Chương 15: Lần đầu tiên ngủ trong vỏ trứng của quái thú ...

Phần 42

Nguyễn Nhu không biết phải diễn tả tâm tình lúc này như thế nào, cô cảm giác như mình bị bỏ rơi.

Khi thấy cô, Một Hai Ba vui mừng kích động hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Anh nhảy ra khỏi vỏ trứng, gần như bay về phía Nguyễn Nhu, đè cô xuống đất, dùng chiếc lưỡi to của mình liếʍ khắp mặt cô. Hai tai dài xoắn lại như sắp gãy. Trong cổ họng phát ra âm thanh thân mật "Aler".

Nima cũng thức dậy cùng lúc, cô ta không ngủ trong vỏ trứng Một Hai Ba, cũng không phải trên giường nấm của Nguyễn Nhu mà chỉ ngủ ở một góc của hang. Lúc này, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm Nguyễn Nhu đầy thù địch, thở ra một hơi nguy hiểm.

Nguyễn Nhu nửa mừng nửa lo, mừng vì Một Hai Ba, lo vì Nima. Cô không có thời gian hỏi tại sao Nima lại ở trong hang, thay vào đó, cô ngôn ngữ ngắn gọn nhất có thể kể cho Một Hai Ba về cuộc tấn công của dã nhân vào nơi cư trú.

Sau khi Một Hai Ba nghe xong, anh do dự một lúc lâu, nhưng anh không tin Nguyễn Nhu. Nguyễn Nhu lôi anh ra khỏi hang, đồng thời yêu cầu anh dùng phương thức trao đổi riêng giữa các Thú tam trường để triệu hồi cả Thú tam trường vẫn đang ngủ say, sau đó giải thích rõ ràng nguyên nhân để họ có thể thoát ra ngoài.

Cuộn Cuộn là người chạy ra đầu tiên, vui vẻ vẫy đuôi chạy đến bên cạnh Nguyễn Nhu. Tinh thần của Cuộn Cuộn có vẻ không được tốt cho lắm, cậu lo lắng khi không thấy Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu xoa đầu Cuộn Cuộn, hai ngày không gặp, Cuộn Cuộn dường như đã lớn lên rất nhiều, cũng mạnh hơn. Nguyễn Nhu không có nhiều thời gian để hàn huyên với cậu. Sau khi Thú tam trường trong nơi cư trú lần lượt ra khỏi hang, Nguyễn Nhu nhanh chóng nói cho họ biết lý do và sau đó bảo họ đi nhanh trở về đóng gói hai phút sau chuyển đi.

Nhưng ... phản ứng của Thú tam trường lại bình tĩnh đến không ngờ ... Hoặc là, bọn họ không tin những gì Nguyễn Nhu nói.

Chỉ có vài Thú tam trường rụt rè nhát gan sẵn sàng đứng về phía Nguyễn Nhu, những Thú tam trường khác nhất trí không đếm xỉa đến Nguyễn Nhu, ngáp một cái rồi quay trở lại hang ngủ bù.

Nguyễn Nhu xúc động gãi đầu, thất vọng hét lên về phía bống lưng bọn họ: "Các người điên à !? ... Các người không chạy trốn, các người có muốn ở lại đây đợi bị tàn sát phải không !?"

Một Thú tam trường nhỏ nghe được lời của Nguyễn Nhu hơi do dự, dừng lại nhìn về cái hang của mình, cuối cùng chạy chậm về phía Nguyễn Nhu. Nhưng đại đa số Thú tam trường không nghe lời cô, nhìn bọn họ đi vào trong hang, Nguyễn Nhu tựa hồ nhìn bọn họ rơi vào địa ngục.

Biết nói thêm nữa cũng vô ích, Nguyễn Nhu lặng lẽ lau đi giọt nước mắt không cẩn thận trào ra khóe mắt, vỗ nhẹ lên vai Một Hai Ba và Cuộn Cuộn nói: "Mau, chúng ta trở về lấy một số thứ cần thiết, sau đó chạy đi. ! "

Người và thú cuối cùng đều là những loài ở những thế giới khác nhau, Nguyễn Nhu không thể ép mình đạt được sự tin tưởng hoàn toàn của họ.

Miễn cô đã cố gắng hết sức, miễn có có thể bảo vệ Một Hai Ba và Cuộn Cuộn.

Cô tự nói với chính mình điều này.

Phần 43

Một Hai Ba mang theo giường vỏ trứng và hai con mồi. Nguyễn Nhu có ít đồ đạc, tất cả chúng đều được cho vào balo leo núi, rất dễ mang theo.

Nguyễn Nhu mang theo Thú tam trường sẵn sàng đi theo cô lên xe tải cách đó không xa, để Thú tam trường khác cùng đồ đạc của họ ở trong thùng xe. Một Hai Ba và Cuộn Cuộn may mắn được ngồi vào vị trí phó lái.

