Chương 111: Rừng Cô Chu - Ma Tôn

"01, đây là Vô Kiên à?"

【 Kiếm này quả thật là Vô Kiên, nhưng không hoàn toàn. 】

"Không hoàn toàn?"

【 Vô Kiên chưa thức tỉnh, ký chủ cần dùng máu đánh thức nó. 】

Nói cách khác, mặc dù Tống Hoài Viễn triệu hồi được Vô Kiên, hắn cũng không thể sử dụng nó, bởi vì nếu không có máu của Trần Nhan Linh, Vô Kiên chỉ là một thanh kiếm bình thường.

Trần Nhan Linh thầm đắc ý, ngoài nàng ra không ai đánh thức được Vô Kiên. Xem ra chẳng việc gì phải lo, nàng đã có được thuốc giải, không cần phí thời gian ở đây.

Nàng ẩn thân muốn rời đi.

Khúc Duyệt lại không chút hoang mang. Tống Hoài Viễn chắc chắn đã biết nàng mang Trần Nhan Linh tới rừng Cô Chu. Dựa theo tính cách Tống Hoài Viễn, hắn chắc chắn sẽ thèm muốn ma khí của Trần Nhan Linh. Khúc Duyệt nàng chỉ là Hóa Thần, quả thật không ngăn được Trần Nhan Linh, nhưng Tống Hoài Viễn Hợp Thể kỳ thì khác.

Đặc biệt là võng trói thần, nếu Trần Nhan Linh không muốn bị Tống Hoài Viễn bắt lấy hút hết ma khí, như vậy chắc chắn phải ra tay. Một khi nàng ra tay, hoặc là dựa vào thực lực gϊếŧ chết Tống Hoài Viễn; hoặc là phải đánh thức Vô Kiên, trọng sinh hoàn toàn, lấy về thực lực ngàn năm trước, vậy mới đủ sức xé nát võng trói thần.

Trần Nhan Linh cũng nghi ngờ vì sao Khúc Duyệt không ngăn cản nàng, nhưng nàng vẫn xoay người muốn thoát khỏi ma đài.

Nhưng mặc cho nàng đã ẩn thân, võng trói thần vẫn nhanh chóng ập vè phía nàng.

Võng trói thần rộng lớn vô cùng, bao trùm toàn bộ ma đài. Nó vừa có dị động, tất cả mọi người liền nhận ra, Trần Nhan Linh bị buộc phải hiện thân.

Đám người lập tức kinh hô bàn tán.

"Đây là ai? Đạo hữu mới gia nhập sao?"

"Ma khí của nàng mê người quá đi hả? Ta mà hút được một chút, chết cũng nguyện ý!"

... Xem ra khó mà trốn được.

Trần Nhan Linh lại thành thật về tới bên Khúc Duyệt, áo choàng đen vẫn che giấu cả người nàng.

Tô Ly nghi hoặc hỏi: "Tôn thượng vừa rồi là muốn chạy sao?"

"Không, ta chỉ muốn thử xem tấm võng này lợi hại thế nào thôi."

Khúc Duyệt giả tạo cười, nhìn Trần Nhan Linh nói: "Đó là đương nhiên, Tôn thượng sao lại chạy trốn chứ, nàng chính là Tôn thượng chúng ta liều mạng trọng sinh mà."

Trần Nhan Linh cảm thấy Khúc Duyệt có ẩn ý, nhưng nàng lười phản ứng.

Trên đài, Tống Hoài Viễn vẫn luôn cười nhìn chằm chằm nàng, hắn vung tay, Vô Kiên liền bay tới trên tay hắn.

Hắn bắt được Vô Kiên, hít sâu một hơi, đây là bảo kiếm không gì phá nổi trong truyền thuyết sao?

Quả thật không phải vật tầm phàm, Tống Hoài Viễn cầm Vô Kiên, ma khí quanh quẩn toàn thân: "Vô Kiên chi nhận giờ trong tay ta, ta chính là Ma Tôn khắp thế vô song. Nếu các ngươi có ý đồ gì, đều thu hồi cho ta. Ma đạo trở về nhân gian, không có ta, các ngươi chỉ là một đám ô hợp!"

Tống Hoài Viễn vừa dứt lời, tức khắc có người bất mãn. Bọn họ không động thủ ngay lúc đầu, một là kiêng kị võng trói thần, hai là muốn xem Tống Hoài Viễn rốt cuộc có thể triệu hồi Vô Kiên chi nhận hay không.

Không ngờ Tống Hoài Viễn hất mũi lên mặt, muốn dựa vào một thanh phá kiếm mà sai khiến cho bọn họ, thật là coi cọng lông gà như mũi tên sắt.

