Chương 8

"Thiên Vũ Văn, cậu vào đây."

"Dạ!"

Buổi tối, Thiên Vũ Văn đang xem phim hoạt hình thì được nải nải gọi vào phòng. Hôm nay baba Trí Hách không có ở nhà, cậu đang định bụng xem hết tập phim hoạt hình thì gọi điện cho baba, nhưng chưa kịp gọi thì bà nội đã gọi cậu vào phòng. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão phu nhân lúc này không khỏi làm bé con chột dạ. Hay là có ai đã làm bà bà nổi giận rồi?

Thiên Vũ Văn bước chậm, trong lòng còn ôm theo chú gấu bông Kukuma mà mình thích nhất. Cậu cắn nhẹ môi dưới, đứng cạnh bên bà đang ngồi trên giường nệm tay phe phẩy quạt.

"Bà gọi con!"

"Ừ!" Bà bà nghiêm giọng: "Xem ra Thiên Trí Hách cũng nuông chiều cậu đến quá mức rồi nhỉ?"

Thiên Vũ Văn đưa ngón tay nhỏ sờ lên nhân trung, nghiêng đầu nhìn lão phu nhân khó hiểu:

"Bà ơi, con không hiểu."

"Cậu còn nhỏ, đừng có sinh tính ương bướng không biết trên dưới như vậy. Trương Thiến dẫu sao cũng ở cái tuổi có thể sinh ra cậu. Ta đã dạy cậu thế nào? Phải kính trọng, lễ phép với người lớn. Vậy tại sao năm lần bảy lượt cậu cứ làm khó làm dễ cô ta?"

Thiên Vũ Văn nhíu lại hai chân mày, hai tiểu bánh bao tròn tròn trên gương mặt cũng xụ xuống, ục ịch trả lời:

"Con không thích cô Trương."

"Không thích? Người ta sau này sẽ trở thành mẹ cậu đó, cậu chủ nhỏ!"

Vũ Văn ôm chặt Kuma nhỏ trong lòng, nét mặt có chút xấu đi, mười ngón tay bé xinh bám chặt vào gấu bông đến nỗi hằn lại dấu.

"Không thích có mẹ mới. Văn Văn có baba thôi là đủ rồi."

"Cậu bây giờ có những chuyện chưa thể hiểu được, đằng nào thì Trương Thiến cũng sẽ trở thành mẹ kế của cậu thôi. Vậy nên từ nay phải tỏ ra ngoan ngoãn với cô ấy một chút, hiểu không, cậu chủ nhỏ?"

"Không được!"

Thiên Vũ Văn cương quyết đối đáp lại. Quả thực đây cũng là lần đầu tiên cậu dám cãi lại bà nội. Bà luôn nghiêm khắc, chuyện này cậu cũng không còn lạ gì, nhưng thái độ hôm nay của bà lại mang chút gì đó xa lạ làm cậu có cảm giác khó gần gũi. Dường như cảm thấy vật nhỏ sắp khóc, bà bà cũng tỏ ra nhẹ nhàng hơn, hai tay vịn vai cậu từ từ nói rõ:

"Vũ Văn! Trương Thiến sẽ trở thành mẹ của con, sẽ yêu thương con, chăm sóc con, không để con thua kém bạn bè nữa."

"Văn Văn không cần!" Môi cậu bặm lại, chóp mũi nhỏ đỏ ửng lên, còn có chút cay cay khó chịu: "Văn Văn còn có mẹ Tố Hạ."

"Điền Tố Hạ?" Bà bà cười nhạt rồi vội vàng thu lại nụ cười mang nét gì đó như khinh bạc. Nguyên nhân chính là năm đó bà cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì mấy đối với một người phụ nữ chưa theo chồng về nhà mà đã mang thai. Lúc cầm trên tay kết quả giám định DNA của Thiên Trí Hách và đứa nhỏ bà cũng không khỏi bàng hoàng. Bất quá lúc đó Điền Tố Hạ đã danh chính ngôn thuận mà trở thành Thiên thiếu phu nhân, nếu tin này truyền ra ngoài thì chỉ có hại Thiên gia mất hết mặt mũi. Thiên Trí Hách hoàn toàn bị ả tiện nhân kia lừa "đổ vỏ" cho một tên đàn ông khác, bà cũng chỉ biết nén cơn tức giận xuống để tìm cách giải quyết cho lâu dài. Có khi bà muốn lén lút nhờ người bóp chết đứa nhỏ, thậm chí có khi muốn thuê người dàn cảnh bắt cóc để đưa đứa nhỏ vào một cô nhi viện nào đó thật xa, nhưng đối diện với tiểu hài tử vô tội có gương mặt như thiên thần kia bà cũng đành hết cách. Bà không thể ra tay với một đứa trẻ ngay cả sữa mẹ cũng không thể bú. Mẹ đứa bé vừa qua đời để nhường mạng sống cho nó, bà không thể vì ích kỷ mà chối bỏ một tiểu sinh linh vô tội khả ái như vậy.

