Chương 4: Thần khí có linh

Tác giả: Minh Như Triều Tuyết

Khi Ngọc Đế còn đang buồn bã mất mát, trong gương đột nhiên lóe lên một luồng sáng màu xanh lá, giữa luồng sáng có một cây đèn ngọc hoa sen đang bay.

Hai mắt hắn sáng lên, buột miệng thốt ra: "Bảo Liên Đăng!"

Sắc mặt của Vương Mẫu hòa hoãn: "Thần khí có linh…… Xem ra bệ hạ có thể yên tâm."

Ngọc Đế liếc mắt nhìn thê tử đang mạnh miệng, cũng không trêu chọc nàng rõ ràng là có quan tâm mà, chỉ đưa tay vuốt chòm râu cười rộ lên.

Bảo Liên Đăng ngừng ở phía trên Dương Tiễn, tuy không người điều khiển, nhưng lại liên tục không ngừng tản ra ánh sáng cường thịnh, đem hắn toàn bộ vây quanh.

Lấy mắt thường cũng có thể thấy được hồn phách của thiếu niên chậm rãi được củng cố rõ ràng hơn, lưu văn ảm đạm trên trán cũng dần dần hiện ra dáng vẻ vốn có.

"Bảo Liên Đăng quả nhiên lợi hại…… Chỉ là Bảo Liên Đăng cũng đã tới, vì sao không thấy Khai Thiên Thần Phủ?" Ngọc Đế khó hiểu.

Vương Mẫu liếc hắn một cái, lạnh lùng: "Khai Thiên Thần Phủ đã sớm nhận Dương Tiễn là chủ, vậy mà lần này lại bị Trầm Hương sở dụng. Ngươi đoán cháu trai ngoan của ngươi đã làm gì? Ân?"

Ngọc Đế cứng đờ, lắc đầu cười khổ.

Bực thần khí như Khai Thiên Thần Phủ, cho dù là chủ nhân của nó Dương Tiễn, ít nhất cũng phải dùng chín thành pháp lực mới có thể mạnh mẽ phong ấn linh thức của nó, để nó cho người khác sử dụng. Sau khi Trầm Hương phá núi đã đem Thần Phủ "trả lại Côn Luân", hiện tại đương nhiên là vẫn còn ở chỗ kia.

Mà Bảo Liên Đăng, bất quá là cơ duyên xảo hợp. Lúc Dương Thiền mang theo nó tế bái thân nhân, Dao Cơ và Dương Tiễn đang ở gần nên Bảo Liên Đăng mới nhận ra hơi thở của Dương Tiễn mỏng manh, tìm được cơ hội liền gấp không chờ nổi mà chạy lại đây.

Thần khí có linh, cũng không phải chỉ là nói mà thôi. Dưới chân núi Côn Luân, Bảo Liên Đăng và Khai Thiên Thần Phủ đã từng có ý định bảo vệ Dương Tiễn—— Dưới tình huống không có bất kì mệnh lệnh nào.

"Cái này, trẫm không thể thiếu được, đến Côn Luân thôi." Ngọc Đế dáng vẻ khó xử, bước chân rời đi lại không nhỏ.

Vương Mẫu vội kêu lên: "Bệ hạ đợi đã!" Nàng nghiêng người nháy mắt về phía chính điện bên kia, "Chúng tiên còn đang tham thảo Tân Thiên Điều đấy, bệ hạ ngài……"

Ngọc Đế chẳng hề để ý mà xua xua tay: "Có nương nương ở đây, trẫm thật sự yên tâm."

Vương Mẫu vừa vui vừa bực, căm giận nói thầm: "Gấp cái gì? Xem Dao Cơ là ăn chay, không bảo vệ được Dương Tiễn?"

Càng nghĩ lại càng tức, "Hừ, có gì để lo lắng chứ. Coi như Dương Tiễn hiện tại rất suy yếu, hắn cũng là Dương Tiễn, chỉ cần hắn không muốn chết, ai cũng không gϊếŧ được hắn!"

Nàng nhìn theo Ngọc Đế trông như rất nhàn nhã thật ra là vội vàng lặng lẽ đáp mây bay đi, chạy tới Côn Luân cởi bỏ phong ấn của Khai Thiên Thần Phủ. Phong ấn một khi đã giải, thần phủ tự nhiên sẽ trở về bên cạnh chủ nhân, chín thành pháp lực cũng sẽ theo trở lại bên trong cơ thể Dương Tiễn.

Vương Mẫu vung ống tay áo thu hồi vân kính, sắc mặt không vui đi dạo đến chính điện.

Ngũ Thải Thạch treo cao trên điện, rũ xuống thần văn vàng rực tú lệ đoan trang tao nhã như thác nước, khí tức tôn quý hiền hoà trôi nổi giữa chữ.

Chúng tiên mồm năm miệng mười, nghị luận sôi nổi, từng câu từng chữ tinh tế tham thảo.

Vương Mẫu càng không vui: Nhìn đám lộn xộn này trông giống cái gì, đây là Thiên Đình hay là cái chợ bán thức ăn ở thế gian?

Mấy tên thần tiên này thoạt nhìn rất ngăn nắp, trên thực tế đều là bao cỏ, không có mấy người dùng được. Nếu không phải như thế, nàng cũng sẽ không trọng dụng Dương Tiễn, miễn cưỡng để một văn chức như Tư Pháp Thiên Thần kiêm luôn võ tướng, khiến cho Lý Tịnh vốn là tổng binh Thiên Đình nhàn rỗi đến mức chỉ làm bối cảnh.

Trước kia dùng Dương Tiễn càng dùng càng thuận tay, hiện tại càng phiền lòng tức giận.

Lại vừa ngước mặt liền thấy Tân Thiên Điều, quả thực buồn bực đến muốn hộc máu.

Dương Tiễn ngươi có bản lĩnh thì mô phỏng giống hơn một chút! Cái này nhìn kỹ căn bản không phải là chữ viết của Nữ Oa nương nương, ngươi dọa đứa ngốc sao?

Nhóm thần tiên đang thảo luận đến sôi nổi nóng bỏng cứ như trúng một thương.

Cái này cũng không thể trách Dương Tiễn, hắn đã tận lực rồi. Tục ngữ nói "Chữ viết như người", chữ viết của Nữ Oa nương nương có thể thấy được khí chất khí khái, và thậm chí là cả pháp lực quen thuộc. Hắn vẫn là nhờ sự trợ giúp của Bảo Liên Đăng và Sơn Hà Xã Tắc Đồ mới mô phỏng giống tám phần.

Thật ra như vậy là đã đủ rồi.

Toàn bộ Thiên Đình, được mấy thần tiên đã nhìn thấy chữ Nữ Oa nương nương? Càng không cần nói đến việc nhận ra.

Cố tình là Vương Mẫu lại quen thuộc.

Cho nên nói, quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, đặc biệt là còn không muốn giả bộ hồ đồ.

Ngươi xem Thái Thượng Lão Quân đi, người ta không phải thảnh thơi làm bộ cái gì cũng không biết, xem kịch đến sung sướиɠ hay sao?