Chương 24: Con đường nhận thân của quái thú ...

PHẦN 60

Kể từ đó, Một Hai Ba giảm thời gian ngủ đông để chơi với Nguyễn Nhu, anh chuẩn bị đầy đủ tinh thần chơi với cô, ngăn cô chuồn ra khỏi hang khi không chú ý lại bị những con thú khác bắt đi.

Nguyễn Nhu cũng thoải mái hơn, không còn nghĩ đến chuyện chạy lung tung nữa, nhưng khi Một Hai Ba tinh thần sung túc, cô vẫn sẽ quấn lấy đòi anh đi dạo cùng cô.

Gần đây Nguyễn Nhu đang suy nghĩ về một vấn đề, mối quan hệ giữa Lam và Một Hai Ba là gì?

Sau khi sự việc xảy ra vài ngày, tâm trí cô vẫn chưa phản ứng lại, bây giờ tỉ mỉ nhớ lại, cô mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Ví dụ như ... Lam thường nhìn ra cửa hang giống như cô, như thể đang mong đợi một ai đó sẽ đến.

Vào ngày Một Hai Ba đến đón Nguyễn Nhu, Lam đã thốt lên bất ngờ, “người ấy” mà Lam đang đợi có phải Một Hai Ba hay không?

Ví dụ khác ... Đôi cánh của Lam và Một Hai Ba đều có hoa văn ngọn lửa màu trắng. Nguyễn Nhu nhận thấy một số chim kiếm cũng có hoa văn này, cho thấy rằng trong cơ thể Một Hai Ba thực sự có một phần gen của chim kiếm, người thân của anh chắc chắn có một người là chim kiếm.

Vậy Lam quen Một Hai Ba khi anh chỉ là một “chú chim non”?

Nhưng xem phản ứng của Một Hai Ba, dường như không có ấn tượng gì với Lam ...

... Khi nhàm chán những câu hỏi trên cũng đủ làm Nguyễn Nhu vỡ đầu.

Tuy nhiên, không ngờ Lam lại đến.

Thời gian vừa vặn, Một Hai Ba đang ngủ, nhất thời không dậy nổi, trong hang chỉ có Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu vốn tưởng Lam lại đến đây bắt cô, nhưng thấy Lam đang ngậm hai con gấu trúc trong miệng, rồi lặng lẽ đặt hai con gấu trúc ở ngoài hang, lại vươn mắt liếc vào trong hang, định rời đi.

Nguyễn Nhu vẫn còn ngạc nhiên khi thấy Lam rời đi như thế này, hướng bóng lưng Lam hét lớn: "Này! Gấu trúc của cô, nó ở đây!"

Lam quay lại nhìn cô, như nói "Không, nó là gấu trúc của cô!"

Ngay sau khi Lam đi, Một Hai Ba tỉnh dậy. Nguyễn Nhu giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra với anh, sau đó chỉ vào con gấu trúc đã được Lam chuyển vào hang và nói, "Cái này dường như được đưa cho chúng ta."

Ban đầu cô nghĩ rằng Một Hai Ba sẽ ném hai con gấu trúc ra bên ngoài, nhất quyết không ăn thức ăn do đối phương tặng ... Nhưng trên thực tế, anh không hề suy nghĩ mà mổ hai con gấu trúc ra, bắt đầu ăn thịt chúng như đồ ăn nhẹ.

Hmm ... Điều này cũng đúng ... Bỏ qua bất cứ việc gì cũng không được bỏ ăn...

Sau đó, Lam đến mấy lần liên tục, mỗi lần đều mang theo một ít đồ ăn, nhưng chỉ ở cửa hang nhìn Một Hai Ba đang ngủ rồi bỏ đi ngay, không dám ở lại lâu.

Nguyễn Nhu rốt cuộc không nhịn được gọi Lam lại, ngập ngừng nhỏ giọng hỏi: "Cô biết anh ấy?"

“Đúng thì chỉ vỗ cánh trái, không thì chỉ vỗ cánh phải.” Cô nói thêm một câu.

Lam nhanh chóng vỗ cánh bên trái hơn nữa vỗ rất mạnh.

"Để tôi đoán xem ... Cô có phải là bạn chơi thời thơ ấu của anh ấy không?"

Lần này thì Lam vỗ vào cánh phải.

"Vậy thì ... là chị gái của anh ấy?"

Lam vẫn vỗ cánh phải một mực phủ nhận.

"Hay em gái?"

Lam vẫn vỗ cánh phải.

Nguyễn Nhu mở to mắt hỏi: "Chẳng lẽ là mẹ ruột sinh ra anh ấy sao !?"

Lần này, Lam vỗ cánh trái rất mạnh khẳng định.

………… Phải một lúc Nguyễn Nhu mới bình tĩnh lại được, dù sao người trước mặt cô cũng là mẹ chồng đáng kính, dường như cô đã làm rất nhiều điều bất lịch sự với bà…

Và ... cảm giác thật kỳ lạ khi gọi một con chim khổng lồ là mẹ chồng …

“Một Hai Ba không nhớ ra bà sao?” Nguyễn Nhu hỏi lại.

