Chương 12: Tiểu quái thú đấu trí với một đối thủ lớn ...

Phần 34

Bởi vì cuộc tấn công đột ngột của Thú tam trường mấy ngày trước đã phản kích và cảnh cáo đám dã nhân, nên mấy ngày nay bọn họ không còn hung hãn như trước nữa, cũng hiếm khi xuất hiện trong phạm vi của Thú tam trường.

Điều này khiến Nguyễn Nhu rất vui mừng, hi vọng sẽ giảm thiểu tối đa cuộc chiến giữa Thú tam trường và dã nhân, tốt nhất mọi người nên nước sông không phạm nước giếng, kẻo lại nhìn nhau không vừa mắt mà lao vào đánh nhau.

Nhưng điều khiến Nguyễn Nhu lo lắng rất nhanh lại đến, đó là Cuộn Cuộn.

Cuộn Cuộn đã lớn thành một chàng trai trẻ, từ lâu chiều cao đã vượt qua Nguyễn Nhu, chỉ thấp hơn Một Hai Ba một chút.

Trong nhóm Thú tam trường có một quy tắc, đó là đánh giá năng lực sinh tồn độc lập của Thú tam trường đã trưởng thành, chỉ khi vượt qua đánh giá năng lực mới được tiếp tục sống trong bầy này, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài và lang thang một mình.

Cuộn Cuộn lớn lên từng ngày, cuối cùng thì ngày cậu tiếp nhận đánh giá cũng đã đến.

Có hai Thú tam trường được đánh giá cùng lúc với Cuộn Cuộn, một con có bộ lông màu nâu và một con có bộ lông màu đen.

Chỉ có cách đánh bại bọn hắn, Cuộn Cuộn mới có thể ở lại.

Vào buổi tối xem diễn đó, trái tim của Nguyễn Nhu nhảy lên cổ họng. Thành thật mà nói, cô không chắc về khả năng chiến đấu của Cuộn Cuộn, trong ấn tượng của cô, cậu dường như vừa chơi vừa chiến đấu, chưa gặp phải bất kỳ con thú lớn nguy hiểm nào. Chiến đấu một lúc với hai Thú tam trường cùng lứa, e rằng cậu sẽ bị áp đảo.

Tuy nhiên, Cuộn Cuộn người trong cuộc lại không hề cảm thấy lo lắng, buổi sáng ngày đánh giá vẫn chạy vào rừng điên cuồng cả một ngày, đến tối mới bẩn thỉu trở về.

Nguyễn Nhu vốn dĩ muốn nói những câu đại loại như "Chạy trốn nếu không đánh được người khác, đừng cố chấp!" Hoặc "Có thể cùng lông màu nâu kết minh đấu với lông màu đen, khi lông màu đen chết, em có thể đánh ngược lông màu nâu! ". Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói, vì bài đánh giá sắp bắt đầu.

Một Hai Ba không hồi hộp như Nguyễn Nhu, hay nên nói giờ anh dồn hết tâm trí vào cô nên chẳng buồn quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra với Cuộn Cuộn.

Nguyễn Nhu thì khác, Cuộn Cuộn được nuôi dưỡng như em trai ruột của cô. Bây giờ em trai đi đánh nhau với người khác, không phân thắng bại sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, cô không lo sao được ?

…………

Sau khi hiệu lệnh bắt đầu cuộc đánh giá được phát ra, ba quái thú nhanh chóng lao vào nhau, bụi sôi, cát bay, chỉ thấy bọn hắn đánh nhau ầm ầm, tấn công đối thủ bằng nhiều cách khác nhau.

Kích thước của Cuộn Cuộn được coi là trung bình trong số Thú tam trường, lông màu nâu rất gầy yếu bị đánh bay sang một bên cách vài sải tay, sau đó cậu ta không dám tham chiến nữa, im lặng bỏ trận.

Cậu ta sẽ rời bỏ cha mẹ, cộng đồng và lang thang một mình trong rừng.

