Nguyễn Nhu đến chỗ cách hang hai mươi mét, sau đó quay lại mang hết con mồi đến chỗ Nguyễn Nhu, rồi ngồi xuống trước mặt cô, mở to mắt nhìn cô, như đang truyền đạt đến Nguyễn Nhu một ý tứ "Tự giác một chút, tự mình rời đi".

Nói không buồn là giả. Nếu người đứng trước mặt Nguyễn Nhu chỉ là một người đàn ông bình thường, cô nhất định sẽ tát anh ta một cái rồi không nói lời nào mà quay người vui vẻ rời đi. Nhưng bây giờ đứng trước mặt cô không phải là người mà là thú, tuy trí tuệ cảm xúc của thú không bằng người nhưng chắc chắn trung thành hơn người. Nguyễn Nhu không nghĩ Một Hai Ba đuổi cô đi là do quan hệ giữa họ có vấn đề, lý trí lẫn thân thể của cô đều không cho phép cô rời khỏi Một Hai Ba mà không biết nguyên nhân của sự việc.

Vì vậy cô ngồi bệt xuống đất, nóng nảy nói: "Em không đi, anh nói cái gì cũng không đi."

Một Hai Ba dường như đã sớm đoán Nguyễn Nhu sẽ làm điều này, anh không chút do dự nâng cái đuôi rậm của mình lên, quất vào lưng Nguyễn Nhu, đuổi cô đi.

Cái đuôi quất xuống quả thực rất đau, khiến lòng cô cũng cảm thấy đau đớn, nhưng Nguyễn Nhu rất tự tin vào bản thân.

Ít nhất một, Một Hai Ba biết cô mảnh mai không chịu được tra tấn, lực đánh không nặng lắm, cũng không cắn xé giống cái như những Thú tam trường đực khác để đạt được mục đích xua đuổi. Điều này cho thấy Một Hai Ba không muốn đánh cô, nó cũng cho thấy lý do anh đuổi cô đi không liên quan đến vấn đề tình cảm.

Nguyễn Nhu cố ý phóng đại thương thế, ngả về sau ngã nhào trên mặt đất, cau mày thở hổn hển: "Đau quá, đau quá... Không dậy nổi, đi không nổi..."

“Woo… thật là đau, Một Hai Ba, anh tới sờ em xem.” Kỹ năng diễn xuất của Nguyễn Nhu đủ để đối phó với thú.

Một Hai Ba, nhìn thấy cô như vậy, anh thực sự cảm thấy đau khổ, nhưng sau nửa phút do dự, anh vẫn tàn nhẫn, giơ đuôi lên cho cô một roi vào bụng.

Nguyễn Nhu đau đến nghiến răng, trong lòng thầm nguyền rủa cái gì đã khiến anh đuổi cô đi!?

“Anh còn đánh em à? ... Định gϊếŧ em sao?” Nguyễn Nhu nặn ra vài giọt nước mắt, tức giận nhìn Một Hai Ba. Nói xong, cô kiên quyết nhắm mắt lại, quay lưng về phía Một Hai Ba, nói: "Anh về đi ... Dù sao em cũng không đi, em sẽ không đi đâu, đồ ăn anh cho cũng không ăn. Chết đói ở đây thôi, đồ nhẫn tâm. "

Nghe vậy, Một Hai Ba ở phía sau chưa tỏ thái độ, trong lòng Nguyễn Nhu loạn cả lên, thật sự sợ anh sẽ bỏ cô mà quay về.

Một lúc lâu sau, Một Hai Ba phát ra âm thanh như tiếng thở dài, sau đó bước lên phía trước cúi người ôm Nguyễn Nhu từ dưới đất lên, quay người đi về phía hang.

"Aler, Aler er ..." Một Hai Ba trầm thấp và nhẹ nhàng nói ra một loạt từ khó hiểu, nhưng cuối cùng chúng cũng khiến Nguyễn Nhu bình tĩnh lại.

Vào ban đêm, Nguyễn Nhu vẫn có đặc quyền được ngủ trên chiếc giường riêng bằng vỏ trứng.

“Tại sao anh lại đuổi em đi?” Nguyễn Nhu nhẹ nhàng hỏi trong khi trìu mến hôn má Một Hai Ba.

Mặc dù biết Nguyễn Nhu không thể hiểu được, nhưng Một Hai Ba vẫn kiên nhẫn giải thích bằng giọng “Aler”, đôi mắt anh dịu dàng ôn hòa, ẩn chứa một luồng ánh sáng nhẹ, tỏa sáng trong không gian tối tăm.

Nguyễn Nhu im lặng hai giây, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Anh không muốn đuổi em đi đúng không?"

Một Hai Ba gật tai liên tục.