Bởi thế nên bao năm qua, mỗi lần thấy cảnh hai bố con Thiên Trí Hách nô đùa hạnh phúc bà cũng chỉ biết chán nản thở dài. Lẽ nào y không nhận ra, ngày càng lớn lên dung mạo Thiên Vũ Văn càng chẳng giống y dù chỉ là một điểm nhỏ. Lão phu nhân khi đó đã tự nhủ, nếu bà có thể sống đến năm Thiên Vũ Văn mười tám tuổi sẽ nhất định nói ra sự thật rồi để cậu rời khỏi Thiên gia, tự mình tạo dựng cuộc sống. Nhưng nhà họ Thiên dù sao đối với cậu vẫn có ơn dưỡng dục, nếu cậu muốn ở lại phụng dưỡng lão nhân thì bà cũng không phản đối; tuy nhiên về thừa kế thì di chúc sẽ không có phần của cậu.

Bà bà vịn chặt đôi vai nhỏ, điềm tĩnh nhìn vào đôi mắt long lanh còn khờ dại của Thiên Vũ Văn nói mà rõ từng lời:

"Bây giờ bà bà sẽ nói thật cho con biết. Mẹ Tố Hạ của con không phải đang đi du lịch, mà cô ta đã chết rồi."

"Mẹ không chết đâu." Vật nhỏ òa lên khóc, nải nải cũng đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

"Bà không gạt con. Văn Văn ngoan, sau này Trương Thiến sẽ chăm sóc con thay cho Điền Tố Hạ!"

"Không muốn không muốn không muốn! Hức... baba!"

Đúng lúc Thiên Trí Hách đi làm trở về nhà, thấy phòng khách không có ai liền đoán được bà bà đang cùng tiểu bảo bối nhà mình xem chương trình gì đó trong phòng bà; thế nhưng khi Thiên Trí Hách mở cửa phòng mẹ ra thì lại thấy tình huống khác hoàn toàn với tưởng tượng. Thiên Vũ Văn vừa ôm Kukuma vừa khóc nức nở trong khi bà bà cũng không biết nên dỗ cậu làm sao, chỉ đành ôm vào lòng vuốt nhẹ lên lưng.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Ta vừa cho thằng bé biết sự thật về mẹ nó."

"Sao lại như vậy?"

"Không lẽ con muốn cả đời gạt nó?"

Thiên Vũ Văn vẫn nấc lên từng hồi, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra lem luốt cả gương mặt bầu bĩnh đang đỏ ửng. Thiên Trí Hách kéo lấy tay cậu ôm vào lòng, ôn nhu thì thầm bên tai, xoa dịu tâm tư tiểu bảo bối:

"Còn có baba! Văn Văn, không phải ba luôn thương con nhất sao?"

"Hức... baba!" Cậu choàng tay ôm ngang cổ baba, cơn nghẹn bất thường nơi cổ họng làm chuỗi lời nói phát ra không liền mạch:

"Văn Văn... hức.. không muốn cô Trương làm mẹ. Không muốn cô Trương bắt nạt Văn Văn."

Bà nội lại nghiêm giọng giáo huấn:

"Ai bắt nạt con? Văn Văn, con là trẻ nhỏ không nên nghĩ người lớn như vậy. Trương Thiến là người tốt, cô ấy rõ ràng rất quan tâm con. Đừng có cứng đầu nữa, sớm muộn gì cũng có ngày con gọi người ta lạ mẹ, hoặc chí ít là dì. Còn có..."

"Mẹ đừng nói nữa!" Thiên Trí Hách đột nhiên ngắt lời mẹ, vẫn bế tiểu bảo bối trong lòng, đứng lên đi ra cửa, quay lưng lại lạnh lùng nói thêm:

"Vũ Văn sẽ không phải gọi ai là mẹ trừ Tố Hạ. Con sẽ không tái hôn với bất kì ai đâu."

"Thiên Trí Hách???"

"Con không biết Trương Thiến kia đã lấy lòng mẹ bằng cách nào, nhưng có một điều con dám chắc chắn, đó là mẹ chưa từng chứng kiến cảnh cô ta dùng lời độc làm tổn thương Văn Văn. Thằng bé không biết nói dối, con không thể vì một người ngoài mà không tin con trai mình. Còn chuyện tái hôn, con đành phải xin lỗi mẹ!"

Thiên Trí Hách ôm theo Thiên Vũ Văn rời đi trở về phòng, còn lại một mình lão phu nhân ở đó, siết chặt nắm tay không khỏi nghẹn lên ở cổ. Sống trên đến ngần ấy năm chẳng lẽ những chuyện kia bà lại không biết chút gì sao?

"Ta không thể để nhà họ Thiên tuyệt tử tuyệt tôn không có con trai nối dõi. Đứa trẻ đó từ lâu ta đã biết nó không phải máu mủ Thiên gia rồi. Nếu con còn cố chấp, e rằng ta phải đi bước này thôi."

