Chương 19

"Bảo bối! Bảo bối nhỏ của ta a! Bảo bối a! Bảo bối a!" Sau khi con sói kia rời đi mẹ Lãnh lập tức chạy tới bên giường ngóng ngóng xem xem bảo bối nhỏ bị như thế nào.

"Mẹ. Mẹ" Tiểu An ngốc nghếch được Lãnh Hàn dặn dò vài câu nhìn thấy mẹ là cười tita mắt. Tay dang rộng ôm lấy mẹ Lãnh vùi vào lòng bà. Thật ấm a!

"Bảo bối của ta a! Ta lại để con ủy khuất rồi a" mẹ Lãnh nhắm mắt đau lòng ôm thật chặt Tiểu An vào lòng giống như sợ nới lỏng ra sẽ làm bảo bối nhỏ của mình bị thương.

"Mẹ. Mẹ. An nhớ người lắm nha. Lần trước An ăn bánh ngon lắm An muốn tìm mẹ cùng ăn lắm" Tiểu An giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra với mình. Răng trắng vẫn nhe ra cười đến híp mắt. Tay vân vê mấy lọn tóc đằng sau của mẹ Lãnh. Đầu nhỏ vẫn vùi vào lòng mẹ Lánh hít thở đều đều.

Mẹ Lãnh thấy cảnh này mắt đỏ hoe cũng chảy nước mắt xuống. Tiểu An cư nhiên như vậy vẫn ko kêu đau hay khóc rống lên kể cho bà lại nói muốn cùng bà ăn bánh ngon. Tim vừa cảm giác đau lại vừa cảm giác vui mừng, ngọt ngào.

"Mẹ cũng nhớ Tiểu An lắm nha, Tiểu An có thích bé gấu ko? Mẹ đi chính là mua gấu cho Tiểu An nha" cuối cùng cũng kìm lại nước mắt mà mở miệng nói. Sau đó lại dang rộng tay ước chừng cho Tiểu An "Nó to như thế này nha. Ko phải. Còn to hơn nhiều"

"Oa. Mẹ mua gấu cho An a. Gấu to thật to a!" Tiểu An trong lòng mẹ Lãnh nghe từ "gấu" liền ngẩng mặt cười. Lần này chính là cười ko nhìn thấy Tổ quốc a.

Nhưng mà, nhìn mẹ Lãnh mắt đỏ hoe có mấy giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt. Cũng ko cười nữa. Khuôn mặt có chút lo lắng.

"Mẹ đừng khóc. An ko lấy gấu nữa đâu. Mẹ đừng khóc mà" Tiểu An khua khua tay trước mặt xin lỗi mẹ Lãnh. Có phải cô ko đúng mẹ mới khóc ko?

"Nào có! Mẹ là nhớ Tiểu An đến phát khóc nha" mẹ Lãnh quệt quệt nước mắt trên mặt mới ôm lấy Tiểu An. Ôm nhiều một chút. Về sau quỷ thối kia chắc chắn ko cho bà ôm. Kể cả lão quỷ cha nó nữa.

(Woe😲😲. Gia đình kỳ lạ một cách lạ lùng😃😃)

Tiểu An nghe vậy lại cảm thấy tự hào về mình. Mắt lại tít lại nhe răng trắng cười khúc khích. Cô được mọi người mong nhớ như vậy sao. Hắc hắc.

--------------------------------------------

"Oa. Đừng tới đây" Tiểu An trong phòng la hét ầm ỹ ko cho ai tới gần. Cái kim đó nhọn như vậy. Rất đáng sợ .

"An An" Lãnh Hàn từ bên ngoài đi vào phòng nghe thấy tiếng vợ nhỏ kêu la chân sải bước thật nhanh đi tới.

"Hàn. Cứu a!" Tiểu An nghe thấy giọng nói quen thuộc. Chân nhỏ liền chạy tới ôm chặt Lãnh Hàn ko buông. Hai chân cũng quấn quanh hông anh ko rời.

"Lãnh thiếu gia! Chúng tôi là chuẩn bị tiêm thuốc, cô ấy liền chạy đi ko cho tiêm" vị bác sĩ bên kia cũng có chút bó tay rồi. Nhưng mà cô bé này lại ko làm ông khó chịu. Giống như đứa trẻ mà thôi. Rất lễ phép. Lúc ông đến cũng gập người chào hỏi thật lễ phép.

