Chương 112: Chuyện ở Vô Uyên môn

Chử Giáng vừa đột phá Luyện Hư, theo lý mà nói, Chử Phong đáng ra phải vô cùng vui mừng, nhưng thật ra hắn lại cảm thấy bất an.

Không ai cùng thế hệ sánh được tốc độ tu luyện của Chử Giáng, nàng quả thật thiên phú dị bẩm.

Nếu nói Thịnh Vũ Ca dựa vào kỳ ngộ, trước sau có người hộ tống, vậy Chử Giáng chính là thật sự dựa vào thiên phú và nỗ lực tu luyện đến cảnh giới này.

Sự khắc khổ và gian nan trong quá trình này, nàng chưa bao giờ kể với bất kỳ ai.

Thịnh Vũ Ca chỉ cần đi một vòng trước mặt mọi người, ai cũng nói nàng là tu sĩ Hợp Thể trẻ tuổi nhất trong lịch sử, thiên phú cao nhất, tâm tính lại thuần lương. Nàng nói một câu, hơn Chử Giáng nói trăm câu.

Đôi khi, mọi người chỉ biết có Thịnh Vũ Ca, vị nữ tu Hợp Thể Kỳ duy nhất ở Vô Uyên môn, Đại đệ tử thủ tịch là gì? Ăn được sao?

Ngay cả chuyện Chử Giáng đột phá Luyện Hư, Chử Phong hồi lâu sau mới biết được.

Mọi người bàn luận phải đối phó ma đạo, nhưng ma đạo từ lúc Ma Tôn hồi sinh không hiểu sao lại vô cùng an phận, những chuyện ác như bắt người luyện đan cũng ít hơn rất nhiều.

Bá tánh lo lắng đề phòng sống trong chuỗi ngày yên ổn này, mà các tu sĩ chính đạo thì cảm thấy ma đạo hẳn đang chuẩn bị một âm mưu lớn.

Chử Giáng vẫn sống trong viện cũ, bên cạnh là sân của Trần Nhan Linh, đã thật lâu không ai ở, nhưng vẫn có người tới quét tước mỗi ngày.

Người nọ không ai khác, chính là Thịnh Vũ Ca.

Rất kỳ quái, nàng thường xuyên nói Ma Tôn Đan Nhữ chết không đủ đền tội, nhưng mỗi ngày lại kiên trì tới lau dọn nhà của Trần Nhan Linh.

Chử Giáng nhìn liền thấy chướng mắt. Đó là sân của Trần Nhan Linh, Thịnh Vũ Ca ngày nào cũng tới còn ra thể thống gì.

Hai người gặp mặt luôn không nói lời nào, làm ngơ nhau.

Chử Giáng trở về viện của mình, lấy mặt dây chuyền Tử ngọc giấu dưới cổ áo ra, rũ mi suy nghĩ.

Mà Thịnh Vũ Ca mới vừa vào sân của Trần Nhan Linh, liền cảm thấy một hơi thở không tầm thường.

Nàng nháy mắt nắm chặt Đúc Hồn, gắt gao nhìn chằm chằm phòng Trần Nhan Linh.

Vừa nhận thấy linh lực dao động, Thịnh Vũ Ca liền vung kiếm bổ về phía trước, bàn ghế bình phong nháy mắt đứt gãy, nhưng nơi đó không có bất kỳ ai, chỉ thấy ngay giữa bàn tròn đứng sững một lọ đan dược. Rõ ràng bàn ghế chung quanh đều nát, nhưng duy nhất chiếc bàn nhỏ và lọ thuốc không chút tổn hại gì.

Trên lọ đan dược viết ba chữ "Thuốc giải độc".

Thịnh Vũ Ca nhíu mày, sau chuyện ở Hắc Hồ, nàng quả thật đôi lúc cảm thấy linh lực của mình không chịu khống chế, khi mạnh khi yếu, mỗi đêm lúc ngủ đều bị đau tỉnh.

Nàng nhớ rằng trước khi hôn mê ở Hắc Hồ, nàng nhìn thấy một người nam tu. Nhưng khi nàng tỉnh lại thì bên người không có một ai. Nàng đột phá tới Hợp Thể, đương nhiên biết mình trúng độc, nhưng nàng vẫn luông không tìm thấy thuốc giải, thậm chí ngay cả mình bị trúng độc gì cũng không biết.

