Chương 5: Ái tử

Tác giả: Minh Như Triều Tuyết

Khi Khai Thiên Thần Phủ mang theo khí thế lôi đình ngay lập tức chạy tới, Bảo Liên Đăng vui mừng buông bỏ phòng hộ, ở giữa không trung bay múa một vòng, hình như lại cảm nhận được gì đó, lưu luyến không nỡ đành phải rời đi.

Thần phủ hóa thành một luồng ánh sáng màu tím, toàn bộ đều tiến vào giữa mày Dương Tiễn.

Pháp lực cuồn cuộn đã trở về, hiện tại thiếu niên lại vì nguyên thần suy yếu mà nhíu mày, thân thể khẽ run.

Dao Cơ bị kinh động mở mắt ra, sắc mặt căng thẳng, vội đưa pháp lực vào dò xét trấn an. Thật lâu sau, thấy hắn bình tĩnh trở lại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cởi bỏ pháp thuật, gió thổi màn lụa, tiếng chuông lanh lảnh, chú chó nhỏ ngây thơ nhìn lại.

Dao Cơ rũ mắt cân nhắc, cân nhắc biến cố đột ngột này. Ngọc Đế chỉ tường thuật tóm lược lại những chuyện quan trọng nhất, còn có rất nhiều chi tiết nàng vẫn không biết được.

Nàng cũng là nhất thời đau lòng, chỉ cảm thấy làm bạn cùng ái tử tiếp tục ngủ say cũng rất tốt. Lại quên mất, nếu Dương Tiễn còn có thể nhìn thấy nàng, làm sao lại đành lòng tìm chết?

Giả như, nếu Xiển Giáo không vĩnh viễn niêm phong cửa, sư đồ còn có ngày gặp lại, Dương Tiễn cho dù như thế nào cũng sẽ không dám chết.

Dao Cơ không khỏi tự giễu: "Ta thật là hồ đồ......" Cúi đầu vuốt ve Dương Tiễn một chút, vẫn là hình dung của thiếu niên, thân hình so với lúc trước rõ ràng hơn nhiều, nhìn qua đã không còn mờ ảo nữa.

Ngón tay thon dài nâng lên ngân sức như trăng rằm trên cổ Dương Tiễn, ngân sức chợt lóe sáng, một lọ Cửu phẩm dưỡng nguyên đan xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.

Thần khí đáng thương, ở trong tay Dương Tiễn cũng chỉ có tác dụng lưu trữ đồ vật. Pháp bảo giống như nó hay như Sơn Hà Xã Tắc đồ bị bỏ ở đó không dùng tới còn có rất nhiều.

Ai bảo bọn chúng gặp phải một chủ nhân không thích dùng pháp bảo (lại hay nhường nhịn (*)) chứ?

[*Nguyên văn là phóng thủy 放水. Theo baidu, từ này có 3 nghĩa:

(1) xả nước, đào thông mương máng

(2) châm chước, nhường nhịn. Ví dụ như trong thi đấu không dùng toàn lực, mà âm thầm giúp đối thủ giành chiến thắng vì một lí do nào đó

(3) hay gây phiền toái, quấy rối]

Cho Dương Tiễn ăn một viên đan dược, Dao Cơ đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng, mỉm cười hỏi chuyện: "Hao Thiên Khuyển, ngươi có đói bụng không?" Bởi vì nàng và Dương Tiễn đều không cần ăn cơm, cho nên hay xem nhẹ việc Hao Thiên Khuyển không có tích cốc.

Hao Thiên ngây ngốc gật đầu, đột nhiên hình như nhớ tới cái gì đó, chạy đến trước mặt Dao Cơ, hóa thành hình người, khẩn cầu: "Thái chủ nhân, ngài có thể dạy ta tích cốc không?"

