Chương 3: Quái thú này ăn mềm không ăn cứng ...

Phần 6

Bây giờ cô đã quyết định sống lâu dài với quái thú, Nguyễn Nhu phải đặt cho nó một cái tên.

Nguyễn Nhu không quan tâm đến việc chọn tên, miễn là nó dễ đọc dễ nhớ. Một con sư tử oai phong trong rạp xiếc bị cô gọi "Cẩu Đản, Cẩu Đản", đồng nghiệp đều tỏ ra bất lực.

Tên của quái thú rất nhanh được ra đời, gọi là "Một Hai Ba".

Cái tên có một số ý nghĩa nhỏ. "Một" có nghĩa quái thú là con vật đầu tiên mà Nguyễn Nhu gặp sau khi đến thế giới này. "Hai" có nghĩa là nó có hai tai dài, và "Ba" có nghĩa là nó có ba cái đuôi lớn xù lông. ..

Nguyễn Nhu khá hài lòng với cái tên mới, thậm chí cô còn lấy điện thoại di động ra và bí mật chụp ảnh Một Hai Ba để làm màn hình bảo vệ.

Ngoài ra, Nguyễn Nhu còn đặt tên cho loại sinh vật "Ác lang" này. Đặc điểm nổi bật nhất về ngoại hình của chúng là đôi tai dài và ba cái đuôi có nhiều lông, vì vậy dựa theo ngoại hình chúng được gọi là "Thú tai dài ba đuôi", và đơn giản hơn được gọi là " Thú tam trường".

Ngày hôm sau, Nguyễn Nhu tỉnh dậy thấy trời đã sáng, Một Hai Ba không biết từ khi nào đã mang nàng bò ra khỏi hang đất, lúc này đang đi xuyên rừng rậm.

Một Hai Ba chẳng mấy chốc phát hiện người phụ nữ trong bụng nó đã tỉnh, nó đưa cành hoa nhài đã chuẩn bị cho cô.

Nguyễn Nhu ngạc nhiên cầm lấy bông hoa nhài - cái này để làm gì? Tặng hoa sao?

Một Hai Ba dường như đã đoán trước cô sẽ phản ứng theo cách này, vì vậy nó đã đặc biệt để lại một bông cho mình, làm mẫu giải quyết những nghi ngờ của cô.

Một Hai Ba ném hoa nhài vào miệng, hai má mấp máy, nhanh chóng nhai cả một đóa hoa thành từng miếng nhỏ, tiếp đó nhổ ra một tiếng "Phì", rồi há miệng đối mặt với Nguyễn Nhu hà ra từng hơi.

Mùi hương hoa nhài sảng khoái kèm theo hơi nóng xông vào mũi, Nguyễn Nhu lập tức hiểu rằng Một Hai Ba vừa "súc miệng", hóa ra nó cũng biết cách giữ miệng sạch sẽ.

Cô hơi buồn cười cũng lấy một đóa hoa nhài bỏ vào miệng nhai vài cái, rồi phun ra một tiếng "Phì", sau đó lại há miệng về phía Một Hai Ba thở ra từng hơi.

Tai dài của Một Hai Ba xoắn lại thành hình xoắn ốc, không biết có phải nó sung sướиɠ, hài lòng không. Nó cũng đưa cho Nguyễn Nhu một quả dại để ăn như một phần thưởng.

Nguyễn Nhu không biết "Thú tam trường" thường ăn mấy bữa trong ngày, nếu chỉ ăn một bữa vào buổi tối, dạ dày của cô không chịu nổi, tóm lại, bất kể Một Hai Ba cho cô đồ ăn gì, cô sẽ tự cất trước để tránh khi bị đói lại không có gì để ăn. Lần này nó cho cô một quả màu xanh, trông giống như quả vải, da có vảy cá nhưng khi bóc ra thì thịt có màu trắng. Nguyễn Nhu đã xem loại quả này trong sách và nhớ rằng nó được gọi là mãng cầu xiêm, nấu canh rất ngon.

Thật tiếc Một Hai Ba chỉ cho cô một quả, cô ăn nhiều nhất được vài miếng đã hết, chẳng ích lợi gì.

Phần 7

Nguyễn Nhu yêu cầu được đi trên mặt đất, Một Hai Ba không từ chối, nhưng nó vẫn cuộn chặt cánh tay của cô với đuôi của mình, có lẽ vẫn còn sợ cô sẽ bỏ chạy.

