Chương 14: Trò chơi cởi đồ của người đẹp ...

Phần 39

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nhu ăn sáng xong, tùy ý chỉnh lại tóc tai rối tung như tổ chim của mình, đi theo A Ngũ và A Lý đến hồ rửa mặt. Sau đó đến nơi ở của Obama, tìm hắn ta.

Đứng trước bức rèm cỏ của nhà Obama, Nguyễn Nhu định nhấc chân định bước vào, nhưng bị một vài giọng nam nghiêm nghị bên trong cắt ngang.

"... Vào sáng hôm qua, một quái thú khác đã tấn công bộ lạc của chúng ta. Chúng ta không thể nhượng bộ, chúng ta phải quét sạch tất cả chúng ngay lập tức, nếu không những chuyện như thế này sẽ tiếp tục xảy ra trong tương lai, chúng ta sẽ không bao giờ được sống một cuộc sống yên bình. "

Giọng nói này là của Obama, có chút kích động và tức giận.

Sau đó một giọng nam khác vang lên: "Lỗ Mã nói đúng! ... Nếu trong khu rừng này, có chúng ta sẽ không có dã thú, nếu có dã thú, sẽ không có chúng ta! ... Tôi biểu quyết tập kích vào sáng mai!"

Nguyễn Nhu sững sờ, lại nghe thấy một giọng nam bình tĩnh nói: "Loại chuyện này không thể quá hấp tấp ... Rốt cuộc dị thú uy lực đáng sợ, cũng không ai biết số lượng chúng có bao nhiêu.Ngay cả chúng ta và một số bộ lạc lớn liên kết lại cũng không thể gϊếŧ hết bọn chúng. Ngược lại, làm tổn hao sức chiến đấu của mình. "

Obama trả lời: "Chính vì những dã thú này rất mạnh nên tôi muốn triệu tập các bạn để cùng nhau chiến đấu. Chúng ta nhiều người lực lượng lớn, cũng có rất nhiều chiến binh thông minh dũng cảm. Tại sao không thử một lần?"

“ Được rồi, được rồi!” Một giọng nam hào hùng xen vào, “Đừng dài dòng như phụ nữ! ... Vấn đề đã được đặt ra, chúng ta sẽ tập hợp tất cả đàn ông của các bộ lạc có thể tham gia chinh phạt dã thú vào sáng mai!... Còn ai không đồng ý không? "

“Tất cả chúng tôi đều đồng ý!” Vài giọng nam đồng thanh đáp lại.

"Thôi, được rồi ... Hôm nay trở về ngủ một giấc thật ngon chuẩn bị cho sáng mai!"

Nguyễn Nhu nghe thấy tiếng bước chân bên trong đi ra, liền nhanh chóng lùi lại. Một lúc sau, rèm cỏ được mở ra, một dã nhân bước ra khỏi đó, nhìn thấy Nguyễn Nhu, vẻ mặt hơi kinh ngạc, rồi tiếp tục bước đi.

Khi Obama nhìn thấy Nguyễn Nhu ở bên ngoài, hắn ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì mà tìm tôi sớm vậy?"

Nguyễn Nhu bước vào phòng, từ từ ngồi xuống bên cạnh Obama, cố gắng tạo dáng yểu điệu quyến rũ. " Các anh đang nói gì vậy?"

Obama dừng lại, như thể đang suy nghĩ về việc có nên nói cho Nguyễn Nhu biết hay không.

"Ồ, không tiện nói sao? ... Vậy thì quên đi."

“Không có gì đâu.” Obama lắc đầu nói: “Tôi đã liên kết một số bộ lạc, dự định sẽ triển khai toàn bộ sức chiến đấu để đột kích lũ dã thú vào sáng mai”.

Nguyễn Nhu ghi nhớ kỹ những lời của Obama, nhưng giả vờ như không quan tâm. Sau vài câu nói huyên thuyên, cắt ngang chủ đề.

