Chương 1: Lần đầu tiên gặp quái thú trong rừng ...

Phần 1:

Đêm trước khi dọn đến ngôi nhà mới, Nguyễn Nhu bước vào thế giới rừng nguyên sinh này một cách khó hiểu, cô đã sống một mình hai ngày dựa vào khả năng sống sót trong tự nhiên của mình. Trong hai ngày qua, việc cô làm nhiều nhất chính là đốt đuốc đi lang thang khắp nơi, hy vọng có thể tìm được chút dấu vết của người cổ đại, nhưng cho tới bây giờ, cô không gặp được gì khác ngoại trừ đống phân do đám động vật trong rừng để lại.

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi xuyên đến thế giới này, Nguyễn Nhu bị một con quái thú có hình dáng kỳ lạ bắt sống khi đang đi trong rừng để hái nấm.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, lang thang trong khu rừng phủ đầy cây xanh, nhất định sẽ gặp phải một số loài chim hoặc thú hung dữ, nhưng khi Nguyễn Nhu thực sự gặp phải, cô không tránh khỏi run sợ.

Con thú có bộ lông màu vàng kim, cao gần gấp đôi Nguyễn Nhu. Hai cái tai dài trên đỉnh đầu dài khoảng 20 cm, đằng sau có ba cái đuôi xù lông chùng xuống. Nó mềm mại như đuôi sóc.

Quái thú chảy máu mũi khi nhìn thấy Nguyễn Nhu, nhưng cô không biết tại sao nó như thế. Đương nhiên, Nguyễn Nhu sẽ không nghĩ rằng cô quá gợi cảm, càng không nói đến trong mắt dã thú cũng không có khái niệm gợi cảm. Nó dường như không quan tâm đến bản thân chảy máu cam, vì vậy nó chỉ cúi đầu và xoa lông.

Móng vuốt của con quái thú rất sắc bén, Nguyễn Nhu định quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị nó nhấc lên như móc câu và nâng lên độ cao có thể nhìn thẳng vào nó, sau đó quái thú đột nhiên vươn chiếc lưỡi dài ướŧ áŧ ra liếʍ Nguyễn Nhu, liếʍ cô, một nửa khuôn mặt là nước bọt của nó.

Nguyễn Nhu là một huấn luyện thú chuyên nghiệp, là một người yêu động vật nghiệp dư. Cô có hơn chục con mèo và chó thuộc các giống khác nhau ở nhà. Những con vật cưng đó cũng thích dùng lưỡi liếʍ mặt khi chúng thân mật với cô. Nhưng Nguyễn Nhu không ngốc đến mức nghĩ rằng con quái thú trước mặt cũng đang thân mật với cô, có thể nó đói bụng và muốn coi cô như một bữa ăn trong mâm để lấp đầy bụng nó.

Điều khiến Nguyễn Nhu ngạc nhiên là quái thú không có ý định ăn thịt cô ngay lập tức. Thay vào đó, nó chỉ tham lam liếʍ cô rồi nhét cô vào bụng ... vâng, vâng, trong bụng.

Trên bụng nó có một cái "túi" tương tự như của một con kangaroo mẹ đang nuôi con, nó rất lớn và kết nối chặt chẽ với phần thịt trên bụng của nó. Sau khi bị nhét vào Nguyễn Nhu cảm thấy bụng nó tròn vo, không có sợi lông vàng nào trên đó nhưng rất ấm.

Chiếc túi đeo bụng này dường như là một phần cơ thể của nó nên rất tiện lợi khi sử dụng. Nguyễn Nhu nhận thấy ngoài cô còn có một ít nấm dại và hoa quả nhỏ, có lẽ đã được nó dùng làm nhà kho.

Bụng của quái thú ban đầu là hình tròn, và sau khi cho Nguyễn Nhu vào, nó có vẻ nhô to lên, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ chạy của nó. Nó có tứ chi phát triển rất tốt, nhanh nhẹn và hoạt bát khi chạy nhảy. Nguyễn Nhu yên lặng nằm trong túi bụng không dám nhúc nhích, để không bị văng ra ngoài, cô chỉ ngẩng đầu nhìn thế giới bên ngoài, lúc này, điều đầu tiên trong đầu cô là xem con thú sẽ đưa cô đi nơi nào. Mà không phải làm thế nào để thoát khỏi nó.

