Chương 20

Warning: lại có H 18+

---

Tối Chủ Nhật, theo đúng như giờ hẹn in trên thiệp mời của Đào Phi Phi gửi cho bố con Thiên Trí Hách, hai cha con nhà nọ cùng nhau diện âu phục tươm tất đến một nhà hàng lớn của thành phố để dự tiệc cưới của chủ nhân tấm thiệp hồng. Vốn dĩ hôm nay là sinh nhật Thiên Trí Hách, Thiên Vũ Văn còn định bí mật chuẩn bị cơm tối cho baba nhưng chưa gì đã nhận được điện thoại của chị Phi Phi bảo cậu không được vắng mặt. Thiên Vũ Văn từ lúc nhận tấm thiệp cứ nôn nao mãi không thôi. Bình thường nhìn chị Phi Phi đàn ông như vậy không biết đến lúc mặc áo cưới sẽ trông như thế nào, chắc cũng không đến nỗi như "bà đàn ông" trong truyền thuyết nhỉ? Thiên Vũ Văn lần đầu tiên đi dự đám cưới, đã vậy còn là của chị Phi Phi nên phấn khích vô cùng, suốt buổi cứ nghịch cái này rối phá cái nọ.

"Oa... baba! Hoa cưới kia đẹp quá!"

"Ừ."

"Baba... baba... Có phải chỗ ly thuỷ tinh chất thành tháp kia lát nữa sẽ được cô dâu chú rể rót champagne lên không?"

"Đúng rồi! Nhìn thích không?"

"Siêu thích luôn!"

Trông ngóng mãi mà chẳng thấy cô dâu chú rể xuất hiện, lại ngồi cạnh baba mãi cũng chán nên cậu xin phép đi vệ sinh để nhân cơ hội đó đi thăm thú một vòng. Cả buổi Thiên Trí Hách không rời cậu nửa bước thật thấy thiếu tự nhiên, dù sao cậu cũng không còn là một đứa nhỏ có thể tuỳ tiện đi lạc nữa.

"Baba, con đi vệ sinh một chút."

"Nhanh rồi quay lại. Ba ở đây chờ con."

Thiên Vũ Văn cười tít mắt rồi đi về hướng nhà vệ sinh, bất quá sau khi đi xong vẫn còn tò mò muốn quan sát nhiều thứ nên quá mười phút để baba ngồi chờ mà vẫn chưa quay lại. Đúng lúc có tiếng MC giới thiệu mở màn, sau đó cô dâu khoác tay chú rể bước ra từ cánh cửa bí mật làm mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía hai nhân vật chính của buổi tiệc. Đào Phi Phi cầm hoa cưới bước ra chầm chậm cùng một nửa kia của mình, nét mặt tươi cười rạng rỡ khi cuối cùng cũng chấm dứt cuộc đời "gái ế". Thiên Trí Hách trò chuyện với vài đồng nghiệp cấp dưới ở công ty cùng đến dự, lại thêm sự xuất hiện của cô dâu chú rể nên nhất thời quên mất Thiên Vũ Văn vẫn còn đi vệ sinh chưa quay lại.

Cô dâu chú rể cùng nhau rót champagne, cắt bánh cưới, sau đó lại đến từng bàn tiệc mời rượu khách từng người. Dĩ nhiên Đào Phi Phi rất nể Thiên Tổng nên y phải là người được mời rượu đầu tiên.

"Rất cảm ơn Thiên Tổng đã nể mặt đến dự tiệc cưới của tôi a!"

"Đừng khách sao! Chúng ta là đồng nghiệp cũng gần mười năm rồi còn gì?!"

Bỗng nhiên Đào Phi Phi sực nhớ ra một chuyện: "Thiên Tổng, Văn Văn không đến sao?"

"Có đến, nhưng thằng bé đi vệ sinh hơn mười mấy phút rồi. Suýt nữa tôi quên mất."

Thiên Trí Hách bắt đầu lo lắng ngó tới ngó lui quan sát xung quanh tìm cho ra thiếu niên dáng hơi gầy mặc âu phục trắng.