Chúng ma tu tức giận công kích, võng trói thần nhanh chóng buộc chặt, có mấy người bị bó kín mít, thậm chí bị ma khí từ võng quấn quanh thiêu đốt tới mức thét chói tai.

Nhưng ở đây có rất nhiều cường giả, rốt cuộc chiêu số tu luyện của người ma đạo thiên kỳ bách quái, bọn họ tuy không thể phi thăng, nhưng bù lại tốc độ tu luyện cực nhanh, thực lực cũng không thể coi thường.

Tống Hoài Viễn vui vẻ nhìn chúng ma tu bạo động. Đây đúng là tình trạng hắn mong muốn, hắn còn đang lo không đủ máu tẩm bổ Vô Kiên nữa. Đối với Vô Kiên, máu của tu sĩ càng mạnh thì càng bổ dưỡng.

Trần Nhan Linh muốn nhân dịp loạn mà đào tẩu, nhưng võng này thật là phiền toái, tuy không hoàn toàn trói được nàng, nhưng trong một chốc nàng cũng khó mà thoát ra.

Tống Hoài Viễn cầm Vô Kiên lực chiến quần hùng, mà Trần Nhan Linh còn tập trung đối phó võng trói thần, Khúc Duyệt nhìn mà lòng nóng như lửa đốt.

"Ngươi không đoạt lại Vô Kiên, võng trói thần sớm muộn gì sẽ bắt hết tất cả mọi người! Đến lúc đó Tống Hoài Viễn sẽ gϊếŧ sạch chúng ta!"

Tống Hoài Viễn xác thật càng đánh càng hăng, Vô Kiên dính máu bọn ma tu, càng thêm mạnh mẽ.

Trần Nhan Linh bất đắc dĩ nhíu mày, nàng không thể lấy lại Vô Kiên, nàng không muốn nếm thử tình trạng lạnh băng không cảm xúc kia.

Tống Hoài Viễn giải quyết mấy ma tu tu vi cao xong, thực lực tăng nhiều, có dấu hiệu muốn đột phá Hợp Thể Kỳ. Hai mắt hắn giờ đen sì không còn tròng trắng, hiển nhiên là gϊếŧ tới mất đi tâm trí, hắn đã bị Vô Kiên khống chế.

Chúng ma tu thấy không đánh lại hắn, đều dần thối lui.

Mà Trần Nhan Linh trở thành mục tiêu duy nhất của Tống Hoài Viễn. Ma khí thuần khiết trên người nàng vẫn luôn hấp dẫn Tống Hoài Viễn, chờ hắn hút hết ma khí của nàng, tới lúc đó hắn không chừng sẽ thật sự thành ma, trở thành Ma Tôn giống Đan Nhữ khiến cho thiên địa biến sắc.

Vô Kiên cũng theo bản năng tìm kiếm Trần Nhan Linh, nó là pháp bảo bản mạng của Trần Nhan Linh, cảm ứng được linh hồn Trần Nhan Linh vô cùng phù hợp với nó. Trần Nhan Linh mới là người duy nhất xứng đáng sử dụng nó, những người khác chỉ là con rối của nó mà thôi.

Tống Hoài Viễn công kích bá đạo tàn nhẫn, Trần Nhan Linh tuy là Hợp Thể kỳ cũng khó lòng phòng bị, huống chi bản thân Tống Hoài Viễn cũng là Hợp Thể kỳ, cộng thêm Vô Kiên ra sức, Trần Nhan Linh khó mà địch lại.

Khúc Duyệt hô to: "Mau triệu hồi Vô Kiên! Tôn thượng! Đừng kháng cự, ngài chính là nó, nó cũng là ngài!"

Trần Nhan Linh cắn răng, cho dù bị Tống Hoài Viễn đè nặng đánh, nàng cũng không chịu thu hồi Vô Kiên.

Tống Hoài Viễn chém ra một kiếm, kiếm khí mang theo ma khí đáng sợ lao về phía nàng, nàng không kịp tránh.

Trần Nhan Linh vẫn còn cách khác, cùng lắm thì buông bỏ thân thể này. Nàng đã lấy một tấm Đoạt Hồn phù từ Tô Ly, nếu tới đường cùng chỉ đành phải tìm người đoạt xá vậy.

Đúng lúc này, kiếm khí cắt vỡ kết giới nàng khởi động, nàng không chịu nổi phun ra một ngụm màu đỏ sậm, nhịn không được lui ra sau.

Nàng thoát lực mà ngã xuống, Khúc Duyệt đồng tử co rút lại, cầm kiếm xông lên chắn trước người Trần Nhan Linh. Hắc Phong đã hóa nguyên hình từ lâu, rống giận quay quanh ma đài.

