Chương 110: Rừng Cô Chu - Triệu hồi Vô Kiên

Rừng Cô Chu vô cùng rộng lớn, sau khi các nàng lên bờ, Văn lão cũng không đi theo. Chức trách của Văn lão là bảo hộ rừng Cô Chu, vì thế hắn lại chèo về bến tàu.

Các nàng vào rừng Cô Chu cũng không gây ra oanh động gì, rốt cuộc gần đây số lượng ma tu trở về rừng Cô Chu quá nhiều, trong đó cũng không ít đại năng.

Người ma đạo phần lớn thích hành động một mình. Mấy ngàn năm qua, chỉ có mỗi mình Ma Tôn Đan Nhữ mới khiến bọn họ nghe lệnh.

Ma khí trên người Ma Tôn Đan Nhữ là nguồn gốc ma khí của bọn họ, đây chính là nguyên nhân khiến bọn họ thần phục.

Nhưng gần đây, Tống Hoài Viễn tự phong Ma Tôn, còn tuyên bố sẽ triệu hồi Vô Kiên chi nhận, đa số ma tu trở lại rừng Cô Chu đều là vì Vô Kiên, còn chuyện Tống Hoài Viễn rốt cuộc có xứng đáng làm Ma Tôn hay không, bọn họ đều mặc kệ.

Trên đường, các nàng gặp đủ loại ma tu, đẹp xấu, thiên kỳ bách quái đều có.

Thân phận Tả Hộ pháp của Khúc Duyệt cũng thật tiện lời, đoàn người một đường thông suốt, thuận lợi tới Ma thành.

Ma thành ở ngay trung tâm rừng Cô Chu. Tòa thành trôi nổi trên rừng Cô Chu, thủ vệ nghiêm ngặt, phía dưới là pháp trận đặc thù, có linh thạch chuyên môn cung cấp năng lượng, khiến Ma thành sừng sững giữa trời.

Có Khúc Duyệt, các nàng dễ như trở bàn tay mà bay lên Ma thành.

Chúng ma tu dọc đường tuy không tới mức cung cung kính kính, nhưng gặp phải Khúc Duyệt vẫn là hơi khom lưng hành lễ.

"Thuốc giải độc đâu?" Trần Nhan Linh chỉ muốn tìm thuốc giải cho Thịnh Vũ Ca.

Tô Ly cả hành trình đều nửa bước không rời Trần Nhan Linh. Trần Nhan Linh thật vất vả tránh khỏi nàng, nhanh chóng tới hỏi Khúc Duyệt.

Khúc Duyệt đi phía trước nàng, bị nàng kéo một cái ngây người: "Ngươi quan tâm Thịnh Vũ Ca như vậy?"

"Không liên quan tới người, ta chỉ cần thuốc giải."

Khúc Duyệt khẽ nhấc cằm, châm chọc mỉa mai nói: "Ngươi quan tâm nàng thế à? Ta thấy trong mắt nàng chỉ có Tống Hạo An, vậy mà ngươi còn thích nàng!"

Trần Nhan Linh không nhịn được thầm hít một hơi, cái gì mà nàng thích Thịnh Vũ Ca?

Khúc Duyệt hiểu lầm nàng tới mức này sao?

Trần Nhan Linh trầm mặc, Khúc Duyệt thấy vậy liền nghĩ nàng đây là cam chịu. Khúc Duyệt ánh mắt tăm tối, hỏi: "Ngươi biết nàng là ai không?"

Trần Nhan Linh đương nhiên biết thân phận Thịch Vũ Ca, nàng chính là Huyền Túc Thượng thần.

Trần Nhan Linh chậm chạp không đáp lại, bấy giờ Khúc Duyệt đã đi tới một cung điện.

Đây là cung điện của Khúc Duyệt, dù sao nàng cũng là Tả Hộ pháp, có được cung điện riêng cũng không khoa trương.

"Ta không cần biết nàng là ai, cũng không muốn biết."

Khúc Duyệt lại cảm thấy Trần Nhan Linh như vậy là trốn tránh, lừa mình dối người: "Nàng là Hi Hòa chuyển thế! Nàng và ngươi có thù không đội trời chung! Đến chết cũng muốn gϊếŧ ngươi! Vô Uyên môn thu thập nhiều nữ tử như vậy chính là để hồi sinh nàng!"

Trần Nhan Linh nhíu mày, nàng đang nói cái gì đây? Thịnh Vũ Ca là Huyền Túc, Chử Giáng mới là Hi Hòa.