"Hai người cứ tiếp khách đi. Tôi tìm Văn Văn một chút."

Cô dâu chú rể tiếp tục mời rượu lần lượt đến những khách mời xung quanh trong khi Thiên Trí Hách đã rời bàn tiệc đi vào nhà vệ sinh nam tìm con trai, nhưng vào đến nơi thì y cũng chẳng thấy ai ngoài một bác lao công đang lau sàn miệt mài.

"Dì ơi cho cháu hỏi, dì có thấy một cậu bé tầm mười lăm tuổi mặc âu phục trắng với đi giày đen, hai mắt hơi to, mặt mũi dễ nhìn vừa đi vào đây không?"

"Không thấy không thấy."

Thiên Trí Hách lại sốt ruột bước ra ngoài buổi tiệc tiếp tục quan sát thật kĩ những bàn tiệc còn lại. Quả nhiên tìm một lúc cũng thấy người, nhưng mà đứng cùng cậu tại một góc của phòng tiệc là một gã yêu râu xanh nào đó đang ra sức trêu hoa ghẹo nguyệt. Thiên Vũ Văn sợ sệt né tránh cái đυ.ng chạm của gã nhưng dường như cậu càng trốn tránh thì càng làm thú tính của gã nổi lên.

"Chào, bé con! Uống cùng anh đây một ly nào."

"Tôi... tôi không biết uống. Chú làm ơn để tôi đi."

"Uống có một ly thôi mà. Nào, người đẹp, lại đây anh thơm một cái đã!"

Gã râu xồm vừa bá cổ Thiên Vũ Văn vừa chu môi tiến lại gần cậu ăn đậu hũ. Thiên Vũ Văn hoảng sợ tát thật mạnh vào má gã làm một bên nổi dấu bàn tay.

"Mẹ nó, mày dám đánh tao?"

Gã trợn mắt giơ tay định đánh cậu nhưng chưa kịp hạ thủ đã bị một cú đấm như trời giáng đánh ngay vào mồm làm xiêu vẹo hết vài cái răng cửa. Thiên Vũ Văn nhanh chóng đến nấp sau lưng baba, thoả mãn nhìn gã râu xồm ăn đấm đau điếng còn đang ôm hàm răng rên hự hự.

"Mày... mày là thằng nào?"

Thiên Vũ Văn vênh mặt chống hông: "Y là ba tôi. Thật đáng đời đồ dê xồm, biếи ŧɦái, biếи ŧɦái."

Thiên Trí Hách nắm cổ tay Thiên Vũ Văn vừa quay lưng đi khỏi thì đã cảm nhận được một mảng ướt sũng từ sau ập đến. Gã dê xồm nọ chảy máu miệng, ấm ức cầm lấy hai ly rượu đặt trên bàn hất ngay lên người hai bố con y làm ai cũng nồng nặc toàn là mùi rượu dính trên quần áo với đầu tóc. Thiên Vũ Văn định quay lại mắng cho gã một trận nữa nhưng đã được baba giữ lại:

"Chúng ta mặc kệ hắn, còn tranh chấp nữa là tiệc cưới của Phi Phi sẽ bị làm loạn mất. Quần áo có thể thay chỉ cần vài phút, còn muốn trồng lại răng thì phải đợi đã. Hừ..."

Thiên Vũ Văn nghe lời baba không đôi co với loại người nhỏ mọn lưu manh này, mà thay vào đó hãy nhanh chóng tìm một nơi xử lý quần áo bẩn đã. Thiên Trí Hách cùng cậu đến thuê ở khách sạn một phòng, trước mắt là tắm cho sạch mùi rượu trên cơ thể, còn quần áo mới thì có thể đặt size cho người ở cửa hàng mang đến. Thiên Trí Hách vào phòng tắm trước, nhưng còn chưa kịp đóng cửa thì hồ ly nhỏ đã nhanh chân nhảy vào cởϊ qυầи áo sột soạt.

"Ơ kìa, gấp đến mức không đợi ba tắm xong được à?"