Một Hai Ba không bận đi săn, thích chạy nhảy trong rừng, có khi trèo lên cây to nhìn xuống, có khi lăn trong bùn, có khi chạy đến dọa vài con vật nhỏ khi thấy chúng, mà không thực sự muốn bắt.

Nguyễn Nhu đại khái hiểu nó nhàn nhã như vậy vì không phải lo chuyện ăn uống. Cách kiếm thức ăn chủ yếu của Một Hai Ba không phải là săn bắn, mà là chiến đấu hàng đêm ở nơi cư trú, chỉ cần có thể đánh bại "Thú tam trường" khác là có thể kiếm đủ lương thực.

Không có gì ngạc nhiên khi nó có thể chơi đùa và đi lại mà không cần lo lắng.

Nguyễn Nhu tìm thấy một gốc cây màu trắng sữa gần gốc một cây đại thụ, hình cầu giống như cây nấm, nhưng to gấp mấy chục lần những cây nấm bình thường, cao gần năm mươi phân, ngón tay bắn vào mềm nhũn.

Nguyễn Nhu đánh giá đó là nấm Puffball, thuộc loài nấm phụ. Nó có thể bảo quản được khoảng một tuần sau khi hái, nó cực kỳ ngon dù nó được sử dụng để hấp, chiên hoặc nướng.

Nguyễn Nhu muốn hái một ít về nhà, không ăn, cô chỉ muốn ghép chúng lại với nhau, có lẽ cô có thể làm cho mình một cái "giường" để ngủ, trước khi Một Hai Ba cho phép cô ngủ trên vỏ trứng, tất cả đều cần dựa vào đó để qua đêm.

Không ngờ đám Puffball ở đây lại cứng đầu như vậy, dù Nguyễn Nhu dùng hết sức cũng không kéo ra được, Một Hai Ba thấy cô muốn quả bóng lớn màu trắng liền nhảy từ trên cây xuống giúp cô kéo quả cầu.

Một Hai Ba rất khoẻ, không mất nhiều công sức đã kéo nó lên.

Hai người rút ra năm viên bự, đủ để cho Nguyễn Nhu làm giường mềm mại. Khi mang Puffball, Nguyễn Nhu ôm một cái cỡ vừa trên tay và còn lại vô dụng. Ba cái đuôi của Một Hai Ba lần lượt cuộn tròn ba cái lớn, còn móng vuốt bên trên cũng mang cái lớn nhất, coi như có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, điều này đã ảnh hưởng đến lần chơi tiếp theo của Một Hai Ba. Thành thật mà nói, nó đã miễn cưỡng giúp Nguyễn Nhu mang những quả bóng lớn màu trắng này, sở dĩ nó giúp cô kéo Puffball chỉ vì nhất thời thú vị.

Trong cơn tuyệt vọng, Nguyễn Nhu không còn cách nào khác là giấu năm quả cầu khổng lồ vào một nơi kín đáo, đợi đến đêm khi trở về nơi cư trú sẽ nhặt chúng.

Một Hai Ba tiếp tục chơi với Nguyễn Nhu trong rừng, hái quả dại. Nó rất thích sạch sẽ, đặc biệt là đôi cánh vàng của mình, sau khi bị bùn làm bẩn, nó sẽ nhảy xuống hồ ngâm mình một lúc, tắm rửa sạch sẽ rồi quay trở lại bờ, nó lắc người thật mạnh khiến những giọt nước bay tứ tung, lông khô nhanh chóng.

Nguyễn Nhu thấy Một Hai Ba không thể bay, đôi cánh vàng đó chỉ đẹp mà không giúp được gì nhiều. Có lẽ nó rời bố mẹ từ khi còn nhỏ nên chưa được huấn luyện bay, nên đã quen với việc đi trên đôi chân của mình. Thật lãng phí một đôi cánh đẹp như vậy.

Buổi sáng Một Hai Ba đều dành để chơi đùa, buổi trưa ăn quả dại, sau khi no căng bụng, Một Hai Ba cuối cùng cũng bắt đầu đi săn.

Khi đi bộ mệt, Nguyễn Nhu trở về với chiếc túi bụng của Một Hai Ba, bây giờ cô đang ngồi yên lặng trong đó, chỉ để lộ cái đầu của mình.