"Ngươi thật vớ vẩn."

Trần Nhan Linh khẳng định nói.

Khúc Duyệt cười ra tiếng: "Ta không vớ vẩn, là ngươi không rõ ân oán kiếp trước, ngươi và Hi Hòa đời đời kiếp kiếp là tử địch."

"Môn phái nàng sáng lập, những người nàng quan tâm tất cả đều tại ngươi mà chết. Ngươi là Ma Tôn sinh ra từ oán khí trong thiên địa, chú định sẽ luôn đối lập nàng. Gϊếŧ ngươi là số phận của nàng."

Quan hệ giữa Đan Nhữ và Hi Hòa là thế này?

Trần Nhan Linh không hoàn toàn tin lời Khúc Duyệt, dù sao người này rất khả nghi.

"Hừm, không đúng, gϊếŧ ngươi là số phận của tất cả Thượng thần."

Trần Nhan Linh lãnh đạm gật đầu: "Ừm."

Khúc Duyệt sắc mặt âm trầm nói: "Ngươi không sợ Thịnh Vũ Ca hoàn toàn trọng sinh lại gϊếŧ ngươi lần nữa? Ngươi vì nàng từ bỏ nhiều như vậy, nhưng ngươi vẫn chết trong tay nàng, sao tới giờ ngươi còn không tỉnh ngộ!"

Theo lời Khúc Duyệt, kiếp trước có lẽ nàng thật sự bị Hi Hoà diệt, chẳng qua Khúc Duyệt nhầm lẫn thân phận của Thịnh Vũ Ca và Chử Giáng.

Điều gì làm Khúc Duyệt nhất quyết kết luận Thịnh Vũ Ca là Hi Hòa chứ?

Khúc Duyệt nói nàng thích Thịnh Vũ Ca, lại khẳng định Thịnh Vũ Ca là Hi Hòa, cộng thêm mấy lời vừa rồi, có thể suy ra rằng kiếp trước của nàng, Đan Nhữ, thích kiếp trước của Chử Giáng, Hi Hòa.

Nghĩ vậy, Trần Nhan Linh thầm cảm thán: Thật không hổ là ta.

"Nàng có gϊếŧ ta lần nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện."

Trần Nhan Linh cảm thấy Khúc Duyệt có ác ý vô cùng mãnh liệt với Hi Hòa. Nếu vậy, nàng liền đâm lao phải theo lao, chuyển oán khí của Khúc Duyệt tới Thịnh Vũ Ca.

Nàng lấy nữ chính làm tấm mộc cho Chử Giáng, bị hệ thống lập tức khiển trách.

【 Ký chủ ngài đừng công tư lẫn lộn! Nữ chính sẽ gặp nguy hiểm! 】

"Biết rồi."

Trần Nhan Linh lãnh đạm đáp, nàng hiện giờ bất chấp tất cả, chỉ cần Chử Giáng an toàn.

Hệ thống tức khắc im tiếng, Trần Nhan Linh càng ngày càng không chịu khống chế, nó bắt đầu hoài nghi lúc trước bán Vô Kiên cho nàng rốt cuộc là tốt hay xấu.

Khúc Duyệt tức giận tới mức khó thở. Cái gì mà cho nàng gϊếŧ lần nữa cũng cam tâm tình nguyện? Hi Hòa sao đáng để Đan Nhữ làm vậy! Tại sao luôn là Hi Hòa! Tại sao không phải Khúc Duyệt nàng!

Khúc Duyệt không kiềm chế được cảm xúc của mình, mở miệng muốn chất vấn, nhưng nàng chưa kịp nói gì đã bị ma khí trong tay Trần Nhan Linh quấn quanh.

"Ta tới đây không phải để nghe ngươi kể chuyện cũ năm xưa, thuốc giải độc ở đâu?"

Khúc Duyệt ngậm miệng quyết không nói một lời.

Ma khí trói chặt lấy nàng, một sợi ma khí lượn lờ ngay huyệt thái dương của , không có hảo ý tốt.

Khúc Duyệt đương nhiên biết sợi ma khí này muốn làm gì. Trán nàng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nếu nàng bị ma khí đâm trúng, một là tu vi bị hút khô, hai là không ngốc thì điên.

Đúng lúc này, Tô Ly bay nhanh vọt vào, thấy cảnh này há hốc mồm kêu lên: "Tôn thượng các ngươi đang làm gì?"

Trần Nhan Linh lạnh nhạt nói: "Đùa giỡn thôi."