Thiên Vũ Văn cởi sạch chỉ chừa lại chiếc sịp con màu đen ôm lấy vòng ba tròn trịa, tinh nghịch chen chân cùng baba đón nước chảy từ vòi sen. Thiên Trí Hách hoàn toàn trần trụi, lại nhìn đến cơ thể đang phát dục của tiểu tử nhà mình liền sinh ra lòng tham. Da dẻ mịn màng, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, môi nhỏ hồng nhạt như lúc nào cũng có đường ngọt nhẹ. Đặc biệt hơn chính là thân thể cân đối thon gọn, eo nhỏ không cơ múi, mông cong đầy thịt, thậm chí là tay chân hay tiểu kê kê cũng chẳng có sợi lông nào, hoàn toàn chinh phục thị giác của người chiêm ngưỡng. Thiên Vũ Văn mười lăm tuổi đã cao đến cổ y, nên lần nào cũng thích mè nheo đem mặt mèo chà tới chà lui lên ngực với cổ baba làm nũng đủ tư thế.

Thiên Trí Hách ôm hôn cậu dưới vòi sen, hai bàn tay to ấm lần ra phía sau xoa nắn đôi gò thịt đẫy đà mềm mại rồi lột bỏ quần sịp vướng víu che mông cậu. Thiên Vũ Văn rướn cổ lên cùng nam nhân chơi trò môi kề môi, lưỡi chạm lưỡi, chốc lát lại rên khẽ một tiếng hay mυ"ŧ nhau "chụt" một cái, đẩy sắc tình của phòng tắm tăng lên gấp bội. Tay cậu ở trên khuôn ngực rắn chắc của y mân mê hai hạt nhũ, móc đến khi cứng lên dựng thẳng như một hạt đậu to. Thiên Vũ Văn khom người xuống mυ"ŧ lên đầu ti hơi sẫm màu của nam nhân, vừa mυ"ŧ vừa dùng răng cọ tới cọ lui như muốn cắn đứt lìa. Lại di chuyển xuống một chút khỏi vùng bụng săn chắc sáu múi của y chính là vật thể nam tính hình trụ mà lần nào cũng hành cậu suýt nữa đi không nổi. Nam trụ tắm mình dưới dòng nước ấm lại vì tìиɧ ɖu͙© được kí©h thí©ɧ đã sớm dựng thẳng lên không cần tuốt lộng. Thiên Vũ Văn đỡ lấy cả căn rồi dùng da mặt mềm mại ma sát nhẹ tạo thêm kí©h thí©ɧ mới.

"Ưʍ... to quá!"

Thiên Trí Hách chạm tay lên vật nam tính của mình vuốt ve một chút rồi bảo cậu: "Bảo bối, mở miệng ra."

Hồ ly nhỏ dĩ nhiên biết tiếp đến nên làm gì, liền cười gian xảo đem cự bổng ngậm lấy qυყ đầυ mυ"ŧ mạnh một cái. Thiên Trí Hách ngửa cổ ra thở sâu một hơi, quả nhiên cảm giác chân thật nhất vẫn là được tạo ra từ đầu lưỡi với môi mềm.

"Ưʍ... hm..."

Thiên Vũ Văn lần lượt phun ra nuốt vào cự long nóng bỏng, khiến gã dường như trướng thêm một vòng, gân xanh nổi lên chằng chịt như doạ người ta. Cậu hiện tại không tiện nói chuyện, chỉ có thể cùng y giao tiếp bằng mắt qua ánh nhìn. Thiên Trí Hách nhìn cậu mỉm cười, còn đưa tay sờ má cậu vuốt ve an ủi. Cậu cũng vui vẻ ngước lên nhìn y, như thể hiểu được ý baba đang khen mình làm tốt.