Lam vỗ cánh trái, tỏ vẻ hụt hẫng.

Nguyễn Nhu cười tủm tỉm an ủi: "Có lẽ lúc đó anh ấy còn quá nhỏ, rời bà lâu rồi nên không nhớ."

Hơn nữa, chim kiếm xanh không hiếm, nhưng Thú tam trường có cánh chỉ có Một Hai Ba. Một Hai Ba có thể không nhận ra mẹ anh, nhưng mẹ anh nhất định sẽ nhận ra anh.

Lam nghe Nguyễn Nhu nói không tỏ vẻ đồng ý khiến cô có chút xấu hổ, nhiệt độ dần dần trầm xuống. Đúng lúc này trong hang có tiếng động nhỏ, Một Hai Ba sắp tỉnh lại, Lam không nên ở lâu, liền nhanh chóng giương cánh bay ra khỏi sinh cảnh, bay được một đoạn còn quay đầu nhìn lại.

Nguyễn Nhu mỉm cười vẫy tay với Lam, sau đó quay trở lại hang đất.

Một Hai Ba vừa mới tỉnh dậy, hơi mơ màng, anh dùng đuôi tóm lấy Nguyễn Nhu kéo vào tay, cắn một cái trên cổ, không biết có phải nhầm cô là thức ăn hay không.

Nguyễn Nhu sợ nhất bị người khác chạm vào cổ, da nơi đó... Nhạy cảm nhất, ngoại trừ bản thân cô chạm vào, bất kì ai chạm vào sẽ ngứa đến đỏ hồng, khiến cô không kiềm chế được cười khúc khích như con ngốc.

May mắn thay, Một Hai Ba, anh dừng tay khi nghe thấy tiếng cười, lắc lắc đầu nhìn lại lần phát hiện trong lòng không phải con gấu trúc ăn vặt, mà là bạn tình Nguyễn Nhu.

Điều này khiến Nguyễn Nhu hơi buồn. Rốt cuộc, gấu trúc rất béo và nhiều thịt, có thể khiến Một Hai Ba tưởng cô là nó, cô béo quá sao ...

Nguyễn Nhu bóp mỡ trên người cô, nghĩ sau khi đến dị thế, cô đã được Một Hai Ba vỗ béo rất nhiều, cô càng ngày càng gần với danh xưng "tiểu thịt mềm". Không người phụ nữ nào không quan tâm đến dáng người của mình, Nguyễn Nhu vẻ mặt buồn bã.

Nhưng Một Hai Ba lại rất thích cô như vậy, bởi vì ôm cô rất mềm và thoải mái, khi ôm cô anh sẽ không có cảm giác không cẩn thận bóp nát cô như trước đây.

Dường như động vật và con người giống nhau ở điểm này ... Mọi người đều thích ôm gấu bông thay vì ôm gỗ cứng.

Nguyễn Nhu trìu mến vỗ nhẹ vào hai má Một Hai Ba, ôn nhu nói: "Một Hai Ba, vừa rồi Lam lại tới."

Một Hai Ba dừng lại, vừa giận dữ vừa cảnh giác nhìn về phía cửa hang.

Nguyễn Nhu vuốt lông vàng như trêu chọc cún con, nói: "Đừng tức giận ... Lam đã đi mà không làm gì cả."

Một Hai Ba duỗi lưỡi liếʍ lòng bàn tay Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu im lặng một lúc, rồi nói: "Một Hai Ba, anh còn nhớ mẹ không? ... Hay cha của anh không?"

Một Hai Ba dụi đầu vào cổ Nguyễn Nhu, không quên lắc tai.

Nguyễn Nhu nhích đầu ra ngoài, nhìn anh một cái rồi nói: "Anh không nghĩ Lam rất giống anh sao? ... Có lẽ cô ấy là ... người thân của anh?"

Một Hai Ba ngồi thẳng lưng, mở to mắt nhìn Nguyễn Nhu, một lúc lâu sau mới thành thật lắc tai.

" Có phải anh sống tự lập từ nhỏ không?"

Một Hai Ba gật tai nhỏ.

"Vậy thì... Nếu có thể, anh có muốn nhận mẹ anh không?"

... Lần này, Một Hai Ba rất lâu không phát biểu, cả hai tai đều dựng thẳng, không hề nhấp nháy hay rung lắc, có vẻ như có nghĩa là trung lập.

Nguyễn Nhu không nói thêm lời nào, cô vùi đầu vào cánh tay đầy lông của Một Hai Ba, áp mặt vào ngực anh, thoải mái xoa xoa, khẽ nheo mắt.

Có vẻ như sự phụ thuộc và gắn bó của Một Hai Ba với bố mẹ còn ít hơn nhiều so với con người, đó là chưa kể đến việc anh phải sống đơn độc khi còn nhỏ, ở trong rừng đánh gϊếŧ đủ loại động vật nguy hiểm để sinh tồn. Khái niệm tình cảm gia đình đương nhiên là con số không.

