Chương 23: Con chim kiếm với cái mỏ dài như lưỡi gươm ...

Phần 58

Một Hai Ba đã ngủ ba ngày ba đêm, lần này Nguyễn Nhu rốt cuộc không thể ngồi yên.

Hôm nay đã là ngày thứ tư. Thời tiết bên ngoài chuyển sang gió nhẹ thường ngày, trên bầu trời nắng ấm áp, nhẹ nhàng nhưng không chói chang. Nguyễn Nhu ló đầu ra khỏi hang, cô cảm thấy thoải mái hơn sau khi đón mặt trời toả nắng phổ độ.

Cố gắng thuyết phục, làm nũng với Một Hai Ba cùng đi dạo hồi lâu, thấy anh không đáp lại, cô hơi hụt hẫng, tự mình quấn áo khoác, chui ra khỏi hang, muốn đi dạo xung quanh.

Chỉ có Nguyễn Nhu trên bãi biển vắng. Cô đi dọc theo bờ biển và trước khi bước được năm mươi bước cô đã hối hận vì điều đó — có một con chim kiếm theo sau cô!

Mặc dù có chút không thích hợp khi dùng từ “theo dõi” để mô tả hành vi của động vật, nhưng Nguyễn Nhu không thể tìm được từ nào tốt hơn cho chuỗi hành động vừa rồi của con chim kiếm ngoại trừ từ “theo dõi”... Không thể nói nó lạc đường a?

Mỗi lần Nguyễn Nhu đột nhiên quay đầu lại, chim kiếm nhanh chóng quay đầu xoay lưng về phía Nguyễn Nhu, tựa hồ nó nghĩ sẽ không bị lộ khi làm vậy. Một khi Nguyễn Nhu quay lại để tiếp tục đi, nó cũng quay lại và tiếp tục cẩn thận theo dõi.

Một người và một con chim đi đi dừng dừng một lúc lâu, Nguyễn Nhu chợt nhớ ra con chim kiếm đang đi theo cô chính là con chim kiếm xanh đã cứu cô khỏi móng vuốt của hoa ăn thịt người hôm trước!

Hắc hắc ... thú vị. Cô chưa đi xin lỗi nó mà nó đã tự tìm đến cửa rồi! (Bài phát biểu này thật kỳ lạ ==)

Nguyễn Nhu quay đầu lại, ba bước thành hai bắt được chim kiếm màu xanh dường như muốn chạy trốn này.

"Này! ... Cảm ơn vì những gì đã làm lần trước."

“Nha nha nha.” Chim Kiếm Xanh khua cánh, dường như muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Nguyễn Nhu.

… Thực ra, chiều cao của Nguyễn Nhu tối đa chỉ có thể tóm lấy móng vuốt của chim kiếm. Cô không ngờ như vậy lại có thể “hạn chế” chuyển động của nó. Có vẻ như nó chỉ đang đóng kịch chứ không thực sự muốn chạy trốn.

Quả nhiên, khi Nguyễn Nhu đề nghị cùng nó đi dạo dọc bãi biển, nó vui vẻ đồng ý ngay lập tức.

Đang là mùa đông, chim kiếm dù không sợ lạnh nhưng vẫn tụ tập trong tổ không đi ra ngoài, Nguyễn Nhu hiếm khi thấy chim kiếm đến cướp thức ăn của Thú tam trường. Không hiểu sao con chim kiếm xanh này đột nhiên lẻn đến đây.

Sau khi Nguyễn Nhu làm quen với chim kiếm xanh, cô đặt tên nó là Lam.

Khi mặt trời sắp nhô lên trên đầu, Nguyễn Nhu hơi mệt muốn quay trở lại mặt đất, nhưng Lam bất ngờ bắt lấy cô không thả, không cho cô phản kháng, dang rộng đôi cánh nhanh chóng bay khỏi sinh cảnh.

