Chương 13: Nữ thần của Obama? Chết tiệt! ...

Phần 36

Vào một buổi chiều bầu trời trong xanh, nắng xuân rực rỡ, một cô gái trẻ tuổi thiếu hiểu biết đã bị tổng thống da màu đương nhiệm "Barack Obama" bắt sống, hơn nữa trói chặt.

Ahhhhh ... kẻ bắt cóc cô chắc chắn sẽ không phải là hắc mã, hắn ta chỉ là một dã nhân bình thường với một nốt ruồi mỹ nhân.

Động tác của tên dã nhân này nhanh đến không ngờ Nguyễn Nhu bị đánh ngất trước khi cô kịp hét lên. Một giây trước khi đại não rơi vào trạng thái hôn mê, cô thầm nguyền rủa dã nhân chính là dã nhân, không biết thương hương tiếc ngọc.

Dã nhân mang cô đến đâu cô cũng không biết. Nguyễn Nhu tỉnh lại mở mắt ra thì thấy đỉnh lều cỏ, sau đó đón thêm ... Obama đang ngồi bên cạnh nhìn cô.

Nguyễn Nhu theo bản năng lùi lại một bước, cố gắng tránh xa Obama càng xa càng tốt, đôi mắt đầy đề phòng và sợ hãi.

Obama cười toe toét với cô, bình tĩnh nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em."

Nguyễn Nhu nhìn chiếc áo của cô ấy bị cởi ra một nửa, nhướng mày khinh thường nói: "...Hiện tại tôi không nên nghĩ anh đang hại tôi sao?"

——Đây là sự xâm phạm tìиɧ ɖu͙© trần trụi! !

Obama không hề cảm thấy tội lỗi, thay vào đó, hắn khiêm tốn nói: "Tôi chỉ muốn giúp em kiểm tra cơ thể, xem em có bị đám dã thú đó thương hại hay không".

Nguyễn Nhu bất lực hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kìm nén sự tức giận trong lòng, bình tĩnh nói: "Anh ấy là đồng đội của tôi! Không phải dã thú như anh nói, anh ấy cũng không hại tôi! ... Cảm ơn vì lòng tốt của anh, nhưng anh nghĩ quá nhiều. "

Obama khẽ cúi đầu và nói: "Xin đừng vì em không muốn ở bên cạnh tôi mà dùng những lời nói dối phóng đại như vậy. Dã thú luôn là kẻ thù của con người và không thể làm bạn của nhau".

“Cái gì?… Tôi không muốn ở cùng với anh?… Ý của anh là gì?” Nguyễn Nhu nhăn mặt, nghi ngờ hỏi.

Obama đứng thẳng người, kiên nhẫn giải thích: "Thầy phù thủy của tộc tôi đã từng tiên đoán cho tôi, nữ thần của tôi sẽ xuất hiện giữa đàn dã thú nguy hiểm. Chỉ khi thành công kết hôn với cô ấy, chúng tôi mới có thể sinh ra một chiến binh ngoan cường và dũng cảm nhất. Để làm nên hùng mạnh và thịnh vượng thực sự của tộc chúng tôi! "

... Nghe hắn ta nói một cách nghiêm túc về những câu thoại vốn đã từng thấy trong các bộ phim truyền hình rất lâu về trước, Nguyễn Nhu vô cùng chán nản. Cô im lặng một lúc, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Obama hỏi: "Làm sao anh có thể chắc chắn rằng thiên thần của anh là tôi? ... Nếu anh nhận sai người và sinh ra một đứa trẻ thiểu năng thì sao? "

Obama khẽ cau mày nói: "Không thể sai được ... Tôi đã tìm kiếm rất lâu. Đây là lần đầu tiên tôi tìm thấy một người phụ nữ trong bầy dã thú. Làm sao có thể có sai được?" "

"Nhưngq giống cái trong bầy thú cũng phù hợp yêu cầu của anh… Anh thấy tôi nói đúng không?"

"..." Obama bình tĩnh nói, không cười cũng không tức giận, "Xin đừng nói giỡn, nữ thần của tôi làm sao có thể là dã thú."

Nguyễn Nhu nhún vai nói: "Tóm lại, nữ thần của anh không phải là tôi, tôi sẽ không sinh con cho anh... nhanh thả tôi đi."

Obama bướng bỉnh lắc đầu nói: "Nữ thần, tuy rằng tôi rất hy vọng em thích tôi, nhưng nếu không được em chấp thuận, tôi nhất định phải bắt em ở lại vì tương lai bộ tộc của tôi."

Nguyễn Nhu bình tĩnh đến không ngờ, nhìn hắn chằm chằm một hồi rồi thở dài: "Hắc hắc, miễn cưỡng không có hạnh phúc ... Hơn nữa anh là đen còn tôi là trắng. Tôi không muốn sinh con ngựa vằn với anh..."

Obama có vẻ không hiểu lời Nguyễn Nhu nhưng cũng đáp lại: "Trò đùa của em càng ngày càng quá. Chúng ta đều là con người, không thể sinh dã thú".

