Chương 2: Cô gái bị quái thú tét m...

Phần 4

Nguyễn Nhu thừa nhận cô muốn quái thú giànhchiến thắng hơn ác lang lông đốm, nhưng so sánh giữa hai con, cô thân quen với quái thú nhiều hơn.

Ví dụ đáng tự hào nhất trong cuộc đời huấn luyện của Nguyễn Nhu là thuần hóa thành công một con ngựa hoang trong vòng mười phút. Tuy nhiên, cô không chắc lắm về sinh vật hoàn toàn chưa được biết đến trước mặt này. Nó to lớn và cô không biết liệu quái thú có ăn thịt cô không. Nhưng chỉ cần có một phần vạn cơ hội sống sót, cô sẽ cố gắng.

Trận chiến giữa quái thú và ác lang lông đốm đã kết thúc sau mười lăm phút. Theo quan sát của Nguyễn Nhu, thực lực giữa hai bên chênh lệch không lớn, nhưng do ác lang lông đốm đã tiêu hao rất nhiều thể lực trong trận chiến trước nên đã chớm mệt, bây giờ nó gặp phải đối thủ mạnh giữa đường nhảy ra, sau khi chiến đấu mười lăm phút nó thất bại không phải là ngẫu nhiên.

Sau khi chiến thắng, quái thú hướng lên trời gầm lên hai tiếng, không một ác lang hung ác nào dám khiêu chiến với nó nữa. Cuối cùng, không nghi ngờ gì Nguyễn Nhu đã trở thành vật sở hữu của nó.

Cô bị quái thú bắt đi mà cô cứ thầm cảm thán, ai ai ai, không ngờ đây cũng là một cao thủ xảo quyệt, khi bình thường không chơi mà lại chọn người khác chơi mệt mới lên sân khấu...

Vì Nguyễn Nhu là con mồi cuối cùng được bày ra, một nhóm những ác lang cũng lần lượt tan cuộc với ánh mắt trông mong vẫn nhìn theo cô khi cô bị quái thú mang đi.

Con quái thú vẫn nhét Nguyễn Nhu vào túi bụng, đi chậm về hang ổ của mình cùng với cô và hai ba con mồi.

Trên đường đi, Nguyễn Nhu chứng kiến

quá trình chui vào hang của không ít ác lang - tất cả chúng đều sống dưới lòng đất, Nguyễn Nhu chỉ có thể nhìn thấy hình dáng cao lớn và nhạy bén của chúng vào hang và biến mất, chắc đây là chỗ chúng đào lên để nghỉ ngơi.

Ngay sau đó Nguyễn Nhu cũng bị quái thú đưa vào một cái hang như thế, ánh trăng không thể chiếu vào, không có ánh sáng xung quanh, nó tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình.

Nguyễn Nhu chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán chuyện gì xảy ra tiếp theo, cô và những con mồi khác bị quái thú đặt trên mặt đất, nó đi vào góc tường không biết đang làm gì.

Nguyễn Nhu lờ mờ nghe thấy âm thanh lách cách do va chạm của một số viên đá, sau khi va chạm duy trì ba lần, trong không gian tối đen đột nhiên có một tia sáng. Nguyễn Nhu theo bản năng nhìn vào nguồn sáng, thấy quái thú đang cố gắng đốt một đống củi bằng cách đập đá vào nhau.

Động tác của nó rất điêu luyện, cho thấy đây không phải là lần đầu tiên nó làm điều này. Gỗ dễ bắt lửa, ngọn lửa đỏ nhờn phun ra, đuổi đi một vùng bóng tối nhỏ.

Quái thú và Nguyễn Nhu cách nhau năm mét, từ khoảng cách xa như vậy đuôi của nó duỗi dài ra, quấn quanh eo cô, dễ dàng kéo cô lại và đặt cô bên cạnh nó. Đồng thời, hai chiếc đuôi khác của nó cũng dùng cách tương tự để quấn phần con mồi còn lại bên cạnh.

Trái tim Nguyễn Nhu hồi hộp đập thình thịch, con thú sắp bắt đầu ăn thịt rồi sao? ... Nó sẽ ăn thịt cô sao?

Trước khi quái thú kịp ra tay, Nguyễn Nhu cúi xuống và ngã trên mặt đất, làm một tư thế đầu hàng về phía nó cùng với một tiếng nức nở đáng thương trong cổ họng.