"Tôi đột nhiên thay đổi quyết định ... Thực ra, anh rất tốt. Tôi sẵn sàng sinh con cho anh."

Obama hơi khựng lại, đôi mắt lấp lánh như không thể tin được. "Cái gì? ... Tôi không nghe nhầm đúng không?"

"Tối nay đến bụi cỏ sau nhà tìm tôi. Nếu không đến đúng giờ, coi như hôm nay tôi không nói lời này."

Sau khi để lại lời nhắn, Nguyễn Nhu lắc lư sinh tư bước ra ngoài, làm một cử chỉ không gặp không về với Obama và biến mất ở phía bên kia của bức màn cỏ.

Trở về chỗ ở của mình, Nguyễn Nhu nói với A Ngũ và A Lý, “Các người vừa nãy cũng nghe tôi nói phải không? ... Tối nay, trước bữa tối tôi sẽ đến chỗ Lỗ Mã, vì vậy xin đừng đi theo tôi, không được làm phiền chúng tôi. "

Hai thanh niên da ngăm đỏ mặt, cung kính gật đầu.

Phần 40

Cuối cùng thì thời gian trôi đến chạng vạng, trước khi đi Nguyễn Nhu xác định điện thoại di động còn lại 50% pin đảm bảo lát nữa có thể hoàn thành kế hoạch của cô.

Cô đi ra sau bãi cỏ xanh mướt trước Obama, nhưng chỉ núp trong bóng tối mà không xuất hiện.

Khi bóng Obama tắm trong ánh trăng từ từ đến gần, từ sau bãi cỏ Nguyễn Nhu vẫy tay với hắn, gọi lớn: "Tôi đến rồi! ~"

Đôi mắt của Obama quét về phía cô, hắn mỉm cười, định đi về phía trước, nhưng Nguyễn Nhu lại hô lớn với hắn: "Đứng đó, đừng nhúc nhích!"

Obama hơi nghi hoặc, nhưng hắn nghe theo Nguyễn Nhu mà dừng lại.

Nguyễn Nhu tiếp tục nói: “Hãy chơi một trò chơi giữa nam và nữ, được không?”

Dù không thành thạo trong việc tán tỉnh phụ nữ nhưng Obama biết mình nên gật đầu dứt khoát vào lúc này.

Sau khi nhìn thấy câu trả lời khẳng định của Obama, Nguyễn Nhu mỉm cười, nói, "Trước tiên, anh quay người lại, tôi sẽ từ từ cho anh biết cách chơi trò chơi này."

Obama nghi ngờ nhìn Nguyễn Nhu, dưới cái nhìn chăm chú và nụ cười rạng rỡ của cô, hắn vẫn chậm rãi quay lưng về phía cô.

Giọng nói trong trẻo của Nguyễn Nhu lại vang lên: “Quy tắc của trò chơi là mỗi khi tôi cởi một bộ quần áo hoặc đồ trang trí phía sau bãi cỏ, tôi sẽ nói cho anh biết, anh phải đoán xem tôi đang cởi cái gì, nếu anh nói đúng anh có thể tiến lại gần tôi một bước, nếu đoán sai, nhất định phải lùi xa một bước, lúc nào anh đến bụi cây, tôi và anh về nhà sinh con ... Anh nghĩ như vậy có được hay không? ”

Obama do dự một lúc, cuối cùng gật đầu.

Miệng Nguyễn Nhu nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, trò chơi bắt đầu.

Sau một thời gian dài ...

"Tôi đã cởi một cái rồi. Đoán xem tôi đã cởi cái gì?"

"Áo?"

"Sai, tránh xa tôi một bước ~"

Sau một lúc...

"Tôi đã cởi một cái rồi. Đoán xem tôi đã cởi cái gì?"

"Lần này là áo sao?"

"Sai, tránh xa tôi một bước ~"

Obama cảm thấy có chút bất an, không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi cây quả nhiên đang chuyển động, có vẻ như động tác cởϊ qυầи áo của Nguyễn Nhu gây ra nên yên tâm quay đi.