...... Nguyễn Nhu đột nhiên thấy vô lực, Obama này không có tế bào hài hước ............

"Thần nữ, mười ngày nữa tôi sẽ chính thức kết hôn với em. Đây là nơi được chuẩn bị đặc biệt cho em, em có nhu cầu thì cứ gọi điện. Tôi sẽ nhờ người gửi cho em ... Chúc em ngủ ngon."

Obama nói xong quay lưng rời đi, lúc mở rèm cỏ ra, Nguyễn Nhu nhìn thấy rất nhiều dã nhân da ngăm đen đang đứng bên ngoài, những người này có lẽ Obama phái đến trông coi cô.

Cô thấp thỏm thở dài, trong đầu đột nhiên xuất hiện Một Hai Ba nhảy múa cuồng nhiệt ở trước mặt cô.

………… Khi Một Hai Ba quay trở về hang mà không thấy cô, liệu Một Hai Ba có lo lắng không? Anh sẽ ra ngoài tìm cô chứ? Anh có lo lắng nếu anh không tìm thấy cô không?

Chao ôi ... Liệu anh có nghĩ rằng cô không muốn giao phối với anh nên bỏ trốn không?

Nguyễn Nhu trầm tư chìm vào trong mớ rắc rối ấy, rồi cô lại tự chìm vào giấc ngủ.

Phần 37

Ngày thứ hai sau khi ăn xong bữa sáng, Nguyễn Nhu ôm tay, tiếp tục suy nghĩ về những câu hỏi mà cô chưa nghĩ xong tối hôm qua, bây giờ anh phải làm gì? Anh đã quên cô sao? Cuộn Cuộn đang làm gì? Cậu ấy có thích nghi với cái hang mới không?

Suy nghĩ trong đầu quá phức tạp, Nguyễn Nhu lo lắng vò đầu bứt tóc, lắc lắc đầu. Đúng lúc này, bức rèm cỏ đột nhiên được mở ra, Obama bước vào với ánh ban mai sau lưng, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Nhu.

"Đêm qua em ngủ thế nào?"

“ Cũng được.” Nguyễn Nhu liếc nhìn hắn ta.

"Em đã ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

"Em no chưa?"

"Tạm được."

Obama dừng lại, rồi tiếp tục chơi kỹ năng nói nhảm: "Tại sao em không ăn thêm?"

"Bởi vì tôi không ăn được nữa."

"..." Lần này Obama rốt cục bị nghẹn, một lúc sau, hắn đề xuất: "Buổi sáng không khí tốt, tôi dẫn em đi ra ngoài đi dạo được không?"

Nghe vậy, vành tai của Nguyễn Nhu nhạy cảm chuyển động, gật đầu nói: "Được."

Obama dường như muốn nắm tay Nguyễn Nhu nhưng bị cô hất ra.

Vì cô được coi là nữ thần, nên cô phải có khí chất của một nữ thần. Nguyễn Nhu nhìn Obama, lạnh giọng nói: "Bàn tay của nữ thần không dễ dàng để người phàm chạm vào. Ngươi nên tôn trọng ta."

Đôi mắt của Obama sáng lên, hắn cúi đầu khiêm tốn và nói "Vâng".

…………

Buổi sáng không khí quả thực rất tốt, môi trường xung quanh bộ lạc dã nhân cũng tốt, trong tình huống như vậy, dường như thân thể cũng sẽ vô tình thả lỏng, hưởng thụ một chút.

Obama im lặng trong vài giây rồi cố gắng nói chuyện với Nguyễn Nhu. Điều hắn nói không gì khác ngoài việc giới thiệu với cô về lịch sử và thành phần của bộ lạc, cũng như những sự kiện lớn gặp phải. Sau đó, kéo đến chuyện gia đình, họ hàng của hắn, như cô hắn mới sinh con cách đây vài ngày, như gà mái nhà anh rể hắn đã đẻ hai quả trứng cách đây vài ngày, quả vàng thì hỏng.

Nguyễn Nhu nhận thấy Obama thực sự là một người vô nghĩa, hắn là kiểu người có thể nói chuyện với chính mình trong một ngày không cần lý do, điều này khiến cô rất bội phục.

Nhưng cô vẫn không muốn quan tâm đến hắn, cứ thử tưởng tượng xem ai muốn khi đang lặng lẽ cảm nhận hơi thở thuần khiết của thiên nhiên, nhưng có một con quạ đen bên cạnh kêu om sòm ... Ồ, không đúng, quạ đang kêu cạc cạc.

Lúc này, một dã nhân thấp bé đột nhiên chạy tới, hắn ta dừng lại trước mặt Obama, báo cáo: " Tộc trưởng! Một dã thú phát cuồng vừa xuất hiện bên ngoài bộ lạc!"

Trái tim Nguyễn Nhu nhảy loạn, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn dã nhân đang nói.

