Chương 3: Tuế nguyệt tĩnh hảo (*)

Tác giả: Minh Như Triều Tuyết

(*tuế nguyệt tĩnh hảo: năm tháng bình yên)

Dao Cơ nghĩ đến người một nhà vui vẻ hòa thuận vừa mới chứng kiến, hoảng hốt nhớ tới tình hình của Dương Tiễn sau mấy ngàn năm gặp lại.

Dưới Khai Thiên Thần Phủ, trong sự châm chọc mỉa mai của mọi người, nước lạnh Côn Luân nhiễm hoa máu.

Hoa Sơn bị bổ ra trong nháy mắt, thần quang năm màu bắn thẳng lên vòm trời, Tam giới cùng vui mừng.

Tiểu anh hùng phá núi cứu mẹ, hiếu cảm động Thiên Địa, cuối cùng cũng được như ý nguyện, một nhà đoàn tụ, công đức viên mãn.

Tân Thiên Điều xuất thế, cho nên những thần tiên nhớ trần tục bị phạt được vô tội đặc xá.

Tư Pháp Thiên Thần Dương Tiễn, làm việc ngang ngược, chết tại Côn Luân. Thiên Đình niệm tình có công cũ, công tội ngang nhau, không đáng truy cứu.

Câu chuyện này, nghe có phải rất hay đúng không?

Dao Cơ rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi vạn kiếp bất phục, một lần nữa trở lại Tam giới, cùng người thân đoàn tụ, lại không cảm thấy như vậy.

Nàng chỉ nghe dăm ba câu tóm tắt hết mọi việc của Ngọc Đế, sau đó nhanh như chớp điện chạy đến Côn Luân. Hiện ra ở trước mắt nàng, cũng chỉ là suối nước nhiễm máu đỏ, một con chó đen đang kêu khóc, hồn phách sắp tan hết trên không trung, xung quanh là yêu vật tham lam nhìn trộm.

Dương Tiễn nhục thân thành thánh, lần này thân tử đạo tiêu, ngay cả một sợi tóc cũng không để lại.

Dao Cơ dùng hết tất cả biện pháp, hao hết pháp lực bản thân, bất quá cũng chỉ chừa được một sợi tàn hồn cuối cùng.

Nàng quỳ gối dưới suối nước lạnh băng, bạch y bị nhiễm máu ra màu son, đem tàn hồn ôm vào lòng, giọng nói khàn khàn vỡ vụn: "Tiễn nhi, nương đưa con về nhà."

Nàng muốn đứng lên, lại lảo đảo ngã xuống nước đọng, quần áo và tóc ướt loạn, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt rưng rưng như đào hoa trời mưa.

Hao Thiên Khuyển thật cẩn thận thò đầu qua, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi trên mặt nước, nổi lên từng đóa từng đóa bọt nước nhỏ.

Dao Cơ lại đứng lên, thân hình cao mảnh khảnh vẫn thẳng thắn như trúc.

Đó là ngạo cốt dù ba ngàn năm bị cầm tù không thấy mặt trời cũng không thể tổn hại chút nào, là nghiêm nghị dù cho sơn cùng thủy tận, kề bên tuyệt cảnh cũng không hối hận không khuất phục.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, tựa như xuyên thấu qua tầng mây vọng tới Lăng Tiêu Dao Trì nơi cao xa, thần sắc hơi trào phúng.

Sau đó rũ mắt, sờ sờ đầu chó đen, "Chúng ta đi."

Thiên Đình ồn ào hỗn loạn, trước nay cùng Dao Cơ không có quan hệ, từ đây cũng không có quan hệ gì với Dương Tiễn.

Gió thanh thổi vào chuỗi chuông gió bằng ngọc trên song cửa sổ, leng keng leng keng giống như tiếng cười thanh thúy của hài đồng.

Dao Cơ phục hồi tinh thần lại, nhìn chăm chú vào chuỗi chuông gió đằng kia.

Đó từng là nàng và Thiên Hựu tự tay làm, tổng cộng có năm phiến ngọc, mỗi một mảnh ngọc đại diện cho một người trong nhà.

Sau đó...... còn lại ba phiến ngọc, được Dương Tiễn dốc lòng giữ gìn.

Dao Cơ từ chỗ Hao Thiên Khuyển tiếp nhận Sơn Hà Xã Tắc Đồ, phát hiện Dương Tiễn thế nhưng đem Thần Khí này xem như pháp bảo cất đồ, đồ vật quan trọng đều đặt ở bên trong. Trước quyết chiến Côn Luân đưa nó cho Hao Thiên Khuyển, ước chừng là muốn chú chó nhỏ bảo tồn sau khi chủ nhân mất đi.

Khi Dao Cơ lấy chuông gió ra, phát hiện nó đã biến thành bốn phiến ngọc, tinh tế nhận ra, có thêm của Trầm Hương và Tiểu Ngọc, thiếu đi của Dương Tiễn.

Không hề nghi ngờ, có thể làm ra loại chuyện này, chỉ có chính bản thân Dương Tiễn.

Vì thế Dao Cơ cười lạnh một tiếng, một lần nữa chọn một phiến mặc ngọc tốt nhất, khắc tên của người nào đó lên, cột chặt vào chuỗi chuông gió.

Chuông gió lại trở về là năm phiến, từ xa nhìn lại, thoáng như năm đó.

Nhưng mà ngay cả Hao Thiên Khuyển cũng đều biết, quá khứ vĩnh viễn chỉ là quá khứ, thời gian vĩnh viễn không thể chảy ngược.

Cho nên, Dao Cơ đối với một nhà Dương Thiền, tránh mà không gặp.