Bình thuốc này là ai đưa tới? Là giả hay thật? Có phải là độc dược hay không? Nàng có nên phục dụng hay không?

Trong lúc Thịnh Vũ Ca còn đang rối rắm mấy chuyện này, Chử Giáng đã ngăn cản người đưa thuốc.

Chử Giáng vung Xích Lăng, thân kiếm tản thành vô số lưỡi dao nhỏ, tựa như dải lụa dài đỏ thẳm mà cuốn lấy người hắc y, chậm rãi buộc chặt.

Xích Lăng vô cùng sắc bén, mặc cho áo choàng của người hắc y cứng cỏi thế nào cũng bị cắt rách.

Trần Nhan Linh bất đắc dĩ kéo mũ choàng xuống, lộ ra gương mặt thật, thở dài nói: "Là ta."

Chử Giáng cười lạnh: "Ta biết là ngươi."

Thấy mặt Trần Nhan Linh, nàng vẫn tiếp tục khống chế Xích Lăng buộc chặt.

"Muốn bắt ngươi đấy."

Trần Nhan Linh nhíu mày, đành phải rút kiếm ngăn cản.

Vô Kiên gặp phải Xích Lăng, ma khí nồng đậm như hơi độc mà bám vào Xích Lăng thượng hòng ăn mòn nó.

Chử Giáng thống khổ nhíu mày.

Nàng chỉ mới Luyện Hư, mà Trần Nhan Linh đã tới cảnh giới sâu không lường được, nàng sao mà đối địch nổi.

Nhưng Xích Lăng cũng không phải ăn chay, phát ra quang mang đỏ xua tan ma khí.

"Ta không muốn đánh nhau với ngươi."

Trần Nhan Linh bất đắc dĩ lắc đầu.

Chử Giáng cau mày, gằn từng chữ: "Ta muốn đánh ngươi."

Cảm giác có bạn gái thích đánh nhau là thế nào đây?

Không đành lòng thương tổn nàng, lại không cam lòng nhận thua.

Nhưng Xích Lăng của Chử Giáng có địch ý thật lớn với Trần Nhan Linh, lực trói càng lúc càng lớn, Xích Lăng bén nhọn đã cắt vào da thịt Trần Nhan Linh, máu tươi bắt đầu ứa ra.

Chử Giáng ngay lúc này lại thu hồi Xích Lăng.

Xích Lăng bị nàng thu vào nhẫn Hỗn Độn: "Chúng ta dùng tay trần đánh một trận, không được dùng linh lực cũng không được dùng ma khí."

Trần Nhan Linh ném Vô Kiên đi thật xa, Vô Kiên văng ra cắm thẳng xuống đất.

Rõ ràng là pháp bảo bản mạng của Ma Tôn Đan Nhữ, giờ lại bị người ném ra đất hoang, nếu Trần Nhan Linh không triệu hoán, nó cũng không thể làm ra cử động gì.

Hai người tay trần tỷ thí, đến tận lúc mặt trời lặn, lá rụng trong đêm bay múa theo mỗi một chiêu thức của bọn họ, ngay cả kình phong cũng không mang theo chút linh lực gì.

Tu vi hai người đều không thấp, đánh tới phút cuối, Trần Nhan Linh một chiêu khóa cổ áp chế Chử Giáng.

Trần Nhan Linh tay đặt trên chiếc cổ mảnh khảnh của Chử Giáng, cảm nhận được da thịt mềm mại không tỳ vết.

"Ngươi rốt cuộc là Ma Tôn Đan Nhữ, hay là Trần Nhan Linh?"

Trần Nhan Linh buông nàng ra: "Là Trần Nhan Linh, ta vẫn luôn là Trần Nhan Linh của ngươi, bất kỳ thế giới gì, bất kỳ thời điểm nào đều là vậy."

"Thế sao ngươi còn lên làm Ma Tôn?"

"Không phải ta muốn làm, mà là tình thế bắt buộc."

"Một khi đã vậy, chúng ta chính tà không đội trời chung, không phải ngươi chết thì là ta!"

Trần Nhan Linh gật đầu: "Ta biết, nếu ta cuối cùng khó thoát cái chết, vậy ta hy vọng chết trong tay ngươi."