"Hàn. Đừng chích cái đó mà. Rất đau" cô biết cái đó a. Lần trước bị chích rất đau. Lúc đó tiêm ở tay, theo đó ba ngày ko dám động tay. "Hàn. Đừng mà. Chích tay sẽ ko cử động được. Chích mông sẽ ko ngồi được a. Đừng chích nha" chích ở tay đạ chắc chắn ở mông sẽ đau.

Mấy bác sĩ bên kia cố gắng nhịn cười. Cô bé này rất hồn nhiên. Rất dễ thương.

"Vậy uống thuốc đi" Lãnh Hàn đương nhiên mủn lòng. Dù gì cũng chỉ là cần kháng viêm. Uống thuốc cũng được.

"Dạ" bác sĩ nghe xong cũng nghe lời đổi thuốc.

"Ko. Đừng uống thuốc. Đắng lắm" một lần làm được lần thú hai cũng phải thử.

"Ko được" uống thuốc là bắt buộc. Tiêm ko được thì phải uống thuốc

"Ô....... ô...... ô...." chiêu cuối. Nhưng mà hình như chiêu này hết tác dụng khi áp dụng trong trường hợp này rồi a.

"An An! Nghe lời anh. An An hứa rồi mà. Ko hứa sẽ là đứa trẻ hư. Có đúng ko?" Lãnh Hàn cau mày nghiêm túc dạy bảo vợ nhỏ của mình.

"Hức..... hức.....An xin lỗi....... hức" vợ nhỏ biết điều rồi. Giống như đứa trẻ vậy. An ko làm trẻ hư đâu.

"Ngoan lắm. An An uống hết đi" Lãnh Hàn hài lòng với kết quả. Tay xoa đầu Tiểu An, tay đút thuốc vào khoang miệng của cô. Ly nhỏ chỉ càn một ngụm là hết.

"A đắng quá " Tiểu An nhíu chặt mày rùng mình một trận. Lưỡi nhỏ hồng thè ra thè vào.

Lãnh Hàn nhanh chóng lục trong túi quần âu cái kẹo dâu bóc ra rồi đút cho Tiểu An ngậm.

Màn này thật vi diệu. Tổng tài cao ngạo móc trong túi quần kẹo ngọt. Vi diệu! Vi diệu đến lạ lùng!

Kẹo chính là vũ khí nhử mồi đó. Rất quan trọng. Vừa lúc này tân dụng cũng ko tệ.

Tiểu An được ngậm kẹo ngọt vị đắng trong khoang miệng cũng nhanh chóng tan biến. Thay thế chính là vị dâu ngọt ngào của kẹo dâu a.

Lãnh Hàn nghe bệnh tình của Tiểu An hiện giờ cũng bớt lo lắng. Chỉ cần nghỉ ngơi khỏe mạnh là được.

--------------------------------------------

Thoát cái một tuần cũng trôi qua nhanh chóng.

Tiểu An cũng bình phục khỏe mạnh hơn rồi. Má cũng có chút phúng phính hơn rồi.

"Mẹ. Chiều nay ăn bánh Victoria nha" đây chính là chiêc bánh ở trên TV giới thiệu a. Chắc chắn ngon lắm.

"Ừ. Bảo bối nhỏ đi thay đồ đi mẹ dẫn con đi ăn" mẹ Lãnh đương nhiên đồng ý. Bảo bối nhỏ thích gì bà cũng chiều theo. Kể cả bê Nữ hoàng Anh đến bà cũng làm được. Nữ hoàng Anh chính là chị họ của bà nha.(ta chém😁😁)

"Mẹ đợi An nha" Tiểu An chạy lên phòng nhanh chóng thay váy trắng ngủ ở nhà ra mặc đại cái váy xanh nhạt rồi chạy xuống với mẹ Lãnh.

"Tiểu An đừng gấp" mẹ Lãnh thấy dáng vẻ của cô cũng mỉm cười cưng chiều. Nhưng mà chạy như vậy quỷ thối kia mà biết chắc chắn liền kéo bảo bối nhỏ ra trừng phạt.

Nhà hàng Hoàng gia Anh

Bánh Victoria chính thức xuất phát từ nơi này. Dẫn Tiểu An ra ngoài dạo chơi cho khỏe.

Đằng xa một phụ nữ cùng một cô gái ăn mặc quý phái đi tới.

--------------------------------------------

Cho ta xin lỗi vì nha. Tại đang viết mà lỡ bấm đăng làm mọi người một phen khó chịu rồi. Ta xin lỗi😣😣

Chương sau có biến. Bảo bối nhỏ chính là tâm điểm.😄😄 Sủng ghê lắm😉😉

Ủng hộ, cmt ý kiến nha.

Cảm ơn mọi người đã đón đọc ạ.😚😚❤❤