Đây là chuyện giữa Một Hai Ba và Lam, Nguyễn Nhu không muốn can thiệp quá nhiều, nếu Một Hai Ba luôn coi Lam là kẻ thù, Nguyễn Nhu không thể nhất quyết bắt Một Hai Ba để ý trân trọng tình cảm gia đình được.

Nguyễn Nhu đột nhiên muốn biết khi còn nhỏ, Một Hai Ba như thế nào, có nghịch ngợm như Cuộn Cuộn hay không? Anh được yêu mến hơn bây giờ, phải không? Anh có bị Thú tam trường lớn tuổi hơn bắt nạt ? Và anh đã vượt qua trận chiến đánh giá năng lực của Thú tam trường trẻ tuổi như thế nào?

Nguyễn Nhu thở dài lắc đầu, cô luôn cảm thấy Một Hai Ba còn rất nhiều điều cô chưa biết, đang chờ cô đào sâu khám phá.

Không biết suy nghĩ miên man bao lâu, Nguyễn Nhu dần dần thu mình lại, một giây trước khi chìm vào giấc ngủ thì thào nói với Một Hai Ba: "... Em thích Lam, lần sau gặp lại, đừng hét lên với Lam. "

Phần 61

Rất nhanh Một Hai Ba đã gặp lại Lam.

Hôm đó, Một Hai Ba đang ngủ say trong hang đất, còn Nguyễn Nhu đang chán nản ngồi cạnh Một Hai Ba, chơi cờ bay với chính mình.

Đột nhiên nghe được một vài tiếng cố ý hạ thấp "yah yah" từ bên ngoài hang, Nguyễn Nhu lập tức biết là ai tới, cô cẩn thận liếc nhìn Một Hai Ba, mũi đang thổi bóng ngủ, sau đó nhẹ nhàng trở mình xuống vỏ trứng.

Trên đường đi, Một Hai Ba bất ngờ nắm lấy mắt cá chân của Nguyễn Nhu, cô sợ hãi hét lên, khi quay lại thì thấy Một Hai Ba vẫn nhắm mắt, cô biết đó là một hành động vô thức.

Một cái đầu chim khổng lồ đang ngó vào hang, đôi mắt tròn xoe nhìn Nguyễn Nhu xoay tiếp tục, dường như muốn thúc giục cô nhanh lên.

Nguyễn Nhu vội vàng tách móng vuốt của Một Hai Ba ra khỏi mắt cá chân, rồi chạy ra khỏi hang gặp Lam.

Hôm nay Lam mang đến rất nhiều con mồi tươi ngon, Nguyễn Nhu thực sự không thể tưởng tượng được trong thời tiết lạnh giá như vậy Lam bắt động vật ở đâu và như thế nào.

Nguyễn Nhu vô tư chất đống con mồi này vào trong hang trữ thức ăn, không quên quay lại nói nhảm: "Lần sau đừng mang theo gì cả. Lam xem ở đây chúng tôi có đủ rồi. Chúng tôi gần như không thể chất được lên nữa. "

Lam mải mê ngó đầu chim vào hang rình coi con trai, mặc kệ Nguyễn Nhu. Nguyễn Nhu lại nói thêm: "Nếu thật sự muốn mang theo thứ gì đó, có thể mang theo một ít hoa quả và thảo mộc, nhưng ước chừng thời tiết lạnh giá tất cả đều héo ... Hừ, dù sao con trai của Lam muốn ăn, Lam cũng nên cố gắng hết sức tìm. "

Sau khi nghe những gì Nguyễn Nhu nói, Lam thực sự tin tưởng, hứa lần sau sẽ mang theo một số loại trái cây và thảo mộc.

Lam vẫn như thường lệ, chưa tới mười phút đã muốn bay đi, nhưng bị Nguyễn Nhu cưỡng ép kéo lại. Nguyễn Nhu vừa mới thấy bàn chân của Lam đã bị thương còn rướm máu, mùa hè không tính, nhưng trong mùa đông lạnh giá, nếu bỏ qua rất dễ bị tê cóng.

Nguyễn Nhu vào hang ngầm lấy túi cứu thương, lấy một ít bông gạc và băng, đang định cúi đầu bôi thuốc cho Lam, ánh mắt liếc sang đột nhiên nhìn thấy Một Hai Ba dưới lòng đất đi ra.

Đôi mắt nâu vàng bình tĩnh và trong trẻo ấy bùng cháy ngọn lửa giận dữ khi nhìn thấy Lam, hai tai run rẩy cảnh giác, chân sau chống trên mặt đất, thể hiện trạng thái sẵn sàng chiến đấu, như thể giây tiếp theo sẽ không thương tiếc mà xông lên.

Nguyễn Nhu nhanh chóng đưa tay ra bảo vệ Lam bị thương phía sau, cau mày hét lớn: "Một Hai Ba, nằm xuống cho em!"