Nguyễn Nhu tròn mắt ngạc nhiên, cô nhìn Lam dẫn mình lên độ cao một trăm mét nhưng không thể vùng vẫy được, trừ khi cô muốn ngã xuống thịt nát xương tan.

... Cô đột nhiên ghét con chim kiếm xanh khổng lồ này, cho dù nó có cứu mạng cô, cho dù nó có đi cùng cô một đoạn thời gian, cho dù cô không biết nó muốn làm gì.

Cuối cùng Lam cũng đưa cô đến một cái hang trên một vách đá khổng lồ, để cô vào một vỏ trứng khá ấm áp, kích thước của vỏ trứng này không nhỏ hơn cái của Một Hai Ba, khó vỡ như nhau.

Nguyễn Nhu bị ném vào trong vỏ trứng, đang lăn lộn bò ra ngoài, cô không muốn ở lại nơi chết tiệt này, cô muốn về nhà.

Nhưng Lam chỉ chuyển động một ngón chân cô đã ngã trở về, rồi lại duỗi một ngón chân khác ra ấn vào người khiến cô không cử động được nữa.

Nguyễn Nhu yếu ớt thở dài ... Dường như cho dù cô không muốn tin, nhưng sự thật cô bị một con chim kiếm xanh to lớn bắt cóc về tổ ... Nguyên nhân vụ bắt cóc tạm thời không rõ .. .

Nguyễn Nhu ngẩng đầu nhìn xung quanh thấy trong hang này không thiếu thức ăn, thì ra Lam bắt cóc cô không phải vì muốn ăn thịt cô.

Ngoài thức ăn, cô có thể nghĩ đến là bạn tình.

Ý nghĩ này khiến cô bị sốc! …… Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cơ thể (khụ khụ) không sử dụng của mình sẽ nổi tiếng trong thế giới dã thú. Có thể giữ Một Hai Ba không tìm vợ nhỏ cô đã rất hài lòng, không thể tin được con chim đần sẽ đến tìm cô làm bạn tình.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận hoàn toàn khả năng này, Nguyễn Nhu tin tưởng rằng cô có khí chất khiến bọn trộm cướp vì ham sắc đẹp mà cướp đoạt!

... Suy đoán này khiến cô bất an đến tận tối, trong lúc đó, bất cứ khi nào Lam nhìn chằm chằm vào cô, cô không thể không nhổ nước bọt vào nó, sau đó giả vờ nói thêm: "Hừ, chỉ như ngươi, cũng xứng với ta !?"

…… Sau khi mắng xong, cô cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.

Khi mặt trời sắp lặn, bên ngoài hang có một con chim kiếm màu đỏ rực đang thu cánh bay về, Lam nhanh chóng chào đón nó, hai con chim kêu A a a... rồi vỗ vào cánh nhau.

Nguyễn Nhu nhìn bóng lưng ôm ấp thân mật của chúng, nhớ lại ánh mắt xuất thần của Lam khi nhìn mình, biểu hiện của cô đột nhiên mâu thuẫn ...

Mãi đến tận đêm khuya, Nguyễn Nhu mới hiểu ra.

Con chim kiếm Đỏ Rực kêu nha nha cưỡi trên lưng Lam, hai cánh của nó siết chặt cố định tư thế của Lam bên dưới.

Nguyễn Nhu biết tư thế của những con cua sông này, chúng đang thực hiện thao tác đẻ trứng, vì vậy cô tôn trọng tránh mắt, quay lưng về phía chúng.

Cô tự tát mình hai lần trong trái tim của cô - Lam bị đè, Lam bị đè! !

Điều này cho thấy Lam cũng giống cô là cái ... A, a, a... lại đến cướp thần mã bắt cóc mỹ nhân!

Phần 59

Ngày hôm sau, Đỏ Rực dậy sớm không biết bay đi đâu, trong động chỉ còn lại có Nguyễn Nhu và Lam.