"Vậy thì đừng đuổi em đi."

Lần này Một Hai Ba khó xử lắc tai.

"..." Nguyễn Nhu hai mắt tối sầm lại, nói: "Anh phải đuổi em đi?"

Một Hai Ba kiên định gật đầu.

Nguyễn Nhu bắt đầu khóc và nói, "Anh quá tàn nhẫn."

Một Hai Ba vươn đầu lưỡi liếʍ má cô, nuốt những giọt mắt trong suốt vào miệng.

“Không muốn anh liếʍ.” Nguyễn Nhu nhẹ nhàng đẩy đầu của Một Hai Ba ra, sau đó cúi đầu xoa xoa nước mắt lên cánh tay cô, nói: “Dù sao em cũng không đi đâu. Cứ đuổi em đi...Chúng ta chờ xem. "

Sau khi buông lời tàn nhẫn, Nguyễn Nhu bắt đầu nhắm mắt ngủ, mặc kệ Một Hai Ba có chạm vào cô như thế nào cô cũng không nhìn.

Tính tình bướng bỉnh không kém ai, nhất quyết không chịu rời đi dù chết cũng chết ở đây.

Cô thích Một Hai Ba, và Một Hai Ba cũng tốt với cô. Cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh vì một lý do không biết và không thể giải thích nào đó.

Phần 66

Sáng hôm sau, khi Nguyễn Nhu đang chuẩn bị tỉnh lại, đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi ngay trước mặt, cô khẽ cau mày hét lên: "Một Hai Ba, tối hôm qua anh ăn khoai lang phải không?? ... Tại sao anh lại xì hơi thối như vậy. "

Chờ một lúc lâu nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại của Một Hai Ba, Nguyễn Nhu tỏ vẻ khó chịu véo mũi mình, vỗ nhẹ vào bụng Một Hai Ba, thúc giục: "Anh mau ra ngoài đi, ôi mẹ ơi hôi chết em ... "

Giọng nói đột ngột dừng lại, Nguyễn Nhu đột nhiên mở to mắt, từ trên mặt đất bật dậy.

... Cảm thấy không ổn!

Bụng Một Hai Ba của cô trơn và có thịt, nhưng nơi mà Nguyễn Nhu vừa vỗ vào thì cứng phẳng, như thể cô đã chạm vào một vài viên sỏi nhỏ cộm người.

Nguyễn Nhu ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn khung cảnh xung quanh — đỉnh đầu cô là một cái cây lớn chọc trời, một đám cỏ dài dày bên cạnh cô, tai cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy va vào đá, dường như không xa lắm có một con suối nhỏ.

Theo bản năng Nguyễn Nhu chạm vào một chùm vật thể ấm áp nhỏ trên trán, sau đó đưa tay ra nhìn - hóa ra đó là phân của một con chim đáng ghét! ... Thảo nào vừa rồi cô ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.

Nguyễn Nhu cau mày chửi rủa, vội đứng dậy, phát hiện bên suối có tiếng nước chảy, cô quỳ xuống vùi mặt xuống suối, rửa sạch phân chim, cô lấy một ít nước trên tay rửa sạch khuôn mặt dính đầy bụi.

Nguyễn Nhu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong nước một lúc. Trên thực tế, cô luôn cảm thấy rằng mình không tồi. Vì lý do công việc phải tiếp xúc với nắng quanh năm nhưng da dẻ vẫn trắng trẻo, mắt không hai mí nhưng cũng không nhỏ lại thủy linh, môi không thể nói là miệng anh đào nhưng cũng hồng hào và đầy đặn, hôn lên rất mềm mại đàn hồi.

Tổng hợp các đặc điểm như vậy cũng rất vừa mắt, ở thời hiện đại chỉ có thể miêu tả là tiểu gia bích ngọc, nhưng ở thời cổ đại thì nhất định là mỹ nữ trăm dặm mới có, đúng không?

Nguyễn Nhu nở một nụ cười khổ lại có vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ mỏng manh dưới nước, sau đó vỗ nhẹ bụi trên đầu gối, đứng lên.

Nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã là 8 giờ sáng, nếu di chuyển nhanh, chắc chỉ nửa tiếng nữa cô đã có thể trở lại sinh cảnh rồi.

Cô muốn hỏi Một Hai Ba, tại sao anh lại bỏ rơi cô một cách tàn nhẫn trong rừng khi cô đang ngủ.

Mỹ nữ xứng quái thú không phải thứ mà con quái thú nào cũng có được, tại sao anh chàng này được cô lại không biết trân trọng.

Tác giả có chuyện muốn nói :::> _ <:: Không phải là cẩu huyết ngược tâm ngược thân, chỉ là quá trình cần thiết phải rời đi, hiểu thêm về Thú tam trường.