Hành động này thể hiện sự yếu đuối trong thế giới động vật, nhưng nó cũng thường thể hiện yêu cầu giao phối * trước mặt người khác giới. Cho dù điều đó có nghĩa là gì, với kinh nghiệm làm việc nhiều năm của cô, đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, đây chắc chắn là cách tốt nhất để cầu xin lòng thương xót.

Nghe thấy âm thanh nức nở của Nguyễn Nhu, quái thú quay đầu lại nhìn cô, nhìn chằm chằm vào cô nửa phút, dường như nó không hiểu ý của cô nên đơn giản lấy ra một quả dại từ trong túi bụng và cưỡng ép đưa cho cô.

............ Ah biết đưa nó cho cô ăn.

Nguyễn Nhu yếu ớt nhìn trái cây trong tay, trầm mặc một hồi. Thực ra, cô không thể hiểu được hành vi vừa rồi của quái thú có ý nghĩa gì. Nếu nó chỉ coi cô như thức ăn và chuẩn bị ăn cô, tại sao nó phải cho cô thêm trái cây? ... Nếu nó không coi cô như thức ăn thì nó không thể thực sự chọn cô làm bạn đời của mình.

Điều này không có ý nghĩa gì. Động vật không chú ý đến việc vun đắp tình cảm khi tán tỉnh. Hầu hết các con đực sẽ trực tiếp thể hiện tình yêu và sự tán tỉnh của mình sau khi nhìn thấy một con cái phù hợp. Điều tiếp theo phụ thuộc vào phản ứng của con cái. Hơn nữa, động vật thường không chọn các loài khác nhau làm bạn lữ.

Trong trường hợp đó, Nguyễn Nhu cũng không nên là ứng cử viên bạn lữ của quái thú ... Nó giữ thái độ thờ ơ với cô, không giống như nó sẽ ăn thịt cô ngay lập tức, nhưng nó không nhiệt tình với cô.

Nguyễn Nhu lại bắt đầu đưa ra giả thiết - Có phải nó nghĩ rằng cô quá gầy và không có thịt, muốn đợi cho đến khi cô được vỗ béo rồi mới gϊếŧ thịt?

... Không phải là không thể, vì nó biết rằng "ăn ngon thì nên ăn tươi", tại sao nó lại không hiểu "ăn ngon thì càng béo, càng ngon".

Lợi dụng lúc Nguyễn Nhu đang suy nghĩ vẩn vơ, con lợn rừng đã được nướng chín bảy phần và sẵn sàng để ăn.

Nó không cho Nguyễn Nhu một chút nào, nhưng cô yên tâm. Bé không đói, không thèm ăn thức ăn không đảm bảo về hương vị và vệ sinh. Khi con thú cắn xé con mồi, Nguyễn Nhu chỉ yên lặng ngồi nhìn, trong lòng thầm nghĩ sau này có thể xảy ra chuyện gì và nên dùng biện pháp gì để đối phó với nó.

... Điều khiến Nguyễn Nhu loạng choạng là sau khi ăn xong quái thú đã ợ hơi, rồi đẩy tất cả thịt và xương còn sót lại đến trước mặt cô!

--Nó có nghĩa là gì?

Đại não của Nguyễn Nhu bay nhanh một vòng, nó định để cô ăn đồ ăn thừa của nó sao!?

TAT ... Cô có thể từ chối không ...?

Với vẻ mặt đau khổ, Nguyễn Nhu đẩy miếng thịt và xương lại trước mặt quái thú. quái thú dừng lại, sau nửa giây, nó đẩy thức ăn thừa lại cho Nguyễn Nhu, còn Nguyễn Nhu đẩy chúng lại mà không do dự.

Sau khi duy trì động tác này năm hiệp, cuối cùng quái thú cũng phát hiện ra Nguyễn Nhu rất ghê sợ thức ăn thừa của mình, nó có vẻ hơi tức giận với hành vi kén ăn của cô.

Một điều bất ngờ đã xảy đến với Nguyễn Nhu, con quái thú bất ngờ duỗi ra một chiếc đuôi quấn lấy cô và nhấc bổng lên không trung, chiếc đuôi thứ hai cũng vểnh lên đánh mạnh vào mông cô, còn chiếc đuôi thứ ba thì cuộn khối thịt lợn thừa lên khỏi mặt đất một đoạn.

