Chương 52: Con thỏ

Tang Chẩm bởi vì không tìm được Tống Thanh, mà rầu rĩ không vui mấy ngày, cậu muốn nhờ Đoạn Cảnh giúp mình tìm, còn Đoạn Cảnh thì ước gì cậu và tên tiểu quan có đầy ý tưởng xấu kia rũ sạch quan hệ, hơn nữa y tự bỏ đi, cả tiền bạc và giấy tờ đều nhớ mang theo, có thể xảy ra chuyện gì chứ!

Nhưng Tang Tang buồn, hắn không thể không tìm. Thị vệ ở cửa thành nói đúng là có người này, ngồi xe đi về hướng Giang Chiết. Đoạn Cảnh không còn cách nào chỉ đành hạ lệnh để nha môn Giang Chiết chú ý khách ngoại lai.

Tám phần mười là tìm không được, hắn sắp đào cả lên để kiếm cho Tang Tang nhưng mà không có, một vùng Giang Chiết lớn như vậy đi đâu tìm một Tống Thanh.

Vì dỗ dành Tang Tang đang mang thai, để cậu ăn cơm nhiều chút, lần đầu tiên Đoạn Cảnh cho phép ôm con thỏ kia vào phòng, nhưng đến khi tiểu súc sinh kia được ôm vào lại làm hắn cả kinh.

Đại gia này mỗi ngày được ăn ngon uống ngon, cách mấy ngày phải tắm sạch một lần, bởi vì không biết được lúc nào Tang Công tử sẽ chạy đến xem nó, tuy rằng Tang Chẩm không để ý cái này, hạ nhân lại không dám thất lễ, không chỉ có đúng hạn tắm rửa, một ngày còn đưa đến hai lần cỏ tươi, đưa đến càng nhiều ăn càng nhiều.

Nuôi tốt như vậy, mới qua mấy tháng, một trái cầu lông nho nhỏ biến thành con heo ngày hôm nay.

Đoạn Cảnh nhìn Tang Tang cẩn thận ôm lấy con heo lông trắng này vào ngực, còn vui vẻ cọ cọ nó, liền muốn xách lỗ tai nó ném di.

Súc sinh kia cũng có hai, ba ký rồi, ôm không thấy mệt sao?

“Hôm nay đã tắm cho nó chưa?” Đoạn Cảnh quay đầu lại hỏi người phía sau, người kia nhanh chóng đáp “Đã tắm, đại nhân cứ việc yên tâm.”

…Gia muốn nghe cái gì ngươi lại không biết ư?

Khoảng thời gian này rất bận rộn, tân hoàng đăng cơ, căn cơ chưa vững, khắp nơi đều có việc phải làm, Lục gia không biết còn chiêu gì đang chờ phía sau, bận đến hắn cũng quên mất chuyện con thỏ kia.

Trong thư phòng, Giám sát sứ cúi đầu với hắn.

“Đại nhân, nhà mẹ Tạ gia, không dễ ra tay…”

Đoạn Cảnh liếc mắt nhìn hắn, người kia mới tiếp tục nói.

“Một quan chức ở Sơn Tây là một chi của Tạ thị, năm nay rất nổi danh vì hiếu nghĩa.”

Người phía sau Tạ thị không thể giữ, đây là hoàng đế khẩu dụ. Nhưng lúc Nguyễn Vĩnh vừa đăng cơ, vẫn chưa thanh toán Tạ gia, quan viên này lại vì hiếu nghĩa nổi danh, nghe đâu còn rất được dân chúng địa phương kính trọng.

Gϊếŧ hay không gϊếŧ?

Hắn đang nghĩ ngợi việc này, dư quang liền thoáng nhìn thấy một bóng người dáo dát ngoài cửa.

Tang Chẩm ôm thỏ của mình đến.

Hắn hơi suy nghĩ một chút, động viên nói: “Trước tiên không cần quản, mấy ngày nữa thì sẽ có khả năng chuyển biến tốt.”

Không biết đến lúc đó tên kia muốn lấy cái chết để chứng minh trong sạch hay sẽ bỏ vợ.

Giám sát sứ đi rồi, Tang Chẩm mới ôm thỏ chạy vào, nói đã trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi.

Thật là một chút cũng không thể rời xa, tính tình cứ như trẻ con. Đoạn Cảnh xách con thỏ trong ngực cậu ra, hạ nhân phía sau Tang Chẩm nhanh chóng đến đón lấy.