Không có cách nào, bệnh nghề nghiệp của người huấn luyện lại tái phát.

Con thú tuy chạy nhanh nhưng không hề vội vàng. Chỉ cần thấy trái cây và nấm dọc đường, nó sẽ dừng lại chọn một ít tươi và chín, rồi cho tất cả vào túi.

Một lần khi cúi xuống hái nấm, nó cúi xuống quá thấp. Cơ thể của Nguyễn Nhu cũng nghiêng về phía trước, kết quả là trọng tâm của cô không ổn định, cô lăn ra khỏi túi bụng lao xuống bùn.

Con quái thú vội vàng vươn bàn chân kéo cô ra khỏi đống bùn, dùng tay xoa tóc, lau sạch bùn, rồi từ từ lấy trong túi bụng ra một quả dại, đưa cho Nguyễn Nhu, như bù đắp cho sự bất cẩn của mình.

Nguyễn Nhu hơi sửng sốt, nhao nhao ôm trái dại trong tay, còn chưa kịp cảm ơn thì dã thú đã bế cô nhét vào túi bụng, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

Chạy và dừng trên đường đi, Nguyễn Nhu cảm thấy rằng quái thú giống như trở lại thành đứa trẻ chưa lớn, chỉ cần chúng nhìn thấy những con bọ vui nhộn hoặc những cái cây nhỏ, chúng sẽ dừng lại nhìn chúng, nghịch ngợm chúng một vài lần, sau đó sẽ tiếp tục lên đường khi chúng đã vui chơi thỏa thích. Mãi cho đến khi có một tiếng "Woo-" xa tít tắp từ phía chân trời, con thú đột nhiên dừng lại, hai lỗ tai đang rũ xuống cũng cảnh giác dựng đứng lên, vành tai nhạy cảm run lên như phát hiện, xoay trái xoay phải.

Một lúc sau, nó đột nhiên đổi hướng và bước đi, mũi phập phồng mang theo Nguyễn Nhu chạy về hướng vừa phát ra âm thanh "Woo-".

Lần này hai chân nó thật sự mở rộng, dùng sức chạy, Nguyễn Nhu vẫn ngồi trong bụng nó, chỉ có thể thò đầu ra ngoài. Cơn gió thoảng qua bên tai, hai bờ sông rừng nhiệt đới phút chốc bị hất tung ra phía sau như thể hình ảnh đang đi ngược. Nguyễn Nhu có cảm giác như đang ở một con tàu cướp biển, cơ thể cô thăng trầm theo từng cú nhảy lên và rơi xuống của con quái thú.

Cô nhận thấy cơ thể nó rất dẻo dai, mỗi khi cất cánh đều có thể nhảy một quãng xa, tay chân co duỗi linh hoạt như cao su, khi đi đường nó không quên “bay” ra ngoài. Một móng vuốt hái những cây nấm trên mặt đất sau đó "bay" ra một móng vuốt khác hái quả dại trên cây.

Nguyễn Nhu sửng sốt thầm than trong lòng thật thần kì.

Phần 2:

Cuối cùng quái thú cũng dẫn Nguyễn Nhu dừng lại trước một bãi đất trống, nơi Nguyễn Nhu nhìn thấy nhiều đồng loại của nó đang tụ tập với nhau. Giống như nó, toàn thân chúng được bao phủ bởi bộ lông, với hai cái tai dài trên đầu, và ba cái đuôi dày và thả lỏng phía sau.

Nguyễn Nhu đoán nơi này chắc là nơi sinh sống của chúng.

Sau khi nhìn thấy dã thú trở về cùng với Nguyễn Nhu, tất cả đều bỏ công việc xuống, như ong vỡ tổ vây quanh nhìn Nguyễn Nhu, ánh mắt giống như sói hoang đói khát nhìn thấy đồ ăn hấp dẫn, thậm chí có dã thú bị chảy máu mũi. Nguyễn Nhu không khỏi rùng mình, lưng cô cảm thấy lạnh.