Một lúc sau, giọng nói của Nguyễn Nhu lại vang lên.

"Tôi đã cởi một cái rồi. Đoán xem tôi đã cởi cái gì?"

"Lần này chắc là áo đúng không?"

"Haha, chúc mừng, anh nói đúng rồi, tiến lại gần tôi một bước ~" Obama thở phào nhẹ nhõm, cười toe toét, chớp lấy cơ hội tiến một bước thật dài.

Đã hai mươi phút trôi qua, Obama không khỏi tự hỏi làm cách nào mà Nguyễn Nhu lại có thể cởi nhiều quần áo như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được gian lận, sau ba bước cuối cùng cũng tới được bụi cỏ.

Obama gạt cỏ cười định ôm lấy Nguyễn Nhu, nhưng không ngờ lao vào khoảng không! ... Không có gì đằng sau bụi cây!

Mặt Obama tối sầm lại, hắn ta nhìn quanh và hét lên: "Nữ thần! ... Em đang ở đâu!"

... Đáp lại hắn chỉ có duy nhất tiếng chim sẻ bay loạn xạ.

Obama cúi xuống, tìm thấy một khối lập phương liên tục phát sáng trên bãi cỏ, giọng nói tươi sáng của Nguyễn Nhu phát ra từ bên trong.

"Tôi đã cởi một cái rồi. Đoán xem tôi đã cởi cái gì?"

............ Lần này, Obama thử không trả lời.

Hai giây sau, giọng nói lại vang lên: "Sai rồi, tránh xa tôi một bước ~"

…………

Obama ngay lập tức hiểu điều gì đang xảy ra. Khối lập phương phát sáng xuất hiện một bức tranh tuyệt vời — Cầu vồng đầy màu sắc vắt ngang bầu trời và nụ cười rực rỡ của người phụ nữ dường như thắp sáng cả thế giới. Cô ấy ôm chặt một con thú màu vàng với đôi tai cuộn tròn, cô đặt một nụ hôn lên má nó.

Obama giữ chặt khối lập phương phát sáng trong lòng bàn tay giây tiếp theo đập nó xuống đất. Pin bị bắn ra ngoài, giọng nói của Nguyễn Nhu đột nhiên biến mất, bức tranh đẹp đẽ chuyển sang màu đen nặng nề.

"A Ngũ, A lý ! Các người lại đây !!"

Phần 41

Trong rừng Nguyễn Nhu chạy thật nhanh, thỉnh thoảng nhìn lại xem Obama có phái người đuổi theo không.

Trong đời cô chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy, nhưng cô không biết liệu mình có thể quay trở lại nơi cư trú trước bình minh hay không, cô chỉ có thể tiếp tục tăng tốc chạy về phía trước. Thể lực của cô đang bị tiêu hao nhanh chóng, bụng đang cồn cào vì đói. Nguyễn Nhu đột nhiên hối hận, biết trước như vậy, lẽ ra cô nên rủ Obama đi ra ngoài sau bữa tối.

Đêm khuya trong rừng tối đen khủng bố quái dị, lá cây cao rậm rạp che mất ánh trăng trong, Nguyễn Nhu thường xuyên vấp phải mấy tảng đá. Cô vô thức đưa tay lấy điện thoại di động, cố gắng dùng nó để soi sáng, lại nhớ ra điện thoại di động đã bị bỏ lại sau bụi cỏ.

Thực ra Nguyễn Nhu vẫn có chút vướng mắc khi thực hiện kế hoạch bỏ trốn này, trên điện thoại của cô vẫn giữ ảnh của cô và Một Hai Ba làm màn hình bảo vệ, khó lắm mới gặp cầu vồng làm nền, Obama thực sự được lợi khi đưa nó cho hắn như thế này.