"Văn Văn, không phải ta không thương con, nhưng vì huyết mạch Thiên gia, bà xin lỗi!"

Trở lại phòng ngủ của Thiên Trí Hách, lúc này y lại phải bận rộn dỗ dành bảo bối nhi mít ướt vẫn chưa thôi khóc. Thiên Vũ Văn từ đầu đến cuối khư khư đeo dính trên người y, liên tục đòi đến gặp mẹ Tố Hạ.

"Đừng khóc nữa, ngoan! Mẹ ở kia, mẹ con không chết!"

Thiên Trí Hách chỉ vào khung ảnh nhỏ đặt đầu giường, vẫn là hình ảnh lung linh của Điền Tố Hạ năm hai mươi lăm tuổi. Thiên Vũ Văn cũng nhìn bức ảnh trong khung, nhưng sau đó lại càng khóc to hơn:

"Sao mẹ không đến thăm Văn Văn? Mẹ không thương Văn Văn sao? Hức... baba!"

"Mẹ Tố Hạ rất thương con, chỉ vì bận công việc nên chưa đến được. Nín đi, đừng khóc nữa!"

Thiên Trí Hách lấy Kukuma đưa cho bé con ôm, còn mình thì ôm vật nhỏ mít ướt đặt cậu nằm gối đầu trên cánh tay. Thiên Vũ Văn khóc đến mi mắt cũng sưng lên, gương mặt bánh bao dính toàn nước mắt với nước mũi. Y nhẹ nhàng dùng khăn mềm lau sạch mặt mũi cậu, rồi cứ như mọi hôm hát bài "Bảo bối" ru vật nhỏ chìm vào giấc ngủ ngon. Thiên Vũ Văn khóc nháo một lúc cũng không khỏi mất sức, mệt mỏi khép vào lòng baba, an tĩnh khép mi, trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ còn ở bên tai baba nói khẽ:

"Baba, Văn Văn muốn ngày mai thức dậy sẽ nhìn thấy mẹ..."

Thiên Trí Hách cầm bàn tay nhỏ của cậu lên hôn nhẹ:

"Được! Baba hứa với con!"

Sáng hôm sau, tại quán cafe Khải Viễn đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng thu hút ánh nhìn. Thiên Trí Hách từ bên trong bước ra cùng một vị cô nương chân dài, tóc xoăn, vô cùng xinh đẹp. Cô nương nọ mặc váy ngắn vừa đến đầu gối, để lộ một đoạn chân trắng trắng thon thon, vô cùng gợi cảm. Thêm cả bộ ngực đẩy đà, vòng eo thon thả cùng chiều cao ngang ngửa Thiên Trí Hách làm các chàng trai gần đó ai cũng ngoái cổ theo nhìn. Nếu đem so với Trương Thiến thì nữ tử này còn có phần xinh đẹp sắc sảo hơn.

Thiên Trí Hách mở cửa xe mời mỹ nữ ngồi vào ghế phụ lái, sau đó lên xe đến thẳng trường tiểu học đón tiểu bảo bối sắp tan trường. Ngồi trong xe, Thiên Trí Hách nhìn lại một lượt nữ tử xinh đẹp nọ, bĩu môi phán xét:

"Bảo cậu trang điểm với ăn mặc giống Tố Hạ cậu lại đi làm lố thế này. Cậu mà đẹp hơn cô ấy là thằng bé không nhận mẹ đâu."

"Không lẽ cậu muốn tôi làm mẹ của Văn Văn luôn?"

"Cũng được, không phải cậu cũng rất thương thằng bé? Chỉ sợ lão Khải nhà cậu đấm tôi một trận no đòn thôi."

Mã Tư Viễn chính thức khô lời. Chuyện này mà đem nói với Karry thế nào cũng bị hắn cười một trận. Chỉ là thấy vật nhỏ đáng thương muốn gặp mẹ như vậy cũng không ai đành lòng để nó thất vọng. Mã Tư Viễn dù biết không thể gạt cậu mãi được nhưng y cũng không muốn cậu đột ngột tiếp nhận sự thật phũ phàng này.

"Thiên Trí Hách, có khi nào cậu thấy... Vũ Văn thực sự không giống mình không?"

Thiên Trí Hách cười: "Khi còn bé tôi không có mít ướt như nó."

Mã Tư Viễn tiếp lời: "Ý tôi là... dung mạo."

"Dung mạo? Cậu rốt cuộc đang muốn nói cái gì?"

"Không... không..." Mã Tư Viễn chợt nhận ra mình đi hơi xa, nhanh chóng bào chữa: "Ý tôi là thằng bé trắng trắng tròn tròn đáng yêu như vậy, chả bù với cậu tí nào."

"Ơ này?" Thiên Trí Hách đen mặt: "Ý cậu là chê tôi xấu trai?"

Mã Tư Viễn đưa hai tay chỉnh lại bộ ngực giả, đanh đá nói thêm: "So với Khải Khải nhà tôi thì cậu còn lâu mới bằng."

Thiên Trí Hách: -_-

- Hết chương 8 -