Quái thú dường như không vui khi bọn chúng nhìn những thứ mà nó mang về, nó giơ cái đuôi mềm mại di chuyển đến trước bụng, nhẹ nhàng phủ lên đầu Nguyễn Nhu như một cái gối, ngăn chặn mọi ánh mắt cực nóng từ bên ngoài.

Một bầy "Ác lang" cảm thấy chán chường lần lượt bỏ đi, lần lượt trở về vị trí của mình. Chỉ là chúng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Nguyễn Nhu với ánh mắt nhớ mãi không quên.

Nguyễn Nhu bị bọn chúng nhìn chằm chằm đến mức toàn thân sởn cả tóc gáy, cô chỉ đơn giản rụt đầu lại, chui vào trong túi bụng của quái thú để trốn. Nhưng vào lúc này, quái thú đột nhiên vươn tay tóm lấy cô, nâng lên không trung.

Nó đặt cô giữa đống động vật chất thành núi, nhét vào tay trái cô một cây nấm lớn và một trái dại vào tay phải, rồi quay đi.

Nguyễn Nhu không hiểu nó đang làm gì, mắt cô dõi theo nó lúc nào không hay. Cô thấy nó đã trở lại trong đám "Ác lang", không biết nói gì với một trong số chúng, sau đó nó chỉ chọn một không gian trống và ngồi xuống.

Con quái thú dường như là người cuối cùng quay trở lại nơi sinh sống của nó. Sau khi gặp nhau, đám "Ác lang" ngồi trên mặt đất thành một vòng tròn lớn. Chính giữa vòng tròn là một đống gỗ và ngọn lửa cuồng nộ bùng cháy mạnh mẽ nhờ sự giúp đỡ của cơn gió dữ dội.

Nguyễn Nhu đánh giá đơn giản đống động vật mà cô đang ở cạnh. Mặc dù tứ chi của những con vật xung quanh cô còn nguyên vẹn, nhưng hầu hết chúng đều đã bị cắn đứt cổ và chết. Những vết thương này chắc do hàm răng sắc nhọn của "Ác lang" gây nên.

Những con vật này có lẽ là con mồi của đám "Ác lang", Nguyễn Nhu cũng là một trong những con mồi, tự nhiên được đặt trong số chúng. Nhưng tại sao cô là người duy nhất không bị cắn đứt cổ họng thì thật khó giải thích...

...... Chẳng lẽ cầm thú cũng hiểu được nguyên tắc "ăn tươi nuốt sống" sao?

Nguyễn Nhu đã nhảy ra một suy đoán như vậy trong đầu.

Nguyễn Nhu bực bội gãi đầu. Trong mọi trường hợp, việc cô không bị gϊếŧ thịt là một điều tốt. Thay vì dành thời gian suy nghĩ về tâm trí của con quái thú, cô nên nghĩ cách trốn thoát, nếu không, cô sẽ không biết sau một thời gian mình sẽ được nướng hay nấu chín.

Nguyễn Nhu khẽ nhìn xung quanh, có hai ác lang cao lớn đang đứng canh gác bên đống động vật, điều này có phải để phòng ngừa cho một số động vật chưa chết hẳn chạy thoát ra ngoài.

Đối tượng chủ chốt của lính canh là Nguyễn Nhu.

Cô chỉ hơi nhúc nhích ngón chân, một ác lang quay đầu lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô, nó không nói gì mà nhấc bổng cô lên nhét cô vào bụng để tránh mọi khả năng cho cô trốn thoát.

Nguyễn Nhu nhăn mũi khó chịu, cô tự hỏi không biết hôm nay ác lang này có phải dùng túi bụng để đựng phân hay không, mà bên trong lại bốc mùi đến mức cô suýt ngất đi.

Đúng lúc này, bầy sói hung ác bên kia đống lửa đột nhiên động đậy.