Chử Giáng ánh mắt sắc bén, nói: "Vô nghĩa, ngoại trừ ta, không một ai có tư cách đả thương ngươi!"

Đột nhiên, Chử Giáng chuyển đề tài: "Ngươi vừa rồi ẩn núp trong sân, rõ ràng biết Thịnh Vũ Ca sẽ tiến vào, vì sao không rời đi trước?"

Trần Nhan Linh cười thối lui một bước, cố ý nhích tới gần Vô Kiên, không ngờ Chử Giáng mắt sắc, lập tức lấy Xích Lăng ra trói Trần Nhan Linh lại.

"Trả lời ta."

Trần Nhan Linh cẩn thẩn tránh mấy lưỡi dao của Xích Lăng, đáp: "Đưa thuốc giải cho nàng, lúc trước nàng bị ma sủng của ta cắn trúng độc."

"Lại là Thịnh Vũ Ca, hừ."

"Ta không có ý gì với nàng, dù gì nàng cũng là sư muội ta tự tay dạy dỗ, nàng trời sinh tính thuần lương, ta cũng không muốn trơ mắt nhìn nàng bị độc chết."

"Đưa thuốc giải xong ngươi muốn trốn đi?"

"Bằng không chờ bị ngươi đánh một trận sao?"

Chử Giáng khẽ cắn môi đỏ, căm tức nhìn Trần Nhan Linh: "Rốt cuộc là ai đánh ai!"

"Ngươi đánh ta, nè, đây là chứng cứ." Trần Nhan Linh xắn tay áo, cho nàng xem vết thương bị Xích Lăng cắt ra.

Chử Giáng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi biết nhanh cho ta! Nhân lúc ta chưa đổi ý."

Dứt lời, nàng thu hồi Xích Lăng.

Trần Nhan Linh mỉm cười nhìn nàng: "Nghe nói ngươi và Vệ Minh Hàm..."

"Giả." Không đợi Trần Nhan Linh nói xong, Chử Giáng mất kiên nhẫn mà ngắt lời nàng: "Đi nhanh đi, đừng đứng đây chướng mắt."

Trần Nhan Linh triệu hồi Vô Kiên, lúc rời đi còn nói với Chử Giáng: "Những nữ tử Chử gia bắt cóc đều bị đưa đến Vô Uyên môn. Ngươi thân là Đại đệ tử thủ tịch, tin tức này đáng ra họ không nên giấu diếm ngươi, ngươi cũng không nên chỉ có tiếng không có miếng. Thực lực của ngươi xứng đáng, chỉ phải xem ngươi hành động thế nào."

Chử Giáng ánh mắt lạnh băng, nàng làm Đại đệ tử uổng có một danh hào, trên thực tế ngay cả Trần Nhan Linh lúc trước làm Đại đệ tử còn nắm nhiều thực quyền hơn nàng. Bây giờ Thịnh Vũ Ca mới càng giống Đại đệ tử thủ tịch, chúng đệ tử nội môn đều kêu Thịnh Vũ Ca "Đại sư tỷ", còn kêu vô cùng thuận miệng.

"Mặt khác, ngươi có thể đi Tàng Thư Các tìm xem tư liệu về thuỷ tổ khai phái của Vô Uyên môn, tên là Thượng thần Hi Hòa."

Trần Nhan Linh vừa dứt lời liền biến mất.

Chử Giáng đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, Hi Hòa?

Tên này sao lại quen thuộc như vậy?

Trần Nhan Linh cứ thế dứt khoát đi rồi? Cũng không thèm nói một câu "tái kiến"?

Chử Giáng tức giận vũng Xích Lăng chém huỷ một tảng lớn rừng cây, bỗng từ trên cây bay xuống một dải dây cột tóc màu lam, chất liệu mượt mà, thon dài mà mềm mại, bên trên có thêu hoa văn.

Dây cột tóc đỏ của Chử Giáng giờ dùng để buộc Tử ngọc, từ lúc đó nàng cũng không cột tóc nữa.

Sợi dây xanh biếc này, thật đẹp.

Hoa văn trên dây, cực kỳ giống hoa văn trên cổ áo của bộ y phục màu lam mà Trần Nhan Linh thường xuyên mặc.

Hệ thống khó hiểu hỏi.