Người một nhà đó hoà thuận vui vẻ, đắm chìm bên trong hạnh phúc, nàng ở xa xa mà nhìn, không thể không thay Dương Tiễn vui mừng-- bảo bối muội muội của hắn mạnh khỏe như thế; lại không thể không thay Dương Thiền bi ai-- nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết chính nàng đã mất đi cái gì.

"Thái chủ nhân......" Hao Thiên Khuyển hoang mang vò đầu, "Ngày hôm qua ngài tiến vào giấc mộng của chủ nhân đã nhìn thấy gì?"

Dao Cơ nghiêng đầu nhìn nó, "Ngươi cảm thấy, chủ nhân của ngươi sẽ mơ thấy gì?"

Nàng vốn đã nghĩ thông suốt phương pháp đi vào giấc mộng tự đánh thức Dương Tiễn, không ngờ lại bị cảnh chứng kiến trong mộng làm tâm dao động.

Chú chó nhỏ nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Ngô, chắc là thái chủ nhân ngài? Bằng không chính là Tam Thánh Mẫu......"

Dao Cơ hơi hơi thở dài: "Vì sao?"

Hao Thiên Khuyển không cần nghĩ ngợi nói: "Bởi vì chủ nhân mỗi lần ngủ đều gặp ác mộng. Mỗi lần chủ nhân gặp ác mộng, ta liền đoán như vậy."

Dao Cơ ngơ ngẩn. Mỗi lần ngủ đều sẽ gặp ác mộng sao?

Thần tiên không cần ngủ, nhưng yêu cầu nghỉ ngơi. Cho nên, mỗi khi bị thương hôn mê, hoặc những lúc thân thể không chịu nổi gánh nặng cần giấc ngủ đều sẽ bị ác mộng quấy rối sao?

Trong những giấc mộng đó, sẽ có cái gì chứ?

Phụ huynh chết thảm, mẫu thân hôi phi yên diệt, phong thần bi thương, bằng hữu trào phúng, muội muội oán, cháu trai hận......

"...... Lần này đây, không phải ác mộng." Trên môi Dao Cơ nở một nụ cười kỳ dị, tựa như vui mừng, lại tựa như tuyệt vọng, "Hao Thiên Khuyển, chủ nhân của ngươi, đang có một giấc mộng đẹp."

Trong mộng, không còn có thống khổ, chỉ có nhất phái an bình-- Dương Tiễn chờ mong đã lâu, rốt cuộc cũng có được an bình.

Tiễn nhi, cuộc đời này nương làm khổ con quá nhiều, tâm nguyện cuối cùng này đương nhiên phải thành toàn. Con không nguyện tỉnh lại, vậy nương cùng con vĩnh viễn ngủ say.

Chó nhỏ mờ mịt chớp mắt, có chút không thể tin tưởng: "Chủ nhân...... Trước nay chưa từng có mộng gì đẹp......"

Dao Cơ ánh mắt thương xa: "Hao Thiên Khuyển, ngươi nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh chủ nhân ngươi sao?"

Nó không chút do dự: "Đương nhiên!"

Dao Cơ nhàn nhạt gật đầu, ý cười hơi lạnh, chậm rãi nằm xuống chợp mắt, ôm thiếu niên vào trong lòng, lẩm bẩm nói: "Phong."

Vì thế chó đen nhắm mắt ngủ, tiếng chuông yên lặng, màn che buông xuống, tiếng gió biến mất, tất cả ở nơi đây trong giây lát trở thành bức họa cuộn tròn vô thanh vô tức.

Thời gian giống như cứ như vậy mà dừng lại, không bao giờ lưu chuyển về phía trước.

Mặc cho hoa đào nở rồi lại tàn, mây cuộn mây tan trên bầu trời xanh phía trên, hình ảnh nơi đây cứ thế mà ngưng lại.

Trên Cửu Trọng Thiên, bên trong Lăng Tiêu Điện kim bích huy hoàng, đôi phu thê kim y hoa sức vô cùng tôn quý chấn kinh khi nhìn thấy cảnh tượng này trong vân kính.

Ngọc Đế thất thủ đánh tan vân kính, thất thần tự hỏi: "Tại sao lại như vậy?"

Vương Mẫu rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh: "Như vậy, có gì không tốt? Những gì Dương Tiễn quan tâm, Xiển Giáo phong sơn không ra vĩnh viễn sẽ không biết việc này, Dương Thiền, Trầm Hương, Tiểu Ngọc còn có Na Tra và Mai Sơn huynh đệ, tất cả đều rất tốt. Người Dương Tiễn quan tâm nhất, Dao Cơ và Hao Thiên Khuyển đều ở bên cạnh hắn...... Có gì không tốt đâu?"

Có gì không tốt?

Ngọc Đế ngây người thật lâu sau, lại dùng pháp lực ngưng tụ ra vân kính, nhìn hình ảnh yên lặng của hai mẫu tử và chó đen. Vương Mẫu quay đầu đi, không đành lòng xem nữa.

"Không nên như thế này...... Dao Cơ......" Hắn còn nhớ rõ, muội muội hắn, đã từng là trưởng công chúa Thiên Đình, anh tư táp sảng, kiếm ra mây trắng, đàm tiếu chư yêu tà.

"...... Dương Tiễn......" Từ mỹ thiếu niên chi lan ngọc thụ trưởng thành là Tam giới đệ nhất chiến thần, chỉ trong thời gian chớp mắt, thần thái tung hoành vô địch bễ nghễ thiên hạ phảng phất còn ở trước mặt.

Ngọc Đế dùng đầu ngón tay xẹt qua vân kính. Mẫu tử ôm nhau ngủ say, một người mờ ảo tiều tụy, một người chỉ còn là tàn hồn. Chỉ nhìn qua vân kính, tịch liêu như thế, bình yên như thế.

Tuyệt thế phong hoa này, đều là mộng sao?