Nguyễn Nhu không còn vướng bận Lam bắt cô làm gì, giờ cô muốn biết Một Hai Ba còn ngủ trong hang không? ... Nếu anh tỉnh dậy, anh có tìm cô không?

Thở dài……

Ngoài việc ngủ và ăn thức ăn mà Lam đưa cho cô mỗi ngày, Nguyễn Nhu chỉ ngồi trước hang nhìn ra ngoài, mơ rằng một giây sau Một Hai Ba sẽ đến và đưa cô về nhà.

Khi Nguyễn Nhu nhìn đến cổ đau mỏi, cô quay đầu lại, thấy Lam cũng đang ngồi bên cạnh mình, đang nhìn ra bên ngoài với ánh mắt rất mong đợi.

Nguyễn Nhu nghĩ rằng Lam đang mong Đỏ Rực về nhà, nhưng rồi cô nhận ra không phải vậy.

Đỏ Rực không phải là bạn tình của Lam, nó là tình một đêm, chỉ ở trong cùng một hang khi cần thiết.

Rồi Nguyễn Nhu không biết Lam đang mong chờ ai ...

Nguyễn Nhu bây giờ cảm thấy Một Hai Ba rất tốt với cô, ngay cả khi anh cần ngủ đông, anh vẫn sẽ thỉnh thoảng đưa cô ra ngoài thư giãn. Không giống như Lam, không quan tâm mà bắt cô tới đây, cả ngày không cho cô đi chơi.

Sáng hôm đó, khí trời ôn hoà đột nhiên giảm xuống rất nhiều, bên ngoài bắt đầu có tuyết nhẹ.

Nguyễn Nhu lạnh đến mức co ro trong góc không dám ra, cũng không tới cửa hang nhìn, quấn lấy cái áo khoác mà rùng mình, cứ xoa tay, thổi hơi nóng vào lòng bàn tay để giữ ấm.

Nhận lấy, cô chợt nhớ tới Một Hai Ba cái túi bụng còn nóng hơn cả cái lò, chợt thấy mắt nóng ran muốn khóc.

Lam vẫn kiên nhẫn ngồi ở cửa hang nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng quay đầu quan tâm liếc nhìn Nguyễn Nhu.

Sau khoảng mười phút im lặng, Lam chợt kêu lên một tiếng “yah yah” xen lẫn sự ngạc nhiên rồi lén lút nhìn xuống dưới ven vách đá.

Nguyễn Nhu còn chưa kịp đoán tại sao Lam lại đột nhiên hưng phấn như vậy, lại nhìn thấy nó giương cánh bay về phía mình, nói xong liền bắt cô chạy ra khỏi hang, sải cánh lướt xuống dưới vách đá.

Một chim và một người nhanh chóng đáp xuống mặt đất. Nguyễn Nhu hết sức kinh ngạc, không phải Lam rất bài xích cô ra khỏi hang sao? Bây giờ là thế nào...?

Ngay khi Nguyễn Nhu vừa đặt chân xuống đất, Lam vỗ cánh bay trở lại hang như đang chạy trốn, Nguyễn Nhu gãi đầu nghi ngờ rồi ngước nhìn bóng dáng đang dần rời xa của nó, cô thực sự không hiểu. Nó đang chơi trò gì vậy?

Đúng lúc này, sau lưng vang lên một tiếng "Aler" nhẹ nhàng quen thuộc, thân thể Nguyễn Nhu chấn động, đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Một Hai Ba người đang vui vẻ chạy trên tuyết, vọt về phía mình .

Khi cơ thể lạnh cứng của cô được bao bọc bởi nhiệt độ làm tan tuyết của anh, não của Nguyễn Nhu vẫn không phản ứng lại.

Một Hai Ba phát hiện ra cô mất tích, ra ngoài tìm cô ... Chuyện này là bình thường.

Một Hai Ba tìm thấy cô ... à, với khứu giác nhạy bén và khả năng tìm kiếm của anh ... điều này cũng là bình thường.