Chính bụi cây sau nhà đã truyền cảm hứng cho kế hoạch bỏ trốn của Nguyễn Nhu. Loại cỏ đó có tên là cỏ múa, một loại cây quý hiếm sắp tuyệt chủng, điều đặc biệt cỏ múa là rất nhạy cảm với sóng âm, khi bị sóng âm kí©h thí©ɧ lá sẽ đung đưa lên xuống liên tục, tương tự như cây xấu hổ bị người chạm vào lá cây sẽ khép lại.

Đoạn ghi âm trên điện thoại của Nguyễn Nhu khiến những chiếc lá trên cỏ nhảy múa, những chiếc lá đu đưa khiến Obama tưởng Nguyễn Nhu vẫn đang cởϊ qυầи áo sau bãi cỏ. Trên thực tế, sau khi cô nói xong luật chơi, Nguyễn Nhu đã bỏ đi khi Obama không chú ý.

Cô cố gắng chạy càng nhanh càng tốt để tránh Obama sau khi biết mình bị lừa phái người đuổi kịp, quan trọng hơn cô có thể lao về nơi cư trú trước khi trời sáng và báo cho Thú tam trường về cuộc đột kích.

Con người sẽ bùng nổ tiềm năng trong trường hợp khẩn cấp, Nguyễn Nhu cảm thấy bản thân cô không ngừng bộc phát. Lần đầu tiên đôi chân “bay” nhanh như vậy, lần đầu tiên biết đi đâu khi không biết đường, lần đầu tiên đi một mình trong rừng đêm xa lạ, nguy hiểm mà không hề sợ hãi.

Cô không quan tâm liệu cô có gặp phải hoa ăn thịt người hay dã thú nào khác hay không. Niềm tin trong lòng giúp cô chạy về phía trước - nơi cư trú không còn xa nữa, cố gắng thêm một chút tới đích!

Cô không thể có ý nghĩ dừng lại một lúc, bởi vì cô biết rằng một khi cô dừng lại nghỉ, cô sẽ không bao giờ có thể chạy nữa. Hơn nữa, "khoảnh khắc" này cũng rất quý giá, rất khó đảm bảo liệu trong "khoảnh khắc" đó những dã nhân kia có đuổi kịp cô không.

Nguyễn Nhu chợt nhớ nhung muốn khóc, cô muốn quay lại với Một Hai Ba và Cuộn Cuộn, giờ cô nhớ cái hang nhỏ ấm áp, chiếc giường Puffball của cô và chiếc giường vỏ trứng của Một Hai Ba.

Nhưng cô buộc mình phải nuốt nước mắt vào trong, cô còn không có thời gian để lau nước mắt, cô phải tập trung bước tránh xa mọi chướng ngại vật, dũng cảm lao về phía ánh sáng trong trái tim mình.

…………

Nguyễn Nhu không biết cô đã chạy bao lâu và bao xa, xương khắp người như muốn rụng rời. Trước khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống mặt đất, khi cả người cô lấm lem bùn đất, cuối cùng cô cũng lao tới nơi cư trú. Trong nháy mắt cô đã nhận ra cái hang của Một Hai Ba, không xa ở phía trước.

Nguyễn Nhu đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng, ánh mắt dần dần khôi phục. Cô không quan tâm lúc này cô đang chật vật như thế nào, mạnh mẽ chạy về phía trước, nhảy xuống hang, ở bên trong reo lên: "Một Hai Ba, tôi đã quay về..."

Sự hưng phấn đã bị kẹt lại một nửa, ánh mắt của Nguyễn Nhu thẳng tắp trong một góc.

Tại sao Nima lại ngủ trong hang của Một Hai Ba ?

Tác giả có chuyện muốn nói: sờ râu, bô bô đừng cao hứng hay kích động, Một Hai Ba mặt tinh thần cũng như thể xác không "xuất quỹ"* (*thay lòng đổi dạ, nɠɵạı ŧìиɧ), nhưng con số 3000 từ mỗi chương lại đến …