Một Hai Ba rất thông minh, khả năng bắt chước ngôn ngữ của nó tốt đến không ngờ, đây cũng là một trong những kỹ năng săn mồi của nó.

Nó ít khi chủ động tấn công, thường nấp vào chỗ khuất, sau đó cúi xuống bắt đầu bắt chước âm thanh của các loài động vật khác nhau, sau một thời gian, các loài động vật khác sẽ bị âm thanh này thu hút và dần dần tiến lại gần hơn. Một Hai Ba tìm thời điểm và địa điểm tốt, lao tới, áp đảo con mồi đang mất cảnh giác xuống đất. Chiếc đuôi cứng cáp quấn chặt lấy cơ thể, hàm răng sắc nhọn nhanh chóng cắn xé họng con mồi cho đến khi chết ngạt.

Con vật bị bắt hôm nay giống như một con gấu trúc. Nó có lông màu đen và trắng, xung quanh mắt là "quầng thâm" dày đặc, thân hình mập mạp, cồng kềnh nhưng nó lại chạy trốn nhanh hơn gấu trúc rất nhiều.

Khi Một Hai Ba phá vỡ cổ họng, Nguyễn Nhu thiếu chút nữa kêu to: “Không được gϊếŧ!” Vì nó trông quá giống bảo vật quốc gia.

Sau đó Một Hai Ba ăn con gấu trúc giả vào bụng trước mặt cô, Nguyễn Nhu hơi ngạc nhiên - đây không phải là con mồi mà nó sẽ mang về nơi cư trú vào ban đêm sao? Tại sao bây giờ nó lại ăn?

Sau đó Nguyễn Nhu nhận ra rằng đây chỉ là món ăn vặt để nhét răng của nó.

Nguyễn Nhu bò ra khỏi túi bụng khi Một Hai Ba ăn gấu trúc giả, cố gắng đứng trên mặt đất và di chuyển xương khớp của mình. Một Hai Ba nghĩ rằng cô cũng muốn ăn quà vặt, vì vậy nó đã xé một miếng thịt dính máu và đưa cho cô.

Nguyễn Nhu bụm miệng bỏ chạy, ăn bảo vật quốc gia rất có cảm giác tội ác, nhất thời không chịu được. Một Hai Ba, không miễn cưỡng, gắp thịt gấu trúc lại cho vào miệng.

Một Hai Ba dường như biết Nguyễn Nhu sẽ không chạy trốn, dần dần dù không thấy cô nó cũng không ôm chặt lấy cổ tay cô nữa, tranh thủ lúc nó đang ăn gấu trúc, Nguyễn Nhu liền đi vòng quanh, chỉ đơn giản là đi dạo xung quanh.

Nguyễn Nhu đã nhìn thấy nhiều loài thực vật hoang dã mà chỉ thấy trong sách trên đường đi, nhưng do Một Hai Ba không quan tâm đến chúng, Nguyễn Nhu cũng buộc phải bỏ qua không dừng lại nghiên cứu chúng.

Để đảm bảo rằng Nguyễn Nhu được bình an vô sự, Một Hai Ba đã đặc biệt cử một chiếc đuôi theo dõi cô.

Nguyễn Nhu đi ra ngoài mười mét, cái đuôi của nó kéo dài mười mét, theo sát cô. Nguyễn Nhu nhìn lại, phát hiện chủ nhân của cái đuôi đang ngồi cách đó mười mét, ăn thịt gấu trúc một cách thích thú, đồng thời dùng mông đối mặt với Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu đi về phía trước thêm mười mét, cái đuôi vẫn bám theo từng bước của cô, Một Hai Ba vẫn giữ nguyên vị trí mà tập trung ăn con gấu trúc, không hề quay đầu lại hay nhúc nhích một bước.

Nguyễn Nhu không khỏi tò mò ... Cái đuôi của anh ta có thể kéo dài bao xa? Tại sao nó dường như là vô tận.

Và Một Hai Ba rõ ràng quay lưng về phía cô, trên đuôi nó lại không có mắt, tại sao lại có thể theo sát cô một cách chính xác?

Nguyễn Nhu biến suy nghĩ thành hành động, cô đã làm một thử nghiệm nhỏ. Khi đi ngang qua một thân cây to, cô đang đi thẳng, nhưng khi khoảng cách chỉ còn 30 cm, cô đột ngột ngồi xổm xuống, cái đuôi phía sau không phản ứng kịp, nó đột ngột đâm sầm vào thân cây đó phát ra một tiếng nặng nề mà trầm đυ.c.