Bây giờ trên chiến trường chỉ còn lại Cuộn Cuộn và Hắc Mao. Cuộn Cuộn có khả năng nhảy tốt hơn Hắc Mao, di chuyển nhanh hơn, nhưng cơ thể của Hắc Mao to gần gấp đôi Cuộn Cuộn, không biết cậu ta ăn cái gì mà phát dục tốt như vậy. Đòn tấn công của cậu ta trông rất mạnh mẽ và uy lực, Nguyễn Nhu tin rằng nếu cô bị một lòng bàn tay như vậy đánh trúng một lần, cô chắc chắn sẽ chết.

Điều này cũng khiến cô lo lắng cho Cuộn Cuộn hơn.

Cuộn Cuộn trông hơi vất vả, lòng bàn tay của cậu và Hắc Mao đặt cạnh nhau giống như bóng bàn và bóng rổ, nắm đấm của cậu rơi trên người Hắc Mao yếu ớt như bao cát mềm không lực. Hắc Mao nắm lấy đôi tai cuộn Cuộn như nắm một con thỏ, hơi dùng sức ném cậu ra xa.

Cuộn Cuộn nặng nề ngã xuống đất, chân trái của cậu dường như bị gãy, cậu rất vất vả mới có thể đứng dậy khỏi mặt đất. Hắc Mao không cho Cuộn Cuộn có thời gian giảm xóc, cậu ta khịt khịt mũi lao về phía trước, con ngươi ánh lên tia tà ác lao thẳng về phía Cuộn Cuộn.

Nguyễn Nhu không cách nào đứng một bên xem lửa nữa, cô kích động ảnh đứng hét kêu to: "Cắn đuôi! Cắn đuôi!"

Ngay khi lời này phát ra, mười mấy Thú tam trường xung quanh hung hăng trừng mắt nhìn cô, tất cả đều là người cổ vũ Hắc Mao, Nguyễn Nhu nhút nhát rùng mình một cái, yếu ớt trốn ở trong túi bụng Một Hai Ba.

Câu nói đơn giản của cô đã truyền linh cảm cho Cuộn Cuộn. Mắt cậu dán chặt vào ba cái đuôi của Hắc Mao. Cậu di chuyển tai rồi lao về phía trước. Sau khi tránh đòn tấn công của Hắc Mao mà không hề sợ hãi, cậu đột nhiên bắt đầu nhanh chóng quay tròn xung quanh cậu ta.

Nguyễn Nhu có chút rối loạn, Cuộn Cuộn đang làm gì vậy?

Cuộn Cuộn chạy rất nhanh, tốc độ không thể hình dung, hầu như không kịp thấy quang ảnh. Khi mắt của bạn dừng ở điểm này, cậu ấy đã chạy đến điểm tiếp theo, xoay quanh Hắc Mao.

Hắc Mao bị nhốt trong vòng tròn cũng tỏ vẻ rất khó hiểu, không biết Cuộn Cuộn chơi trò gì. Cậu ta cố gắng dùng nắm đấm đánh vào bóng đen đang thấp thoáng trước mặt, nhưng không ngờ đấm thẳng vào không trung, trong tay chỉ có không khí. Cuộn Cuộn tựa như đang ở rất gần cậu ta lại như ở rất xa, cơn gió thổi qua tai nhắc nhở cậu ta, Cuộn Cuộn đang ở ngay bên cạnh, nhưng cảm giác không thể nắm bắt được gì thực sự khiến cậu ta rất bực mình!

Sau gần hai phút, cơn gió dữ dội tạo thành do Cuộn Cuộn chạy nhanh cuối cùng cũng từ từ dừng lại, ở giữa cơn gió là hai bóng thú, một cái đang thở hổn hển và một cái còn lại là Hắc Mao đang choáng váng.

Thú tam trường bên cạnh Nguyễn Nhu trợn tròn mắt không thể tin được - Mẹ kiếp! Tại sao Hắc Mao chỉ còn lại một cái đuôi! ?