Tống Hoài Viễn khinh thường cười, chút sức mọn của Khúc Duyệt, lại cho nàng trăm năm cũng không phải đối thủ của hắn.

Trần Nhan Linh nhất định trở thành chất dinh dưỡng cho Vô Kiên.

Nhưng hắn đắc ý chưa được bao lâu, nháy mắt đen mặt.

Trần Nhan Linh vốn ngã xuống, sắc mặt tái nhợt không chút máu, nhưng bỗng chốc nàng lại đứng dậy, chỉ thấy nàng thống khổ mà lắc đầu, tóc đen tản ra, phất phới giữa không trung. Nàng ngẩng đầu nhìn Tống Hoài Viễn, nhếch miệng cười, đuôi mắt phong tình vô hạn, nàng giơ tay lên, Phệ Hồn bị ném ra giữa trời, rồi bị một sợi ma khí của nàng cắn nát.

"Vô Kiên chi nhận, ngô chi ma kiếm, không gì phá nổi, người kiếm cùng sinh, chấn thiên chân địa, như bóng với hình."

"Về!"

Trần Nhan Linh bộc phát luồng ma khí che trời lấp đất, nàng đứng giữa lốc xoáy đậm đặc ma khí, phi lên giữa trời, ma khí quanh thân tựa như một con rắn đen dài, vừa bảo hộ nàng, vừa vận sức chực công kích bất cứ kẻ nào dám tới gần.

Tống Hoài Viễn cảm thấy Vô Kiên bỗng phát run, muốn bay ra khỏi tay hắn, hắn lập tức vận dụng ma khí toàn thân hòng áp chế nó.

Nhưng Vô Kiên chính là pháp bảo bản mạng của Ma Tôn Đan Nhữ, người bình thường làm sao áp chế được nó.

Vô Kiên phát ra tiếng ngân vang rung trời, hoàn toàn tránh thoát Tống Hoài Viễn, bay về phía Trần Nhan Linh.

Vô Kiên vừa vào tay Trần Nhan Linh liền như thoát thai hoán cốt. Thân kiếm toả ra ma khí nồng đậm, hoa văn xanh lam không còn lúc ẩn lúc hiện, mà bừng sáng đầy sinh khí.

Tình huống thay đổi bất chợt, chúng ma tu nhìn mà ngây người, ma khí của Trần Nhan Linh bắt đâu ăn mòn ma đài.

Bọn họ không chỗ trốn, đều bị bao phủ trong luồng ma khi, cả người không thể động đậy, thậm chí có vài người tu vi thấp, nháy mắt bị chấn tới nội thương, ngã xuống đất thấp thỏm thở.

Toàn bộ ma khí bị hút đi, tất cả đều về Trần Nhan Linh.

Tống Hoài Viễn còn chưa kịp phản kháng, đã bị chính ma khí của mình phản phệ tới hộc máu, chỉ đành trơ mắt nhìn chúng nó bay tới chỗ Trần Nhan inh.

Thiên địa ma khí, có cùng nguồn gốc, chính là Ma Tôn Đan Nhữ.

Trong phút chốc, mọi người không thể không phủ phục xuống đất, thần phục Trần Nhan Linh, một cường giả quỳ hô to: "Trên trời dưới đất, vạn vật thành ma, sinh tử toàn hồi, Ma Tôn Đan Nhữ!"

Khúc Duyệt điên cuồng cười: "Ngươi đã trở lại! Ngươi rốt cuộc trở lại!"

Trần Nhan Linh thu thập Tống Hoài Viễn xong, bay xuống mặt đất, thấy Khúc Duyệt như vậy liền sáng lạn cười: "Ai trở lại? Là Đan Nhữ của ngươi sao?"

Khúc Duyệt kinh hồn: "Ngươi nói cái gì?"

Không đúng! Hoàn toàn không đúng! Người trước mắt nàng vẫn là Trần Nhan Linh, mà không phải Đan Nhữ!

"Sao có thể! Nàng rõ ràng đã trở lại!"

Trần Nhan Linh khẽ cười nói: "Nàng xác thật đã trở lại, chẳng quả chỉ trong nháy mắt mà thôi. Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi muốn làm cái gì sao? Giữa ta và Đan Nhữ, chỉ một mới có thể tồn tại trên thế giới này, đó chính là ta."

Khúc Duyệt như bị sét đánh, hai mắt thất thần, môi run rẩy, không biết nỉ non cái gì.

Tô Ly nhảy nhót chạy tới, nhìn trên mặt đất đã hỏng mất Khúc Duyệt, nghi hoặc hỏi: "Nàng lầm bầm gì thế?"