Một ác lang hung ác có mái tóc bạc đã đứng dậy khỏi bầy sói và gầm lên về phía Nguyễn Nhu như ra lệnh, sau khi nghe mệnh lệnh, ác lang cùng với Nguyễn Nhu chọn ra một con thỏ rừng màu trắng xám từ đống thức ăn, rồi đi về phía vòng tròn lớn hơn.

ác lang đặt thỏ rừng vào giữa vòng tròn và quay trở lại đống động vật để canh gác, Nguyễn Nhu tiếp tục nhìn lại, cô muốn xem thỏ rừng sẽ bị xử lý như thế nào.

Đám Ác lang đang ngồi xung quanh đống lửa bỗng trở nên ồn ào, chúng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lỗ tai của chúng giật giật run run một cách dữ dội, thể hiện trạng thái hưng phấn, như đang suy nghĩ về chuyện sắp xảy ra, đang chuẩn bị gì đó.

Sau động tác này kéo dài nửa phút, hai ác lang đứng dậy rời khỏi vị trí và đi từ quỹ đạo của vòng tròn đến ngọn lửa ở trung tâm, cách thỏ rừng đã chết không xa.

Hai ác lang cách nhau không quá một mét, cả hai đều nghiêng người làm tư thế sẵn sàng xuất kích, bộ lông mềm mượt ban đầu dần trở nên cứng, dựng đứng cao như con nhím, phần đuôi mảnh mai và sắc nhọn. Đây là áo giáp phòng thủ chống lại kẻ thù tốt nhất.

Thừa dịp lúc hai ác lang gầm rống thị uy lẫn nhau, Nguyễn Nhu dần dần đã hiểu ra điều gì đó.

Cô đoán cách những ác lang này đạt được thức ăn có lẽ là chiến đấu với những ác lang khác, hàng ngày chúng sẽ đi săn trong rừng, khi gặp nhau vào ban đêm, chúng cần giao nộp những con mồi đã săn được, do hai ác lang cố định sẽ canh gác. Sau khi tất cả đám Ác lang đã quay về nơi sinh sống để gặp gỡ và giao nộp con mồi, chúng sẽ ngồi thành vòng tròn lấy ngọn lửa làm trung tâm, sau đó nghi thức phân chia con mồi có thể bắt đầu.

Những ác lang làm nhiệm vụ canh giữ con mồi lần lượt đưa con mồi ra giữa vòng tròn để trưng bày, những ác lang muốn có được những con mồi này cần phải đứng ra chiến đấu, kẻ mạnh kiếm được thức ăn, kẻ yếu chỉ có thể trở lại vị trí của nó và ngồi xuống, chờ đợi cơ hội tiếp theo của nó.

Trận chiến giữa hai ác lang sớm kết thúc. Cuối cùng, ác lang cao hơn đã lấy được con thỏ rừng, còn ác lang khác không bị thiệt hại nhiều, nó chỉ lộn nhào vài cái trên mặt đất, bây giờ toàn thân lấm lem bùn đất.

Sau khi ác lang lấy được con thỏ rừng, nó trở về vị trí của nó, một ác lang cái vui vẻ chào đón nó, hai tai của nó kéo dài và trìu mến quấn quanh cổ ác lang, mà chiếc đuôi của nó cọ vào người ác lang kia trông giống như bạn tình của nó.

Lý do khiến Nguyễn Nhu có thể đánh giá nó là giống cái vì nó có dáng người thấp và yếu hơn rất nhiều, âm thanh từ cổ họng khi thân mật, các cơ trên cơ thể không phát triển như giống đực.

Sau đó, ác lang canh giữ con mồi đưa con mồi thứ hai, thứ ba và thứ tư vào đống lửa để những ác lang khác vồ lấy. Nguyễn Nhu nhận thấy thứ tự bày biện những con mồi này tuân theo quy luật “từ kém đến tốt”, càng về sau càng ngon và nhiều thịt hơn, dẫn tới ngày càng nhiều sói hung ác vì mỹ thực mà rời bỏ vị trí đi thành vòng tròn trung tâm gia nhập cuộc chiến hơn.