... Không, không, không phải như vậy.

Nguyễn Nhu dụi mắt và cẩn thận nheo mắt nhìn lại.

Ba chiếc đuôi đen vẫn còn nhưng bị Cuộn Cuộn buộc chặt vào nhau ... Nhìn hình dáng quen thuộc, Nguyễn Nhu không thể tin được Cuộn Cuộn đã học được cách thắt bím tóc xoắn. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là cậu chàng thậm chí còn biết dùng kẹo cao su đã nhai thắt nút ở đuôi của những "bím tóc xoắn" để chúng không bị lỏng ra.

Cô phải công nhận đây thực sự là một Thú tam trường rất thông minh!

…………

Tình hình có vẻ chuyến biến tốt hơn, sau khi bị trói đuôi, Hắc Mao đột nhiên mất khả năng kiểm soát thăng bằng, cảm giác như thể mình đang đi qua một cây cầu độc mộc. Cậu ta thận trọng bước từng bước, ngón chân run rẩy, thân hình lệch bên này lệch bên kia, chỉ cần sai một chút là sẽ ngã xuống đất.

Cuộn Cuộn phát ra tiếng đe dọa "grừ ừmm", chớp cơ hội vồ lấy Hắc Mao, cắn một phát vào cổ cậu ta. Bắt đầu vung đầu điên cuồng cắn xé, kéo lê thân hình nặng trĩu trên mặt đất.

Ban đầu Hắc Mao không cam lòng, cố gắng phản công, nhưng ba chiếc đuôi bị trói thực sự không cấp lực, làm cậu ta liên tục bị kéo ngã xuống đất khi vừa đứng dậy.

Một giây trước khi những chiếc răng nanh cong vυ"t gần như xuyên thủng cổ họng cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng phát ra tiếng rêи ɾỉ đầu hàng, cuộn mình đầu hàng dưới chân Cuộn Cuộn, dùng cách này để bảo toàn tính mạng.

Cuộn Cuộn nhe

răng buông cậu ta ra, sau đó phát ra âm thanh thị uy đối với cậu ta, khi đuổi Hắc Mao ra khỏi lãnh địa, mới quay đầu vẫy đuôi chạy về Nguyễn Nhu hai tai cuộn tròn rất vui vẻ cọ chúng vào cổ tay Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu cười xoa đầu cậu, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng hạ xuống.

Phần 35

Cuộn Cuộn đã vượt qua kỳ kiểm tra, cậu được thưởng một hang động của riêng mình và một ít con mồi nhỏ.

Nguyễn Nhu rất vui, khi nhìn Cuộn Cuộn ngậm những con mồi nhỏ trở về, cô dường như nhìn thấy con trai mặc quần áo thạc sĩ tươi cười đi về phía mình.

Cô hôn lên chóp mũi cậu, thầm nghĩ cuối cùng cậu cũng đã trưởng thành, có thể sống độc lập.

Vì hang của Cuộn Cuộn không đủ sâu không thích hợp ở lại nên đêm đó cậu vẫn ở trong hang Một Hai Ba. Sáng hôm sau, Nguyễn Nhu giúp cậu đào sâu hơn như vậy buổi tối cậu có thể vào ở.

Một Hai Ba cũng muốn giúp đỡ, nhưng Nguyễn Nhu đã đuổi anh, bảo anh cứ yên tâm vào rừng đi săn, cô vẫn có thể làm được điều nhỏ nhặt như đào hang.

…………

Thú tam trường có thể dùng tay và chân để đào đất, nhưng những chiếc móng mỏng manh của Nguyễn Nhu không cho phép cô tự hành hạ mình theo cách này. Cô có một chiếc xẻng nhỏ để xúc đất, dùng khi trồng hoa ở nhà, chiếc xẻng nhỏ không to hơn lòng bàn tay của cô, cô chỉ xúc được một lượng đất nhỏ, trông thật tội nghiệp.