Trần Nhan Linh không sao cả mà cười nói: "Không cần quan tâm."

Tô Ly tới gần nghe, Khúc Duyệt vẫn luôn nỉ non: "Đan Nhữ."

...

Ở Vô Uyên môn, Chử Giáng làm Đại đệ tử thủ tịch, đồng thời là gia chủ Chử gia đời kế tiếp, lại là vị hôn thê của thiếu tông chủ Lạc Nhật tông, nàng triệu tập các môn phái và thế lực tu tiên khắp thiên hạ, thương thảo kế đánh lui ma.

Văn Phù ngồi ngay ngắn trên đại điện: "Hôm qua thiên địa sinh dị tượng, ma khí phát ra từ phương bắc khiến cho vạn vật khô héo tử vong, vô số bá tánh đã bị ma khí ăn mòn, chắc là ma đạo xảy ra biến cố gì."

Chử Phong xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, nôn nóng nói: "Nghe đồn là Ma Tôn Đan Nhữ vốn đã hồn phi phách tán đột nhiên trở về nhân gian, đã hoàn toàn khống chế ma đạo, chúng ta cần phải nhanh chóng tập kết các thế lực lớn, cộng đồng lui địch."

Lời này vừa ra, phía dưới tức khắc nhốn nháo.

"Ma Tôn Đan Nhữ! Chúng ta chết chắc rồi!"

"Trời ơi, sao nàng còn chưa chết? Không phải ngàn năm trước Thượng thần Hi Hòa đã tự tay chấm dứt nàng sao?!"

"Ma đầu đó sao còn chưa chết?! Quả là súc sinh cuồng sát, ngay cả Lục giới luân hồi cũng không muốn nàng!"

...

Chử Giáng nghe bọn họ chửi rủa, rõ ràng sợ muốn chết, còn lấy lời mắng mỏ che dấu nỗi sợ, những người này thật sự quá yếu.

Thịnh Vũ Ca sau chuyện ở Hắc hồ, tính tình đại biến, trở nên trầm mặc ít lời, mỗi ngày đều bế quan không tiếp khách, cũng không biết nàng đã Hợp Thể kỳ còn muốn bế quan làm gì, chẳng lẽ muốn độ kiếp?

Nhưng mà hôm nay, Thịnh Vũ Ca lại hiện thân trong điện, một thanh trường kiếm chấn động rất nhiều người: "Kẻ hèn một Ma Tôn liền doạ các ngươi thành như vậy. Ngàn năm trước chúng ta có thể gϊếŧ nàng một lần, ngàn năm sau cũng có thể gϊếŧ nàng lần thứ hai!"

Trong điện lại lần nữa ồn ào lên, chúng tu sĩ vô cùng hưng phấn thảo luận làm sao diệt Ma Tôn, cũng không biết tới lúc xuất trận có bao nhiêu người có can đảm thực hành.

Chử Giáng ra khỏi điện, nàng rốt cuộc đoạt được chức vị Đại đệ tử thủ tịch mà nàng tha thiết ước mơ, cũng được Chử Phong hứa hẹn chức gia chủ. Nhưng Chử Phong chơi nàng một vố, chưa được nàng đồng ý đã đối ngoại tuyên bố nàng đã đính hôn với Vệ Minh Hàm, nàng thật muốn nhìn xem tới lúc đó ai sẽ ngồi lên kiệu hoa gả cho Vệ Minh Hàm, Chử Phong sao?

Nàng đeo Tử ngọc Trần Nhan Linh tặng ở trên cổ, nơi gần ngực nhất.

Gió lạnh thổi bay mái tóc đen dài, vạt áo đỏ phất phới, nàng khẽ thầm thì, giọng nhỏ hơn cả tiếng gió, chỉ mình nàng nghe được.

"Ma Tôn Đan Nhữ, hay là Trần Nhan Linh?"

***

Dany: Headcanon của ngộ:

Đan Nhữ gặp bà Linh trong thức hải, Linh đổ mồ hôi cất cao đề phòng, Nhữ nói: "Êy bà lo ba cái drama hạ giới giùm nha, tui đang vacation Lục giới với Hi Hoà mà tụi nhãi ma đạo cứ muốn kêu tui về hoài. Con cái lớn rồi không biết tự lo, hứ, bà kêu tụi nó tự cử người đi đánh chính đạo đi. Lớn đầu rồi mà tối ngày gọi phụ huynh tới mách lẻo không! Thôi bye nhá, Hoà kêu tui về phụ dọn hành lý rồi, good luck."

Nhữ nói xong phắn liền, Linh: ".........."

Hệ thống: "Quả là con cưng của tác giả, nằm đánh cũng thắng."