Nguyễn Nhu cũng âm thầm chú ý tới nhất cử nhất động của quái thú, nó có vẻ là "phái thực lực", ngay từ đầu đã tỏ thái độ chán ghét những con vật nhỏ, lúc nào cũng nghiêng người liếʍ láp những sợi lông mềm mại trên đuôi của mình, rồi đặt chúng ở một bên. Thần sắc trông thoải mái thư giãn.

Mãi cho đến khi một con lợn rừng cao cỡ nửa người được nâng lên bên đống lửa, quái thú mới động người, nó đứng dậy, đi từ từ tới tâm vòng tròn, bắt đầu trận chiến đầu tiên trong đêm.

Tổng cộng có ba ác lang muốn con lợn rừng này, đây là một cuộc hỗn chiến.

Cơ thể của ba ác lang rất linh hoạt, tứ chi có thể vươn xa để tấn công kẻ thù. Nhưng động tác di chuyển của quái thú nhanh nhẹn nhẹ nhàng hơn, nó có thể dễ dàng né tránh những đòn tấn công của những ác lang hung ác khác, nhưng khi đối thủ không chú ý, nó sẽ đánh vào góc chết của chúng.

Nguyễn Nhu quan sát thấy quái thú so với những ác lang hung ác khác có thêm một đôi cánh trên lưng, lông vũ óng ả như lông của nó, ở giữa có một hoa văn hình ngọn lửa màu trắng. Đôi cánh này không lớn, nhưng nó đầy đặn đẹp đẽ, chúng sẽ vỗ liên tục khi chiến đấu, làm giảm đáng kể trọng lực của quái thú, vì vậy động tác của nó có thể nhẹ hơn so với đồng loại.

Cuối cùng, quái thú không chút lo lắng lấy được con lợn rừng, nó kéo về vị trí của mình, rồi ngồi xuống bên cạnh, yên lặng chờ đợi trận chiến tiếp theo.

Không có "Người" nào trong số những ác lang cái từ bên ngoài vòng tròn nghênh đón nó, cho thấy quái thú vẫn chưa có bạn lữ.

Nguyễn Nhu không quá để ý đến điều này, não cô vẫn xoay quanh "Đôi cánh của quái thú". Tại sao nó có một đôi cánh đặc biệt mà đồng loại không có? Có thể mẹ hoặc cha của nó là một loài chim ư?

Nguyễn Nhu ban đầu nghĩ rằng con thú sẽ thường xuyên tranh giành thức ăn sau khi giành được con lợn rừng, nhưng nó đã không làm như vậy. Sau khi chiến thắng con lợn rừng, nó đã chiến đấu một lần nữa, chiến thắng một sinh vật giống báo và sau đó nó không tham gia nữa.

Đã có một số ác lang lấy được thức ăn và rời khỏi vòng tròn cùng bạn tình trở về nơi nghỉ ngơi, chúng không tham lam, miễn là ăn no bụng là được.

Trận chiến vẫn đang diễn ra, liên tục có những ác lang rời khỏi vòng tròn với bạn tình và thức ăn, nhưng đêm nay những ác lang đã kiếm được thức ăn vẫn ở lại, chúng vẫn chậm chạp không rời đi và dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, vòng kim hoàn trong đêm càng lúc càng lên cao, phát ra ánh sáng rực rỡ nhìn xuống sinh linh muôn loài.

... Một trận chiến nữa lại kết thúc. Sau khi ác lang chiến thắng kéo chiến lợi phẩm về chỗ cũ, ác lang canh giữ con mồi lại mang mồi mới như thường lệ.

Chỉ có điều lần này, móng vuốt của nó không lấy gì từ, ngoại trừ Nguyễn Nhu đang nằm trong bụng nó.

Nội tâm Nguyễn Nhu rùng mình, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn đống động vật - giờ nó trống rỗng, tất cả con mồi đã bị bầy sói độc ác chia hết.

Nói cách khác, cô sẽ bị coi là con mồi cuối cùng trong đống lửa nơi bầy sói chiến đấu.

Một cơn gió thổi qua, ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ hơn, củi cháy khét lẹt phát ra tiếng “lách tách lách cách”. Nguyễn Nhu dường như nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của mình trong ngọn lửa đỏ đang nhảy múa điên cuồng như những con rắn vàng.