Obama cau mày hỏi: "Hiện tại thế nào? Có thương hại đến người của chúng ta không?"

Dã nhân thấp bé lắc đầu nói: "Không ... chúng ta đông người, đã khuất phục thành công dã thú. Tôi hỏi người làm gì tiếp theo."

“Đưa tôi đi xem!” Obama đang chuẩn bị rời đi với dã nhân kia, Nguyễn Nhu đột nhiên nói: “Tôi cũng đi, đưa tôi đi!

Obama nhìn cô và nói: "Cảnh tượng như vậy quá đẫm máu, vì vậy tốt nhất phụ nữ không nên nhìn nó."

"Không sao, tôi không sợ!"

Obama vẫn lắc đầu nói: "Không, một người phụ nữ không thể nhìn thấy máu trong mười ngày trước khi kết hôn. Đó là điềm xấu".

"Tôi ..." Nguyễn Nhu vẫn tranh thủ, nhưng Obama đã nói với hai dã nhân bên cạnh hắn trước: "A Ngũ, A Lý, đưa cô ấy trở về!"

Hai dã nhân bước tới bắt lấy tay của Nguyễn Nhu, kéo cô về hướng ngược lại.

Phần 38

Ban ngày, Nguyễn Nhu đã bị giam trong túp lều tranh, không ngoa khi nói cô đang bị “giam cầm.” Hai dã nhân tên A Ngũ và A Lý trông cô rất nghiêm, cô không bao giờ được phép đi ra khỏi túp lều tranh rộng hơn 10m².

Trong khu vực nhỏ bé này, cô không cách nào biết được tình hình bên ngoài, trong lòng vô cùng lo lắng.

Cuối cùng cũng đợi được Obama về, trời đã tối. Hắn cầm trên tay miếng thịt mới quay, thơm phức hấp dẫn.

Obama đưa thịt nướng cho Nguyễn Nhu. Nguyễn Nhu cắn một miếng thấy nó rất ngon.

"Đây là thịt dã thú. Vị nó ngon đúng không?"

"..." Nguyễn Nhu nôn hết miếng thịt chưa nuốt xuống, hoài nghi nhìn Obama nói, "Cái gì!? Anh đã gϊếŧ nó !?"

"Chà ... thịt thú rừng rất ngon, sao lại không ăn?"

Nguyễn Nhu khẩn trương nắm cổ tay Obama, nhìn hắn ta với ánh mắt như thiêu đốt, hỏi: " Dã thú đó trông như thế nào?"

“…?” Không rõ vì sao Nguyễn Nhu đột nhiên kích động như vậy, Obama sửng sốt một chút.

“ Tôi đang hỏi chuyện anh !” Nguyễn Nhu hét lớn, sức lực trên tay càng lúc càng nặng. "Đó có phải là dã thú có bộ lông vàng không? Có đôi cánh trên lưng?"

“Không… đó là lông màu đen, không có cánh.” Obama lắc đầu, trả lời thành thật.

Câu nói này như lệnh miễn chết đối với Nguyễn Nhu, cô ngồi phịch xuống đất, thân thể suy yếu, trong lòng thầm mừng thầm may đó không phải Một Hai Ba, may không phải anh.

Obama đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Nhu, cô đang ở trong túi bụng dã thú " lông vàng với đôi cánh trên lưng", sau đó liên hệ với biểu hiện nhẹ nhõm hiện tại, không khỏi hoài nghi, quan hệ của cô và dã thú dường như không đơn giản như vậy.

…………

Nguyễn Nhu từ chối ăn thịt của Thú tam trường, vì vậy Obama phải ra lệnh cho A Ngũ lấy một món thịt nướng của động vật khác, tránh cho Nguyễn Nhu bị đói.

Sau bữa tối, Obama hàn huyên với Nguyễn Nhu, thấy cô phớt lờ, hắn lịch sự bỏ đi, không cố gắng phát triển bất cứ điều gì với người vợ chưa qua cửa của hắn.

Nguyễn Nhu nhìn theo bóng Obama khuất dần dưới ánh trăng, mím miệng trầm ngâm.

…… Hiện tại Một Hai Ba không ở bên cạnh cô, cô chỉ có thể dựa vào chính mình chạy trốn. Cô vốn ảo tượng Một Hai Ba có thể đến đây cứu cô, nhưng bây giờ cô cầu mong anh đừng bao giờ đến, nếu không, cô không những không thoát được mà anh còn bị gϊếŧ chết.

Nguyễn Nhu nắm chặt tay, cô không thể ngồi chờ kết hôn như thế này, cô phải tự mình tìm cách trốn thoát!

~~~~ ~~~~~~ ~~~~~

Tác giả có điều muốn nói: Nắm tay, ta không thích màn kịch thô tục bắt cóc ngựa của thần, Nên chương sau sẽ để nữ chính trở về, các đồng chí đừng lo, ô hô ô hô, Obama không ăn được đậu hũ của nữ chính đâu ~~~