Nhưng cái này tốt hơn là đào bằng tay, cái xẻng nhỏ của Nguyễn Nhu vẫn có thể giúp mặt đất bớt bề bộn.

Đến giữa trưa Cuộn Cuộn mới đào đến độ sâu vừa ý, Nguyễn Nhu đã xịt một ít nước hoa vào trong hang, thứ này không chỉ gϊếŧ chết một số con bọ nhỏ trong đất, mà còn khiến cái mũi Cuộn Cuộn bị kí©h thí©ɧ hắt hơi vài lần.

Cuộn Cuộn bận rộn di chuyển con mồi vào hang, trong khi Nguyễn Nhu vào rừng hái vài bông hoa tươi còn đọng sương, trang trí cho hang thêm đẹp đẽ.

Sau khi làm xong mọi việc, Nguyễn Nhu mệt đến mức muốn nằm xuống, mí mắt trên dưới bắt đầu kịch liệt đánh nhau. Cô chào tạm biệt Cuộn Cuộn cũng đang rất mệt mỏi, định quay người rời khỏi hang, thì cổ tay cô đột nhiên bị đôi tai dài của Cuộn Cuộn quấn lấy.

Hai chân cô đặt trên mặt đất, Cuộn Cuộn dùng tai kéo Nguyễn Nhu vào hang đất, như không muốn cô đi.

Nguyễn Nhu bất lực cười nói: "Còn có chuyện gì chưa làm sao? ... Chị còn đi về ngủ nữa."

Cuộn Cuộn nói "Ô ô ô", có chút bất an đi vòng qua Nguyễn Nhu, hết lần này đến lần khác xoa mặt cô, chỉ là không chịu buông cổ tay cô ra.

Có lẽ Cuộn Cuộn không nỡ xa cô. Nguyễn Nhu kiễng chân lên xoa đầu cậu và nói: "Hãy ngoan nhé Cuộn Cuộn. Khi lớn lên, em sẽ sống tự lập. Không dính vào chị và Một Hai Ba."

Cuộn Cuộn im lặng một lúc, nhưng tai cô vẫn quấn lấy cổ tay Nguyễn Nhu.

“Cũng không phải xa nhau mãi mãi, chẳng qua em chỉ chuyển chỗ ở… không có gì là không nỡ cả.” Nguyễn Nhu an ủi.

Cuộn Cuộn từ từ buông cổ tay Nguyễn Nhu ra và gật gật tai.

“Hi hi, lúc này mới nghe lời.” Nguyễn Nhu vỗ đầu cậu, sau đó đi dép lê bước ra khỏi hang lên mặt đất.

Trở lại hang Một Hai Ba, Nguyễn Nhu mệt mỏi ngáp một cái, toàn thân thả lỏng nhảy lên "chiếc giường" to mềm của cô, áp má lên bắt đầu chợp mắt.

Hôm nay quá mệt mỏi, Nguyễn Nhu cảm thấy toàn thân rã rời không còn sức lực, ngay khi nhắm mắt lại, con sâu ngủ bắt đầu chiếm không gian của đại não.

Cô dường như nghe thấy một chuyển động rất nhỏ đằng sau mình sắp chìm vào giấc ngủ Nguyễn Nhu cũng bị đánh thức dậy. Cô mỉm cười bất đắc dĩ, quay lại nói, "Cuộn Cuộn, tại sao em lại đến đây?"

Kết quả là ... Mẹ nó đoán xem cô đang nhìn thấy ai! ?

“Obama !?” Nguyễn Nhu thốt lên.

————

Tác giả có chuyện muốn nói: ahem, ahem, Obama lại lên sân khấu. Anh ta không phải là nam ba, cùng lắm chỉ là bia đỡ đạn.

Nhưng vai trò cũng rất quan trọng, nếu không có anh ta, sẽ không có sự phát triển cốt truyện quan trọng phía sau.