Một Hai Ba đã quen thuộc với chiếc xe tải này, cũng tận mắt thấy Nguyễn Nhu dùng nó chạy gần như nhanh hơn anh, vì vậy anh không ngạc nhiên. Tuy nhiên, Cuộn Cuộn và Thú tam trường khác đã làm ầm lên, tạo ra những âm thanh không rõ là do bị doạ sợ hay đang hoan hô.

Nguyễn Nhu ra hiệu cho họ im lặng, sau đó vào số, tăng ga và lái xe đến một nơi an toàn.

Nguyễn Nhu cố gắng không để bản thân nghĩ đến Thú tam trường vẫn còn ở trong nơi cư trú, như vậy tâm trạng cô vui vẻ hơn rất nhiều. Mà Một Hai Ba một mực đứng ngồi không yên, hết lần này tới lần khác nhìn về nơi cư trú, hai tai hơi rủ xuống, có thể thấy được anh vẫn cực kỳ không thể buông bỏ đồng loại mình.

Nguyễn Nhu nghĩ, nếu không phải vì quan hệ của cô và anh, e rằng cho dù cô có nói gì, anh cũng sẽ không tin cô, sẽ không đi cùng cô.

Khi mặt trời ló rạng, đằng xa truyền đến một tràng âm thanh kêu rên thê lương, sống động xé nát bầu trời xanh. Một Hai Ba đột nhiên bật dậy, hộp sọ cứng rắn suýt nữa đập nát nóc xe, cố gắng nhảy ra khỏi xe tải.

Nguyễn Nhu nhanh chóng đạp phanh, xoay người đè Một Hai Ba lại, dùng hết khả năng trấn an anh: "Một Hai Ba, đừng đi, không thay đổi được gì đâu."

Một Hai Ba quay đầu lại, con ngươi lộng lẫy xinh đẹp như một con báo gấm nhìn Nguyễn Nhu và phát ra thanh âm Ô ô buồn bã.

Nguyễn Nhu nhẹ nhàng vuốt lông anh nói: "Đừng đi, đừng lãng phí tâm ý của tôi, được không?"

Một Hai Ba im lặng một lúc, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Nguyễn Nhu mỉm cười hôn lên chóp mũi anh, lại đạp ga, vọt lên tám mươi km một giờ.

…………

Buổi tối, họ dừng xe tải và quyết định tạm thời nghỉ đêm ở đây.

Hầu hết Thú tam trường không mang theo con mồi, hai con mồi của Một Hai Ba nhanh chóng bị chia hết, Nguyễn Nhu phải lấy ra một số đồ ăn nhẹ từ trong rương để cho họ ăn lót dạ.

Tâm trạng Một Hai Ba rất kém, không có tinh thần ăn gì cả, ngày thường anh đút cho Nguyễn Nhu ăn thịt, nhưng hôm nay đến lượt Nguyễn Nhu liên tục nhét thức ăn vào miệng anh, để anh không bị đói .

Trước khi đi ngủ vào, Một Hai Ba lấy vỏ trứng khổng lồ của mình ra, đặt nó trước mặt Nguyễn Nhu, như đang mời cô ngủ với anh.

Nguyễn Nhu có chút hưng phấn xoa đầu cười ngốc một hồi lâu, hơi xấu hổ.

Sau bao nhiêu ngày vật lộn, cuối cùng Một Hai Ba cũng chịu để cô chạm vào vỏ trứng của anh.

Nguyễn Nhu bò tới ba vòng rồi cứng ngắc nhẹ nhàng nằm xuống. Một Hai Ba nhanh chóng bò vào nằm xuống bên cạnh Nguyễn Nhu, dùng ba cái đuôi xù mềm mại che bụng cô, thoải mái như một chiếc chăn bông.

Nguyễn Nhu đứng dậy nhìn Cuộn Cuộn. Chắc chắn rằng cậu chàng đang ngủ yên ổn trên bãi cỏ, không chạy loạn xung quanh mới thả lỏng trong lòng. Nguyễn Nhu lại nằm xuống, ôm lấy cái bụng tròn trịa của Một Hai Ba, vỗ vỗ nó phát ra tiếng trống trầm đυ.c.

Giường vỏ trứng thoải mái hơn nhiều so với giường nấm của cô, trên người cô được đắp một chiếc chăn bông lớn đặc biệt, Nguyễn Nhu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Nửa đêm Một Hai Ba dường như gặp ác mộng, anh liên tục đá và rêи ɾỉ, sau khi đá một cái, Nguyễn Nhu bị đánh thức, cuối cùng lo lắng mà đánh thức anh dậy.

Không cần phải nói, Một Hai Ba chắc hẳn mơ thấy đồng loại của anh vẫn còn ở nơi cư trú.

Bây giờ anh yếu ớt như một đứa trẻ, Nguyễn Nhu vuốt ve bụng anh, nhẹ nhàng nói: "Không sợ, không sợ, tôi ở đây."

Một Hai Ba vẫn phát ra tiếng bi thương, đông thời ba cái đuôi bao phủ cơ thể Nguyễn Nhu cũng bị rút lại. Nguyễn Nhu đột nhiên cảm thấy anh đang cầu cô cho anh trở lại nơi cư trú một chuyến, đây có được coi là một loại thần giao cách cảm không.