Nàng như vậy mà đùa giỡn? Trần Nhan Linh có biết chữ "đùa giỡn" nghĩ là gì không?

Nhưng Tô Ly lại không chút nghi ngờ lời nàng, cười nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, Tống Hoài Viễn triệu tập tất cả ma tu tới lễ đài, nói là muốn khởi trận triệu hoán Vô Kiên."

Nhắc tới Vô Kiên, Trần Nhan Linh ước gì mình có thể lập tức chuồng đi, thanh kiếm này thật đáng sợ.

Khúc Duyệt được buông xuống, nhướng mày nói: "Tôn thượng, đây chính là bản mạng phối kiếm của ngài, chỉ cần ngài lấy được Vô Kiên, thế gian không một ai là đối thủ."

Trần Nhan Linh híp mắt, khóe miệng mang cười: "Vậy sao? Ta đây liền không triệu hồi nó, ta thích làm tu sĩ Hợp Thể, chuyện kẻ khác không liên quan tới ta, họ muốn đánh nhau thì đánh đi. Ta cứ thế này cũng thật tốt, Vũ Ca sẽ không bị ta thương tổn."

Quả nhiên, Khúc Duyệt mặt biến sắc, run giọng nói: "Ngươi nói thật?"

Trần Nhan Linh cười lạnh đáp: "Chỉ cần không có thuốc giải, ta vĩnh viễn sẽ không triệu hồi Vô Kiên, làm một tu sĩ Hợp Thể bình phàm cũng không tồi."

Không triệu hồi Vô Kiên, Trần Nhan Linh sẽ mãi mãi là Trần Nhan Linh, không phải Đan Nhữ mà Khúc Duyệt si mê.

"Ta sẽ cho ngươi thuốc giải, nhưng ngươi nhất định phải triệu hồi Vô Kiên."

"Sai, là ta sẽ triệu hồi Vô Kiên, nhưng ngươi phải cho ta toàn bộ thuốc giải trước đã." Trần Nhan Linh lắc đầu, kiên quyết nói.

"Nếu ta nói không thì sao?"

"Vậy ngươi tới lúc chết chỉ đối mặt Trần Nhan Linh, mà không phải Đan Nhữ."

Trần Nhan Linh ung dung nhìn nàng, gϊếŧ chết Khúc Duyệt là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng ngặt nỗi nàng nắm giữ thuốc giải độc cho nữ chính.

Tô Ly tò mò hỏi: "Thuốc giải gì? Tôn thượng ngài trúng độc sao? Ta cũng biết giải độc, ta là phù dược song tu!"

"Không cần, Tả hộ pháp sẽ tự dâng lên cho ta." Trần Nhan Linh nhếch miệng cười, không thèm để ý mà nói.

Đích xác, Khúc Duyệt cuối cùng giao hết thuốc giải cho Trần Nhan Linh.

Tống Hoài Viễn được tin báo rằng Trần Nhan Linh đang ở trong điện của Khúc Duyệt. Người này hẳn là sau khi chịu Vô Uyên môn đuổi gϊếŧ, bị Khúc Duyệt mê hoặc tới cậy nhờ ma đạo. Ma khí nồng đậm như vậy, cũng không thể tiện nghi Khúc Duyệt.

Hiện giờ ma đạo xa không bằng trước, Tứ đại Hộ pháp chỉ còn mình hắn, Hộ pháp mới tuyển ra cũng chỉ có Tả Hữu Hộ pháp. Tả hộ pháp Khúc Duyệt nơi chốn đối nghịch hắn, Hữu Hộ pháp Vi Luyện là hắn một tay dìu dắt ra, vô cùng trung thành với hắn. Nhưng đại đa số ma tu chỉ công nhận Tả Hộ pháp Khúc Duyệt, mà không công nhận hắn, Ma Tôn Tống Hoài Viễn.

Bấy lâu nay, Khúc Duyệt luôn là cái đinh trong mắt Tống Hoài Viễn. Nếu là Khúc Duyệt mang người tới, vậy hắn liền một lưới bắt hết các nàng, nhất tiễn hạ song điêu chẳng phải mỹ thay.

Lễ đài là chỗ cao nhất trong Ma thành. Theo truyền thuyết, đây là nơi mấy ngàn năm trước Ma Tôn Đan Nhữ biến người thành ma. Những ngời được nàng ban cho ma khí thuần khiết chắc chắn sẽ tu luyện tới Luyện Hư kỳ, một đám đều là đại năng, tùy tiện thả một người ra liền đủ đồ sát một môn phái.