Thời điểm nam căn trướng cực đại trong khoang miệng cậu, Thiên Trí Hách hơi giữ đầu cậu lại rồi nhẹ nhàng đưa đẩy tính khí ra vào miệng nhỏ. Thiên Vũ Văn như mờ đi hai mắt, cổ họng liên tục bị đỉnh nấm chọc vào, muốn nôn nhưng nôn không được. Sáp lộng miệng nhỏ một lúc, cuối cùng thịt trụ cũng thoả mãn bắn ra dòng bạch dịch đặc quánh ngây ngấy mùi đàn ông, một phần chảy từ miệng cậu ra ngoài, một phần dính trên da mặt cậu loang lỗ, một phần lại bị cậu bất cẩn nuốt ngược vào trong. Vị hơi tanh nhưng đậm mùi đàn ông, tràn ngập hơi thở của tìиɧ ɖu͙© khiến cậu sinh ra yêu thích. Chỉ cần đó là Thiên Trí Hách, bất kỳ thứ gì của y cậu đều yêu.

Thiên Trí Hách ôm cậu lại vào lòng, tỉ mỉ rửa sạch từng dấu vết của tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính trên mặt cậu. Đột nhiên hồ ly nhỏ ôm ngang cổ y ấn môi xuống hôn y thật sâu, như muốn cho baba cùng nếm thử mùi vị thứ mà mình vừa bắn ra khi nãy. Đầu lưỡi y nhanh chóng luồn lách khắp khoang miệng cậu, lùng sục đến từng kẻ răng, lần nào hôn cũng vắt cạn sức lực cậu mới làm y mãn nguyện.

"Ưʍ... ha... ư.m..."

"Hừm...mm..."

Thiên Trí Hách tách mạnh hai cánh mông tròn của cậu ra, rê ngón tay chạm đến miệng huyệt phấn hồng đang phập phồng có rút. Y nhẹ nhàng dứt khỏi môi cậu, hỏi:

"Hôm nay là sinh nhật baba, hay bảo bối tặng thứ này cho ba được không?" Vừa nói y vừa ấn ngón tay vào tiểu cúc. Thiên Vũ Văn vặn vẹo mông đáp lời:

"Tiểu huyệt là của baba, tuỳ ý để baba dùng, lúc nào cũng được. Còn quà sinh nhật, bảo bối vốn dĩ định nấu ăn cho người, nhưng mà..."

Thiên Trí Hách hôn lên trán cậu: "Chỉ cần là quà của bảo bối, thứ gì ba cũng thích. Đặc biệt là thứ này!"

Thiên Trí Hách lấy một ít sữa tắm đổ ra tay rồi xoa vào tiểu huyệt làm chất bôi trơn cho cậu. Trong tích tắc tiểu yêu động đã nuốt được hai rồi đến ba ngón tay, vừa bị y xoa mông vừa phun ra nuốt vào mấy ngón tay trơn ướt.

"A... thật dễ chịu... baba.... tiểu huyệt ngứa."

"Ngoan, để baba giúp bảo bối gãi ngứa."

"Ưʍ... ưʍ... Muốn cái kia. Baba..."

Thiên Trí Hách rút đi mấy ngón tay vừa làm khuếch trương trong tiểu huyệt ra, liền tát lên mông cậu:

"Yêu nghiệt, cái kia là cái gì?"

"Baba lại bắt nạt Văn Văn!"

"Không nói thì baba không giúp con gãi ngứa nữa."

Thiên Vũ Văn uỷ khuất nhìn y, sau đó lại vì sự nghiệp cho mông nhỏ ăn xúc xích mà luồn tay xuống dưới bắt lấy gậy thịt của y đã ngạnh lên lần nữa.

"Bảo bối muốn thứ này. Muốn thứ này đút tiểu huyệt ăn no. Được không?"

Thiên Trí Hách cười cười đưa tay véo mũi cậu: "Ở đây ngâm nước lâu sẽ không tốt. Chúng ta mau vào giường."

Y xả sạch bọt sữa tắm rồi cùng lau khô nước trên người cả hai, cưng chiều bế bảo bối vào giường ủ ấm. Tiểu huyệt đã làm khuếch trương, gậy thịt cũng cứng rắn dũng mãnh nên chẳng cần phải chần chừ gì, vừa đặt cục cưng lên giường đã nhanh chóng tách hai chân cậu ra vắt lên vai, đỉnh nam trụ ngập vào tiểu cúc.