Nhưng Lam đã bắt cóc cô mấy ngày rồi, giờ lại thả cô ra về mà không hề ngăn cản… Đây là điều rất bất bình thường.

Vậy ... động cơ làm điều này của nó là gì?

Sau khi Nguyễn Nhu đến thế giới này, những gì cô đã làm tốt nhất trước đây đột nhiên ngừng lại và cô rất khó đoán được những gì động vật nghĩ.

Vì nhóm động vật ở đây nếu so sánh với nhóm động vật trong rạp xiếc thì… quá phức tạp, quá khó hiểu!

Mãi đến khi nhiệt độ cơ thể Nguyễn Nhu dần dần được Một Hai Ba sưởi ấm, anh mới chịu kéo cô ra khỏi vòng tay của mình và cho cô vào túi bụng.

Một Hai Ba không lập tức đưa Nguyễn Nhu về sinh cảnh, mà đi tới dưới vách đá, ngửa đầu đối diện phía trên phát ra tiếng đe dọa “Oanh long oanh long”.

Nguyễn Nhu cũng nhìn lên với anh, thấy Lam đang lén nhìn họ. Sau khi phát hiện bị lộ, Lam rụt đầu chạy vào trong hang.

Nhưng Một Hai Ba thực sự là một thú chấp nhất, thấy tiếng gầm vô dụng, anh liền vỗ cánh bay lên, định kéo Lam ra khỏi hang của nó.

Trong vòng hai giây, Nguyễn Nhu đã bị Một Hai Ba mang trở lại hang. Quả nhiên, Lam trốn không ra, khi thấy Một Hai Ba vỗ cánh bay trước mắt nó thực sự ngạc nhiên, như thể nó không ngờ anh cũng sẽ bay.

Một Hai Ba không hiểu “đàn ông tốt không đánh đàn bà con gái”, vừa nhìn thấy đối phương anh liền bày ra tư thế chuẩn bị xung trận, tuyết trên người rung rơi, lập tức dựng lông tóc vào trạng thái gai góc, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên người Lam.

Nguyễn Nhu đột nhiên trở nên khẩn trương, trong tiềm thức cô không muốn Một Hai Ba đánh nhau với Lam ...

Rốt cuộc, cô đã chứng kiến

Lam chỉ bằng một đòn tấn công đã làm một con hoa ăn thịt người ngã xuống đất không dậy nổi. Nó có cái mỏ nhọn không phải đồ chơi, vũ khí đó sử dụng sắc bén hơn lưỡi kiếm. Một Hai Ba có thể không đánh bại nó được.

May mắn thay, đối mặt với khıêυ khí©h tuyên chiến của Một Hai Ba, Lam không đáp trả, dường như không có ý định chống lại anh.

Bây giờ, nó đang nhìn chằm chằm vào Một Hai Ba, giống đôi mắt lạc lõng đã dõi theo Nguyễn Nhu vài ngày qua.

Nhìn theo cách này rất dễ hiểu nhầm - Ồ, vốn chúng ta đã biết nhau từ trước rồi!

Rõ ràng Một Hai Ba cũng đang nghi hoặc, anh đang nghiêng đầu suy nghĩ không biết mình đã nhìn thấy con chim kiếm khổng lồ màu xanh lam này bao giờ chưa.

Lúc này, không biết lực lượng nào đã khiến Nguyễn Nhu ra tay.

Cô vỗ nhẹ vào bụng Một Hai Ba và ấp úng nói: "Em đói, em muốn ăn một con gấu trúc, em muốn về nhà ..."

Một Hai Ba cúi đầu nhìn cô, hoà nhã gật gật tai.

Nguyễn Nhu bám lấy anh và nói: "Tôi muốn về nhà ngay bây giờ".

Một Hai Ba lại gật tai, sau đó hủy bỏ trạng thái dựng thẳng lông tóc, lay động Nguyễn Nhu, xoay người bay khỏi vách đá, dường như đã quên chuyện truy cứu Lam.