Tang Chẩm thấy Đoạn Cảnh muốn nói chuyện, vội vàng biện bạch giúp hạ nhân: “Đừng trách hắn, tự ta muốn ôm mà.”

Đoạn Cảnh xụ mặt, thật là xem gia là hồng thủy mãnh thú phải không, còn có thể đánh chết người hay sao? Vì vậy không tính toán nữa, kéo cậu đến chủ viện.

Quả nhiên mấy ngày sau, tin quan chức kia dùng lý do vô đức mà bỏ vợ được truyền đến.

Nghe nói ngày thường kẻ kia làm người ôn nhu rộng lượng, tình cảm vợ chồng sâu nặng, từ lúc tuổi trẻ làm quan địa phương, cũng không nạp tiểu thϊếp. Có người tặc lưỡi, thật là, vì quyền thế có thể vứt bỏ vợ kết tóc, lại có người nói do vợ hắn biết mình sẽ hại tướng công, nên chủ động yêu cầu bị bỏ, nghe nói còn cùng ba hạ nhân thô mãn nằm chung một chỗ, quần áo xốc xếch bị vị kia bắt được.

Nghe nói, nghe nói.

Từ đó, trận thanh toán dư nghiệt này xem như hạ màn.

Giải quyết xong chuyện trong lòng, Đoạn Cảnh xem như thư thái hơn, đúng dịp hưu mộc, dẫn Tang Chẩm đến lâm trường ở ngoại thành.

Lần trước đi săn mình bị trúng tên, vẫn để lại bóng ma trong lòng Tang Tang, cậu không dám vào rừng, cũng ít ra ngoài vườn phủ Thừa tướng đi dạo, lần này đẫn cậu đi vui chơi một chút.

Tang Chẩm thai hơn ba tháng, bụng vẫn chưa lớn, chạy một chút cũng không trở ngại gì, lần này đi săn, Đoạn Cảnh dùng hết sức, các loại tư thế đẹp đều thể hiện ra, người làm thu thập con mồi bị bắn trúng mệt ngất ngư.

Quả nhiên, mang theo Tang Tang cưỡi ngựa một lát, hứng thú của cậu bị khơi dậy, không sợ như lúc mới đến nữa.

Đoạn Cảnh cột ngựa vào thân cây, ôm Tang Tang xuống, hỏi: “Còn sợ không?’

Tang Chẩm ngượng ngùng lắc lắc đầu.

“Không sợ, phu quân ta có nặng không?”

Đoạn Cảnh cười nhẹ một cái, bất thình lình ôm cậu xoay một vòng.

“Ngươi nặng không ha?” Chút thịt ấy gia còn ôm không nổi hay sao.

Tang Chẩm bị chọc cho cười khanh khách, miệng hai người dính vào nhau, một cái hôn dính dính nhớp nhớp.

Tà hỏa của Đoạn Cảnh bị câu lên, nhưng Tang Tang còn non tháng, không thể động, chỉ có thể tự mình xụ mặt chờ dục hỏa hạ xuống.

Qua chốc lát, không biết tại sao Tang Chẩm nhớ tới Thanh Thanh, bi thương nói: “Cũng không biết Thanh Thanh sống thế nào.”

Đoạn Cảnh không đáp lời, vì vậy cầm lấy cung, chỉ vào một điểm xa xa nói.

“Xem con hồ kia, gia chỉ cần dùng một mũi tên là bắn được.”

Tang Chẩm phục hồi tinh thần lại, vừa nhìn bên kia quả thật có một điểm vàng vàng, nhanh chóng nín thở gật đầu.

Sau khi Đoạn Cảnh kéo cung, mũi tên thẳng tắp cắm vào lưng súc sinh kia, lập tức không con nhúc nhích nữa, xem ra bị bắn hạ rồi.

“Phu quân thật là lợi hại!” Tang Chẩm hoan hô một tiếng, lôi kéo Đoạn Cảnh muốn qua đi xem.

Đoạn Cảnh lâng lâng nghĩ, chút bản lĩnh này đã gọi lợi hại, thật là, thật là.

Đi một chốc tới cạnh con hồ ly kia, miệng Tang Chẩm đang thì thầm bỗng nhiên im bặt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Đoạn Cảnh không biết xảy ra chuyện gì, hậu tri hậu giác cúi đầu nhìn.

Má ơi, sao lại là con thỏ?