"A ..." Nguyễn Nhu khịt mũi vì đau.

May mắn thay, con thú không dựng bộ lông vàng lên, nếu không cái mông của Nguyễn Nhu sẽ bị đâm thủng máu thịt bầy nhầy.

Quái thú đưa miếng thịt lợn vào miệng Nguyễn Nhu, có vết máu lờ mờ trên miếng thịt lợn kèm theo một mùi hôi thối xông vào mũi. Nguyễn Nhu theo phản xạ có điều kiện quay mặt tránh miếng thịt lợn, kết quả lại bị một quái thú đánh lên mông, nó thật sự ra tay rất nhẫn tâm, lúc này kéo quần của Nguyễn Nhu ra sẽ thấy mông cô chắc đã đỏ ửng lên rất rồi.

Nguyễn Nhu đau đến mức muốn khóc ... Cô vẫn luôn thuần hóa quái thú, khi nào thì đến lượt quái thú thuần hóa cô ...

Tổng cộng bị quái thú quất năm roi, khi nó vẫn chịu khó đưa miếng thịt lợn vào miệng cô lần nữa, Nguyễn Nhu cuối cùng phải cắn một miếng, thoát khỏi cái đánh thứ sáu.

Thịt không ngon, không chỉ đơn giản là không ngon, chưa kể đến phần chân giò và mông của con lợn do quái thú vô lương tâm để lại cho cô.

Khi cắn miếng thịt đầu tiên, Nguyễn Nhu nghĩ: Trên đời này còn điều gì tệ hơn thế này không?

Cô đã bật khóc khi cắn miếng thứ hai, trời ơi, thật là có ...

Cô thực sự vắt ra một ít nước mắt, cô không phải bị dọa sợ, mà do bị ép ăn thịt. Từ nhỏ Nguyễn Nhu nổi tiếng là người mạnh dạn và can đảm, cô chưa bao giờ thực sự sợ hãi trước bất cứ điều gì, nhưng cô rất mâu thuẫn, cô là một cô gái hay khóc, bật khóc khi gặp chuyện không hay, sau khi khóc mới giải tỏa được tâm trạng.

Nguyễn Nhu vừa bối rối khóc vừa nhai miếng thịt lợn khó ăn. Quái thú nhìn cô với ánh mắt tò mò và ngây thơ, không hiểu tình hình bây giờ là gì.

Tại sao mắt cô có thể chảy ra nước?

Còn chảy liên tục như vậy?

Đúng lúc quái thú hơi khát, trơ mắt nhìn nước chảy dài từ má xuống đất thật lãng phí tài nguyên, há miệng thè lưỡi đàn hồi tốt như lưỡi ếch ra, liếʍ lấy những giọt nước mắt trên mặt Nguyễn Nhu, sau đó nhanh chóng rút vào miệng.

(Thái hậu thổi nha: Tiểu quái thú coi nữ 9 của mình như một vòi nước uống ...)

Nguyễn Nhu giật mình vì quái thú, cô không ngờ rằng lưỡi của nó dễ dàng co lại như tay chân và đuôi của nó.

Quái thú lại liếʍ cô một cách dữ dội, hàng mi cô dính đầy nước bọt từ chiếc lưỡi rộng ướŧ áŧ của nó.

Nguyễn Nhu giật mình quay lại nhìn quái thú - nó vừa liếʍ nước mắt của cô, nó đang an ủi cô sao? ( Bạn nhỏ thịt mềm - Bạn nghĩ quá nhiều)

Cô biết các loài động vật khác nhau có những cách thể hiện cảm xúc khác nhau. Chú hổ trắng nhỏ trong rạp xiếc thường ân cần chạy xung quanh cô khi thấy cô khóc, trong khi chú chó cưng ở nhà thì có xu hướng ôm cô vào lòng nhiều hơn, hành vi vừa rồi của quái thú là đang an ủi cô sao?

Vì vậy, trong nó có một chút nhân tính?