"Ô... Thật to... Tiểu huyệt ăn không nổi..."

Thiên Trí Hách ghé lên ngực cậu mυ"ŧ nhẹ đôi đầṳ ѵú phấn hồng, vừa thao làm tiểu huyệt vừa thưởng thức núʍ ѵú mềm mại. Thiên Vũ Văn bị côn ŧᏂịŧ lớn sáp đến mờ cả tròng mắt, rên hư hư nhìn trần nhà, trước mắt là một mảng trắng xoá đắm chìm trong khoái lạc. Cậu luồn năm ngón tay vào tóc y vẫn còn ẩm ướt, miệng nhỏ vô thức gọi baba. Từ lúc sinh ra đến khi lớn lên, cả thế giới của cậu chỉ có một mình Thiên Trí Hách. Người đàn ông này đối với cậu vừa là ba, vừa là bạn lại vừa là người tình. Thiên Vũ Văn vẫn tự đắc với bản thân rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian khi giữ bên mình một lão công đa năng như vậy.

"Baba... aa... baba..."

Đại qυყ đầυ mạnh mẽ đỉnh vào tuyến tiền liệt liên tục làm Thiên Vũ Văn như muốn vỡ tung đại não. Kɧoáı ©ảʍ dồn dập ùa về từ hậu huyệt lẫn đầṳ ѵú đang được đầu lưỡi nam nhân linh hoạt chăm sóc khiến cậu hoàn toàn bị chinh phục, mơ hồ gọi baba đến lần thứ n rồi bắn ra dòng sữa trắng sền sệt dính lên bụng cả hai người.

"Bảo bối hư quá, sao không chờ baba cùng ra?"

"Con... chịu không nổi. Aaa... tiểu huyệt bị thao thật sảng khoái..."

Thiên Trí Hách nhanh chóng tăng tốc chuyển động ra vào ma sát vách tràng bên trong cậu, vùi cả gậy thịt lớn vào trong cậu chỉ chừa lại chút âm mao bên ngoài cùng hai "trứng trứng". Động nhỏ này đúng là trời sinh để cho đàn ông thao. Thế nào càng thao lại càng chặt?!

"Ô... Sắp hỏng rồi. Lãng huyệt sắp bị baba làm hỏng..."

"Bảo bối ngoan, sắp đến rồi. Đừng khóc!"

Đang tại đỉnh điểm cuộc vui, đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ cộc cộc từ bên ngoài.

"Xin chào! Tôi đến giao quần áo cho tiên sinh."

Thiên Trí Hách vẫn không ngừng chuyển động ma sát vào mật huyệt của bảo bối, cười gian ác hỏi khẽ cậu: "Có người khác thấy sẽ càng thêm tình thú. Hiện tại cửa không khoá. Bảo bối có muốn ba bảo người kia vào đây đưa quần áo không?"

Thiên Vũ Văn đỏ bừng hai má, xấu hổ nhéo lên vai y một cái vì thói lưu manh trên giường. Bất quá Thiên Trí Hách nghĩ là làm, đem chiếc chăn bông dày bên cạnh phủ lên người cả hai rồi nói to với nhân viên giao quần áo bên ngoài:

"Cửa không khoá, xin mời vào."

Thiên Vũ Văn trợn mắt nhìn y, nhưng cũng may lúc người kia đi vào y đã kịp thời ngừng chuyển động, vẫn giữ nguyên côn ŧᏂịŧ cắm trong mông bảo bối nhưng lại làm ra vẻ cấm dục, chỉ đơn thuần cùng cậu nằm một chỗ ôm nhau trò chuyện trong sáng các kiểu. Nhân viên giao quần áo dĩ nhiên có thể nhìn ra điểm bất thường, đặc biệt là vẻ ngại ngùng ướŧ áŧ của Thiên Vũ Văn nhưng vẫn làm như không biết. Thiên Trí Hách vươn tay lấy ví tiền ở đầu giường thanh toán cho người giao hàng rồi yêu cầu anh ta để đồ lên mặt bàn gần đó. Chờ đến khi người nọ đi khỏi, Thiên Trí Hách mới yên tâm đè cậu xuống đỉnh mạnh vào tiểu huyệt lần nữa.