Đau đớn ngay lập tức truyền đến Một Hai Ba, người đang ở cách đó năm mươi mét, nó rêи ɾỉ, cuối cùng quay đầu lại nhìn, nó tình cờ nhìn thấy Nguyễn Nhu đang cười rạng rỡ với nó.

Nguyễn Nhu đặt cái đuôi đang bị tổn thương vào tay cô và xoa xoa nó, sau đó thổi thêm vài hơi vào nó. Với một cái đuôi quanh eo, Nguyễn Nhu ngay lập tức được đưa trở lại bên cạnh Một Hai Ba.

Một Hai Ba có tính khí tốt, dường như nó biết Nguyễn Nhu chỉ đang chơi đùa với mình, nên nó không thực sự tức giận. .

Sau đó, Một Hai Ba lại cho Nguyễn Nhu thịt gấu trúc, Nguyễn Nhu lắc đầu nói rằng cô không đói, lại đẩy thịt gấu trúc đi.

Một Hai Ba lúc này mới ăn hết nửa con gấu trúc, lông quanh miệng vẫn còn dính máu, trái ngược hẳn với màu lông vàng rực rỡ của nó, Nguyễn Nhu không thể chịu đựng được nên cô đưa nó đến hồ để rửa miệng.

Không ngờ Một Hai Ba lại muốn cô kéo đi, khi đi đến hồ, cô không cần nói gì, nó tự vùi cả mặt xuống nước, vừa rửa vừa phun rất nhiều bọt từ miệng ra.

Nguyễn Nhu cũng đang ngồi xổm trên bờ, cầm vài nắm nước rửa mặt. Sau Một Hai Ba phát hiện ra, nó nghịch ngợm dùng mông đẩy cô xuống hồ.

Nguyễn Nhu không ngờ rằng mình bị đẩy đột ngột, sau khi

chìm xuống hồ uống một ngụm nước rồi ho vài tiếng. Cô mơ hồ nhìn thấy Một Hai Ba trên bờ tai lại đang xoắn thành hình xoắn ốc một lần nữa. Cô không biết điều đó có phải là vui vẻ hay không. Nếu đúng như vậy, thì nhìn nó đang hả hê đấy!

Nguyễn Nhu bò

lên bờ, nội tâm rất cảm khái.

Cô đã từng phải chịu đựng rất nhiều khi cố gắng đến gần một con tinh tinh rất thông minh, việc cô bị đá xuống hồ là chuyện thường. Tinh tinh thích lừa và gây rắc rối cho cô không ngừng, thường khiến cô xấu mặt trước đồng nghiệp. Càng về sau, thời gian dành cho nhau cũng nhiều dần, nó không còn nghịch ngợm như vậy nữa, đồng thời cũng biết cách phối hợp với các động tác của Nguyễn Nhu khi biểu diễn.

Nguyễn Nhu cảm thấy Một Hai Ba so với một con tinh tinh cũng không đần, mà nó có vẻ hoạt bát và nghịch ngợm.

Những con vật thuộc loại tính tình này rất trẻ con, không thể cứng rắn khi tiếp xúc với chúng, dùng roi vọt cũng không thể thuần hóa được, bạn phải dành thời gian và sức lực để chúng từ từ thích nghi, để chúng dần dần hiểu rằng bạn là người bạn thân thiện.

Sau khi Nguyễn Nhu vất vả bò lên bờ thì người cô đã ướt sũng, gió lạnh thổi vào mặt, cô bắt đầu run lên và nổi da gà. Việc cấp bách nhất lúc này là thay quần áo khô, nếu không rất dễ bị cảm lạnh.

May mắn thay, Nguyễn Nhu xuyên qua đúng lúc đi cùng chiếc xe tải dọn nhà, chiếc xe tải cách nơi cư trú không xa, nó chứa toàn bộ tủ quần áo sạch của Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu đang định kéo Một Hai Ba đi tìm tung tích của chiếc xe tải, không ngờ vào lúc này, một tiếng "Woo--" rất lớn xa xa đột nhiên từ trên trời truyền đến, xuyên qua không trung và rừng cây.

Nguyễn Nhu biết rằng bọn cô phải nhanh chóng quay trở lại nơi cư trú.