Nghĩ vậy, Nguyễn Nhu không khỏi đánh giá toàn thân quái thú một lần nữa. Từ quan điểm chuyên môn, nếu bạn chỉ nhìn vào tứ chi phát triển tốt, hàm răng sắc nhọn và sức tấn công đáng kinh ngạc của nó, Nguyễn Nhu chắc chắn sẽ không do dự xếp nó vào loại nguy hiểm giống sư tử hổ báo, nhưng khi nhìn lại bộ lông vàng sáng bóng mượt và đôi tai dài nghịch ngợm, nó dường như không còn đáng sợ như vậy nữa ... Hơn nữa, nó có thể đứng và đi trên đôi chân của mình như con người, nướng thức ăn bằng lửa, hai điểm này sư tử và hổ không bao giờ có thể làm được.

Nguyễn Nhu cuối cùng đã phân loại quái thú thành chiến mã và chó săn, chúng thân thiện hơn nhiều so với sư tử. Nếu nó không muốn ăn thịt cô, có lẽ cô vẫn có thể làm bạn với nó.

Cho đến khi nó vẫn còn đủ thức ăn và cô không được nuôi béo trắng, nó chắc sẽ không ăn thịt cô.

Nguyễn Nhu đã dần thu lại những giọt nước mắt của mình, bệnh nghề nghiệp đã phát huy tác dụng vào lúc này, cô đã tìm thấy một niềm vui mới trong cuộc sống.

Phần 5

Nguyễn Nhu cảm thấy cô nghĩ quái thú hơi tốt hơn một chút, nếu nó liếʍ cô để an ủi cô, tại sao nó lại tiếp tục nhét thịt lợn vào miệng cô sau khi nhìn thấy cô khóc?

…………Tốt hay xấu.

Vị giác của Nguyễn Nhu đã trở nên tê liệt, mặc dù miếng thịt lợn vẫn không có vị khi vào miệng, nhưng khác xa với cảm giác khó chịu lúc đầu làm cô bật khóc.

Sau khi ăn hết thịt do quái thú để lại, Nguyễn Nhu ợ một cái, theo đó mùi thịt lợn bay ra từ miệng cô.

Quái thú rất hài lòng với biểu hiện của cô, nó đặt Nguyễn Nhu xuống đất một lần nữa, sau khi dọn sạch xác lợn rừng và những chỗ không ổn ra khỏi hố, nó bắt đầu chuẩn bị đi ngủ.

Trong góc hang có một vỏ trứng rất lớn, lúc đầu Nguyễn Nhu không để ý đến nó. Mãi cho đến khi quái thú chui vào và nằm sấp xuống, cô mới chợt hiểu ra - cái này, cái này, cái này là " giường" của quái thú.! ?

Vỏ trứng bao phủ một diện tích lớn, đủ để chứa hai quái thú, trong đó có một ít cỏ khô để giữ ấm và thoải mái hơn khi nằm.

Nguyễn Nhu không ngờ thú rừng lại biết hưởng thụ đến vậy, cô cứ tưởng nó "an cư lạc nghiệp" như những con thú trong rạp xiếc ...

Quái thú nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, tư thế ngủ của nó cũng hay thay đổi nhiều hơn so với con người, một lúc chổng bốn vó, một lúc thì dang tay chân hình chữ đại, thỉnh thoảng còn đá đá chân. Nhìn thấy nó đã ngủ say, Nguyễn Nhu không khỏi ngáp một cái, xoay người bắt đầu tìm chỗ ngủ đêm nay.

Nhưng một ít động tác này lại vô tình quấy rầy quái thú, nó đột nhiên mở mắt ra, bất động thanh sắc nhìn Nguyễn Nhu. Nó hơi nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau một lúc, một chiếc đuôi bông to chui ra từ vỏ trứng, quấn chặt lấy eo Nguyễn Nhu và kéo cô đến.

Nguyễn Nhu ban đầu nghĩ rằng quái thú sẽ ở chia sẻ chiếc giường vỏ trứng êm ái với cô, ai mà biết được ... Ai biết được con quái thú đó chỉ kéo cô lại gần vì sợ nửa đêm cô sẽ bỏ chạy, hoàn toàn không có ý định đóng góp vỏ trứng của mình.

Nguyễn Nhu tự mình đa tình, cô tức giận nằm xuống bên cạnh vỏ trứng, nhắm mắt dưỡng thần với cái đuôi mềm mại của nó, lông của nó thật sự không mềm lắm, đắp chăn bông còn thoải mái hơn.