Nguyễn Nhu nắm lấy lông vàng của anh hỏi: "Anh có muốn quay trở lại không?"

Một Hai Ba giật giật lỗ tai liên tục, giữa màn đêm đôi mắt nâu vàng của anh lấp lánh ánh sáng chân thành.

Nguyễn Nhu đột nhiên mủi lòng, sau một lúc im lặng, cô nói: "Được rồi, tôi sẽ đi cùng anh trở về ... nhưng anh phải nghe lời tôi. Dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng không được bốc đồng, chúng ta đi một chuyến rồi quay lại ngay được không? "

Một Hai Ba liên tục giật giật lỗ tai.

Nguyễn Nhu bám vào cơ thể anh đứng dậy, nhảy ra khỏi vỏ trứng, đánh thức Cuộn Cuộn đang ngủ, giải thích vài câu với cậu, quay trở lại xe tải với Một Hai Ba.

Một Hai Ba đôi mắt như mong đợi như bất an. Có lẽ trong lòng anh vẫn còn ảo tưởng rằng đồng bào của anh chưa bị dã nhân tàn sát.

Phần 44

Nguyễn Nhu lái xe rất nhanh. Cô muốn đưa Một Hai Ba quay lại nơi cư trú càng sớm càng tốt, sau đó lại đưa anh trở về càng sớm càng tốt.

Trên đường đi, Một Hai Ba ngủ một giấc, anh quá mệt.

Nhưng trên thực tế Nguyễn Nhu cũng rất mệt, chạy cả đêm, lái thêm một ngày, Nguyễn Nhu dù là người sắt cũng sẽ mệt. Chỉ là cô cảm thấy mình phải tiếp tục gắng gượng coi như vì Một Hai Ba.

Ngay trước khi ông nội mặt trời ném chị gái mặt trăng lên giường, Nguyễn Nhu cuối cùng đã đậu chiếc xe tải cách nơi cư trú không xa.

Cô đánh thức Một Hai Ba và dẫn anh ra khỏi xe.

Bọn họ không dám đến quá gần, đi tới sau đám cỏ, ngồi xuống ẩn nấp, chỉ có thể thò đầu ra nhìn.

Ngay cả khi Một Hai Ba và Nguyễn Nhu không muốn tin vào điều đó, thì nơi cư trú thực sự đã bị rửa sạch bởi máu. Có thể có một số Thú tam trường thông minh trốn thoát, nhưng hầu hết đều bị gϊếŧ. Nguyễn Nhu không ngờ rằng số lượng người từ vài bộ lạc lại đông đến vậy. Họ hoành tráng hơn cả đội quân mà cô thấy trong phim. Họ chiếm nơi cư trú của Thú tam trường, hơn nữa gϊếŧ thịt một vài thú mập mạp rồi nướng ăn.

Để ăn mừng chiến thắng, dã nhân đốt lửa, tổ chức tiệc lửa, vui vẻ điên cuồng vẫn chưa dừng lại cho đến giờ. Những người đàn ông vừa cười lớn nhảy múa vừa cắn xé thịt nướng, điều này tạo nên một sự tương phản cực lớn với Nguyễn Nhu và Một Hai Ba đang ở sau bụi cỏ.

Một Hai Ba rất ngoan, anh đã hứa với Nguyễn Nhu sẽ không làm loạn, vì vậy anh lặng lẽ ở trong bụi cỏ, kiềm chế không nhúc nhích. Nhưng Nguyễn Nhu có thể cảm nhận được sự phẫn nộ mãnh liệt tỏa ra từ cơ thể anh, lông tóc anh dựng đứng nguy hiểm mà không biết, hai mắt nhìn chằm chằm vào đám dã nhân trong nơi cư trú với sự thù địch kịch liệt, máu mũi bắt đầu tuôn ra.

Nguyễn Nhu không biết phải an ủi như thế nào, giờ anh nhạy cảm dễ giận như một con nhím lớn, khiến cô đột nhiên sợ hãi.

Nguyễn Nhu Anh thở dài, không nghe - cuộc chiến giữa con người và động vật luôn hỗn loạn và bất tận. Điều này đúng trong thế kỷ 21 công nghệ tiên tiến, nó cũng đúng trong rừng nguyên thủy.

~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có chuyện muốn nói: Phốc phốc ... ta thấy ta như đang dụ dỗ độc giả yêu thích động vật hoang dã ... phốc phốc ...

Hee hee hee, ta càng ngày càng yêu các bạn nhiều hơn, mong hoa có thể được nhiều như vậy mãi, ta muốn nói chuyện với bạn ... Hiccup...Nấc... Tối nay ta uống nhiều quá ... nấc ...

Sau khi Một Hai Ba và Nguyễn Nhu an ổn ở nhà mới, họ có thể bắt đầu lập kế hoạch tạo người, nấc cục, nếu tôi nhớ không lầm, hình như có một cảnh hôn trong chương tiếp theo.

E hèm, vấn đề về kiểu hôn nhau giữa người và thú ... các bạn tự hình dung trước nhé.