【 Ký chủ vì sao trợ giúp Hi Hòa hồi sinh? Nếu nàng sống lại, vậy Chử Giáng chẳng phải sẽ thật sự hạ nhẫn tâm gϊếŧ ngài? 】

Trần Nhan Linh không đáp, nếu Chử Giáng thật muốn gϊếŧ nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Lúc nàng suýt bị Tống Hoài Viễn gϊếŧ chết, linh hồn của nàng như bị xé rách, nàng phải chịu đựng đau đớn trước nay chưa từng có.

Ngay chớp mắt đó, thân thể của nàng không chịu khống chế mà triệu hoán Vô Kiên, hoàn toàn hồi sinh Ma Tôn Đan Nhữ.

Lúc đó, nàng rõ ràng cảm thấy trong thân thể có một linh hồn khác.

Chính là nàng trong thế giới này — Đan Nhữ.

Tuy nhiên, nàng đã trải qua vài thế giới, mỗi lần nhược hóa ký ức đều như lễ rửa tội luyện hoá linh hồn nàng, khiến cho nó ngày càng mạnh mẽ.

Tuy trong nháy mắt kia Đan Nhữ đoạt lại thân thể, triệu hoán Vô Kiên, nhưng Trần Nhan Linh mượn lỗ hổng từ việc Vô Kiên đồng thời phù hợp với linh hồn của cả hai người, giành trước Đan Nhữ dung hợp với Vô Kiên, áp chế linh hồn của Đan Nhữ, một lần nữa nắm giữ quyền khống chế thân thể.

Nàng rốt cuộc hiểu ra vì sao từ đầu lúc nàng tiến vào thế giới này, hệ thống không thể truyền cho nàng ký ức của nguyên thân. Trong mấy thế giới trước, hệ thống đều mạt sát nguyên thân linh hồn, sau đó chuyển hóa ký ức cho nàng.

Nhưng trong thế giới này Đan Nhữ không phải là linh hồn tầm thường, lúc hệ thống đoạt xá nàng đã nhận ra nguy hiểm, không biết dùng biện pháp gì mà tự phong ấn linh hồn mình, nhờ vậy mới tránh được một kiếp.

Hệ thống không mạt sát được linh hồn Đan Nhữ, đương nhiên không thể truyền ký ức cho Trần Nhan Linh.

Nói vậy, xác thật là Trần Nhan Linh sai trước. Nàng bá chiếm thân thể người khác, lại phải mạt sát linh hồn người ta. Mặc dù người này là phiên bản song song của nàng ở thế giới này, hành động này cũng không hợp lẽ phải. Đan Nhữ muốn đoạt lại thân thể là chuyện đương nhiên.

Nhưng Trần Nhan Linh không cần biết đúng sai, nàng chỉ biết mọi cách đạt được mục đích của mình.

Khúc Duyệt quen thuộc nguyên thân như thế, chắc chắn biết nàng đã thay đổi linh hồn, nói vậy nàng ta vẫn luôn giúp Đan Nhữ đoạt lại thân thể.

Lúc Trần Nhan Linh triệu hồi Vô Kiên, đoạt được quyền khống chế thân thê, hệ thống tuy vô cùng nhanh nhẹn nhưng cũng không thể mạt sát linh hồn Đan Nhữ, lại bị nàng tránh thoát.

Ít ra Trần Nhan Linh đã biết linh hồn Đan Nhữ còn sống trong thân thể này.

"01, Đan Nhữ có thể xem ký ức của ta không?"

【 Không thể, ký chủ không xem được của nàng, nàng cũng không xem được của ngài. Huống chi nàng trốn kỹ như vậy, chắc là lại tự phong ấn linh hồn của mình. Bằng cách này, tuy có thể hoàn toàn tránh khỏi ta, nhưng đồng thời bản thân nàng cũng bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, hơn nữa không phải muốn ra mặt lúc nào cũng được. 】

【 Nàng nếu muốn xuất hiện, chắc chắn phải ở lúc ký chủ gặp sinh tử nguy cơ. 】

Trần Nhan Linh cười, nhiệm vụ chi nhánh của nàng rốt cuộc không phải 100% không hoàn thành được.

Gϊếŧ chết Ma Tôn sao? Ma Tôn không phải nàng, Đan Nhữ mới là Ma Tôn chân chính.