Cô ngẩng đầu hét lên: "Đừng - !!!"

Phần 3:

Giờ cuối cùng Nguyễn Nhu cũng biết tại sao rất nhiều ác lang hung ác đã nhận được thức ăn nhưng chúng lại chậm chạp không rời đi, chúng đang chờ đợi con mồi cuối cùng, chờ đợi sự xuất hiện của cô.

Đàn Ác lang này là loài ăn thịt người, có thể chúng rất thích ăn, quý hiếm như bào ngư đối với con người, chính vì vậy chúng nhìn Nguyễn Nhu với ánh mắt háo hức và khát khao.

Nguyễn Nhu không còn nơi nào để trốn thoát, đã quá muộn để cô chống cự và trốn thoát. ác lang canh giữ đặt cô xuống đất, ba cái đuôi duỗi ra như một con trăn quấn chặt lấy eo cô. Nguyễn Nhu không thể thoát ra cho dù cô có vặn vẹo thế nào đi nữa, ác lang càng quấn lấy cô mạnh mẽ hơn.

Bên ngọn lửa

Một trận chiến giành giật cô đang diễn ra, xuất hiện đầu tiên là một ác lang lông trắng và một ác lang lông vàng, sau khi ác lang lông vàng nhanh chóng bị đánh gục xuống đất. Một ác lang lông ngắn đốm đen trắng bước lên sân, đây sẽ là đối thủ tiếp theo của sói trắng.

Sói đốm phái thực lực, có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, tuy cao gầy nhưng đôi chân lại phát triển tốt và mạnh mẽ, tính đàn hồi của cơ thể vốn đã cao hơn sói trắng.

Nguyễn Nhu đã đoán đúng, ác lang đốm đã chắc chắn trở thành kẻ vô địch sau khi dễ dàng đánh bại ác lang lông trắng, nó đã đánh bại những ác lang hung ác khác đến thách đấu liên tiếp sáu lần.

Nguyễn Nhu nghĩ rằng "người" ăn thịt cô tối nay có thể là nó, nhưng cô thực sự không muốn chết sớm như vậy. Cô thậm chí còn cười nhạo bản thân và nói đùa rằng cô có thể cân nhắc việc dùng sắc dụ với nó. Có thể sau khi thân mật với cô nó sẽ không ăn thịt cô. Trước kia lúc thuần thú cũng không phải không có động vật cầu yêu cô, điều này nói rõ đối với loài thú cô có một sự hấp dẫn nhất định. Nhưng sau đó Nguyễn Nhu phát hiện ra bên cạnh có một ác lang cái đang cổ vũ cho ác lang lông đốm, Nguyễn Nhu nghĩ lại: Quên đi, người ta cũng có vợ rồi ...

Vào lúc này, quái thú đang kìm chế đột ngột đứng dậy, lắc tai và đi đến giữa vòng tròn. Đuôi của nó hơi lười biếng hướng lên xung quanh, như thể đang kéo dài ra. Lông trên người nó cũng trong chốc lát dựng đứng, lộ ra trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Ánh mắt của Nguyễn Nhu chuyển sang nó một cách tự nhiên, một dòng chữ đột nhiên hiện ra trong đầu cô: Ồ! Nó chưa có bạn lữ!

~-~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có chuyện muốn nói: Chương này đã xuất bản từ trước, ta sẽ cập nhật chương khác vào buổi tối ~ khoảng tám giờ ~

Các thiết lập của bàn tay và bàn chân cao su không thay đổi, hãy tỏ lòng thành kính với Chúa tể Luffy ... Nhìn lên bầu trời.

Các mỹ nhân muốn sớm thấy JJ bị kéo dài rút ngắn của tiểu dã thú, hãy sớm tung hoa ((v ≦) o ~~

... Tên nữ chính là Nguyễn Nhu, có thể gọi là tiểu thịt mềm, hehehe.

Những người đẹp muốn lặn, ít nhất cũng để lại dấu chân ở đây! ! ? ?

Nheo mắt ... ngồi đợi bông hoa đầu tiên của bài này.