"Ngươi theo Nhị Lang mấy ngàn năm cũng không tích cốc, vì sao đột nhiên lại nghĩ đến?" Những thời gian này Dao Cơ ở cùng Hao Thiên Khuyển mới dần dần quen thuộc, Hao Thiên Khuyển đối với nàng thập phần kính trọng, nàng cũng thường xuyên hỏi những chuyện về Dương Tiễn Dương Thiền.

"Việc này...... Ta......" Hao Thiên Khuyển không biết có nên nói ra chuyện kia hay không. Bản năng của nó cảm thấy Dương Tiễn khẳng định là không muốn Dao Cơ biết được, nhưng Dao Cơ lại là mẫu thân của Dương Tiễn.

Hao Thiên Khuyển bản tính vụng về, thiên phú căn cốt cực kém, mấy ngàn năm rồi vẫn là tu vi hạng ba, rõ ràng cái gì cũng nhìn thấy trong mắt, nhưng vẫn là cái biết cái không.

Song, Dao Cơ lại không phải Hao Thiên Khuyển. Từ trong lời nói của hắn mà suy đoán chân tướng sự việc đã xảy ra, phân tích rõ ràng những manh mối hỗn loạn, đối với nàng mà nói thì không phải việc gì khó.

Cho nên, vừa thấy Hao Thiên Khuyển đột nhiên ấp úng, hình như có lý do gì đó khó nói, suy nghĩ của nàng nhanh chóng quay chuyển, lập tức đoán ra Hao Thiên Khuyển muốn tích cốc tất nhiên có liên quan đến Dương Tiễn.

Vì thế, nàng đổi lại mỉm cười: "Nếu không nói nguyên nhân, ta sẽ không dạy ngươi."

Hao Thiên vội vàng kêu lên: "Ta nói, ta nói......" Nó lúc trước đối với tu hành cũng không để bụng, ỷ vào chủ nhân cường đại mà lãng phí một quãng thời gian lớn, hiện giờ thật sự hối hận không thôi.

Nếu nó không nhỏ yếu như thế, ngay cả tích cốc cơ bản cũng không biết, thì sẽ không liên lụy chủ nhân thừa nhận nhục nhã vô cùng.

Nghe Hao Thiên ôm hận đem chuyện cũ nói ra, Dao Cơ mặt vô biểu tình, ánh mắt u ám, quanh thân sát khí bùng nổ, làm nó sợ tới mức khúc xương trong tay rơi xuống đất.

Hao Thiên run run rẩy rẩy: "...... Thái chủ nhân, sau khi chủ nhân hồi Thiên Đình cũng không làm gì cả (trả thù)......"

Dao Cơ vừa lật tay, một thanh bảo kiếm hàn quang bắn ra bốn phía xuất hiện, thân kiếm ngâm khẽ một tiếng, đáy mắt nàng thao thao tức giận: "Một sơn thần hèn hạ, hạng người trộm cắp giậu đổ bìm leo cũng dám để con ta quỳ hắn?!"

Thiên Địa quân thân sư (trời, đất, vua, cha mẹ và sư phụ), ba người trước Dương Tiễn chưa bao giờ quỳ. Cho nên, một Địa tiên không quan trọng cũng dám đánh đồng với Dao Cơ và Ngọc Đỉnh chân nhân sao?!

Coi như Dương Tiễn không để trong lòng, Dao Cơ sao có thể không để bụng?

Hao Thiên Khuyển hoảng sợ vô thố, ấp úng không nói gì được, hình bóng của Dao Cơ đảo mắt một cái đã vô tung vô ảnh, chỉ để lại một câu: "Bảo vệ tốt chủ nhân ngươi."

Nó ngậm lấy khúc xương, biến thành khuyển hình cuộn tròn ở trước cửa sổ, vừa lo lắng vừa cao hứng.

Miên man một hồi, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc, kinh hỉ nhảy dựng lên, liền nhìn thấy một đôi mắt mơ hồ vì chỉ vừa mới thức tỉnh.

"Chủ nhân!"