Lễ triệu hoán Vô Kiên chi nhận, Khúc Duyệt cuồng nhiệt theo đuổi Ma Tôn Đan Tôn, chắc chắn sẽ tới xem. Khúc Duyệt làm sao chịu để Vô Kiên rơi vào tay hắn chứ? Chỉ cần nàng tới gần, chờ đợi nàng chính là võng trói thần ngay cả đại năng Hợp Thể kỳ cũng không thể tránh được.

Trên đài toàn là ma tu thực lực cao cường, thậm chí còn có vài tên sát nhân cuồng ma khét tiếng mà chính đạo treo giải thưởng trăm vạn linh thạch đuổi gϊếŧ.

Trong mắt những người này hoặc nhiều hoặc ít đều chứa ma khí nhàn nhạt, khi hồng khi đen, trông yêu tà dị thường. Toàn bộ ma đài hắc ám như địa ngục, quần ma loạn vũ.

Tống Hoài Viễn đứng trên đài, tay cầm một tấm phù chú thật lớn, bên trên là từng đường nét đỏ chót như máu tươi, vẽ ra thật nhiều văn tự cổ quái.

Hắn vừa hiện thân, đám ma tu dưới đài lập tức sôi trào, toàn bộ đều vận sức chờ phát động, cứ như muốn xông lên đài cướp đoạt vậy.

Phản ứng của chúng ma tu đều nằm trong dự kiến của Tống Hoài Viễn, một khi bọn họ có dị động, võng trói thần trên đầu bọn họ liền sáng lên, áp đám ma tu trở về.

Tới lúc này vẫn còn rất nhiều người không thừa nhận Tống Hoài Viễn là Ma Tôn, tới đây chỉ để cướp đoạt Vô Kiên chi nhận.

Nhưng võng trói thần ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không thoát được, cho nên mọi người vẫn kiềm nén xúc động, chuẩn bị xem Tống Hoài Viễn có thể triệu hoán Vô Kiên chi nhận hay không.

Tống Hoài Viễn đảo mắt nhìn mỗi người nơi đây, cuối cùng dừng ngay chỗ mấy người toàn thân che giấu dưới áo choàng đen.

Lúc bọn Khúc Duyệt vừa bay tới ma đài đã bị Tống Hoài Viễn phát hiện, hắn vừa phái người giám sát, vừa chuyển trung tâm võng trói thần tới trên đầu các nàng.

Tống Hoài Viễn tuy thấy Khúc Duyệt thành thật đứng xem, nhưng tâm phòng bị một chút không giảm, ngược lại càng thêm bất an.

Hắn chậm rãi niệm ra chú ngữ dài dòng phức tạp, đồng thời tiêu hao ma khí điều khiển phù chú.

Tất cả mọi người tập trung xem Tống Hoài Viễn, nếu hắn thật sự triệu hồi được Vô Kiên chi nhận, vậy chẳng phải là xứng làm Ma Tôn?

Từ lúc Tống Hoài Viễn niệm chú, thiên địa dần biến sắc, bầu trời Ma thành vốn dĩ âm trầm giờ càng thêm hắc ám, trong mây đen dày đặc chợt nhoáng lên vài tia chớp tím.

Chỉ một chốc, mọi người cảm thấy áp lực mãnh liệt một, không khí tựa như nặng ngàn cân, ép xuống làm bọn họ khó mà đứng thẳng.

Chúng ma tu vận ma khí muốn chống cự áp lực này, lại phát hiện ma khí của bọn họ thế mà lại bị mây đen hấp thu.

Mấy người cơ linh lập tức ngừng vận khí, cố nén khó chịu cũng quyết không để ma khí của mình bị mây mù kỳ quái này hút đi.

Mà Trần Nhan Linh thì không bị ảnh hưởng chút nào, dù ngay cả Tống Hoài Viễn cũng phải nhíu mày nắm chặt tay, nàng vẫn trấn định tự nhiên.

Không bao lâu sau, mọi người đều thấy từ đám mây mù loáng thoáng hiện ra một thanh trường kiếm đen, thân kiếm phát ra ma khí khiến cho chúng ma tu thèm nhỏ dãi không thôi.

Trần Nhan Linh nhíu mày, đây không phải Vô Kiên. Thân kiếm Vô Kiên đen như mực, nhưng trên kiếm này lại khắc hoa văn xanh thẳm toả ánh sáng, không tử khí trầm trầm như Vô Kiên mà nàng quen thuộc.