"Hô... aa... baba..."

"Yêu nghiệt nằm im đó cho ta. Hôm nay nhất định phải làm hỏng cái động tham lam này."

"Phải a... nên làm hỏng. Ưʍ... ưʍ... ô... Mạnh nữa!"

Đêm hôm đó hồ ly nhỏ Thiên Vũ Văn bị hành đến không còn sức bước xuống giường, vậy nên đến khuya mới được baba mặc quần áo mới vào rồi cõng về nhà.

Thiên lão phu nhân vừa trông thấy hai bố con Thiên Trí Hách kẻ phơi phới cười thầm kẻ nhũn chân đi không nổi cũng không khó đoán ra y vừa làm gì đứa nhỏ này. Đơn giản là bà không quản nổi hai người bọn họ nữa. Đợi đến khi Thiên Trí Hách ra khỏi phòng sau khi cho bảo bối ngủ, bà mới bảo y đến có chuyện nghiêm túc muốn nói.

"Thiên Trí Hách, con thật sự không nghĩ đến tổ tông nhà họ Thiên sao? Thân thì sắp bốn mươi tuổi rồi mà vẫn tiếp tục phóng túng không lo nghĩ cho tương lai gì cả."

Thiên Trí Hách ngồi đối diện mẹ già cũng chỉ có thể nghe bà khuyên nhủ đủ điều nhưng không tiến bộ thêm được. Bây giờ cho dù bà không đặt nặng chuyện y tái hôn cùng nữ nhân nhưng ít ra cũng phải nghĩ đến chuyện tìm con nối dõi đã.

"Mẹ, con đã suy nghĩ kĩ rồi. Ngoài Vũ Văn ra con không có khả năng cùng người khác chung giường."

"Cái thằng này... Đúng là nỗi nhục nhã của Thiên gia mà!!!"

"Con xin lỗi!"

Thiên Vũ Văn vô tình đứng nép sau cánh cửa phòng mình lắng tai ra ngoài nghe hết chuyện hai người vừa nói. Cậu lo lắng ngậm lấy cánh môi dưới day day, thật lòng muốn làm gì đó cho baba nhưng lại không biết nên làm gì.

"Mấu chốt ở đây chính là có con nối dõi. Vậy chỉ cần... tìm một người phụ nữ tình nguyện tặng trứng với mang thai hộ là có thể rồi?!"

Thiên Vũ Văn cương quyết nắm chặt bàn tay, nhất định phải bí mật tìm cho được một phụ nữ có đủ phẩm chất trong sạch không tham vọng để cho Thiên Trí Hách cơ hội làm ba thật sự. Từ lúc đó, cậu bắt đầu lên mạng tìm hiểu rất nhiều về vấn đề mang thai hộ cũng như các hệ quả có thể xảy ra. Chỉ cần có một cơ hội, bằng mọi giá phải cho Thiên gia một đứa con nối dõi. Cậu lao đầu vào tìm kiếm, làm quen rất nhiều chị em phụ nữ trên mạng trong các diễn đàn liên quan đến sức khỏe sinh sản rồi nhờ họ tư vấn và tìm hộ một người như thế. Kiên trì suốt ba năm, cuối cùng cũng có người tình nguyện giúp cậu.

"Xin chào, Thiên Vũ Văn nghe!"

"Chào anh! Tôi là nhân viên tư vấn của chương trình chăm sóc sức khỏe sinh sản đặc biệt, gọi đến để thông báo với anh là đã có đối tượng thích hợp cho trứng đáp ứng đủ các phẩm chất tốt mà anh đang tìm."

"Thật không? Vậy khi nào tôi có thể hẹn người đó?"

"Ngay bây giờ cũng có thể."

"Tốt quá! Cảm ơn chị!"

- Hết chương 20 -