Chương 2: Ảo giác

"Nha, Tiểu Lục hôm nay lại đến tìm anh trai sao."

Chú Vương đang lau bàn, bỗng cảm thấy trước cửa có một bóng đen, ngẩng đầu nhìn thấy có người đang mỉm cười.

"Anh trai của cháu không có ở đây, giữa trưa đã đi rồi."

Đứa nhỏ gầy trơ cả xương lúc trước đã trưởng thành, mười bảy mười tám tuổi chính là tuổi điên cuồng phát triển, chú Vương còn nhớ rõ lần đầu tiên Chu Thanh Thạch dẫn người đến gặp ông còn chưa cao hơn cái bàn, thoáng chớp mắt đã cao hơn anh trai một cái đầu.

Lục Kim An nhíu mày ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc, rõ ràng anh trai bảo hôm nay muốn ở tại trong tiệm hỗ trợ chú Vương, nhưng chú Vương lại nói anh không ở đây?

"Vậy cháu đi tìm anh ấy, ngài cứ tiếp tục."

Chú Vương nhìn cậu bé đeo bọc sách rời đi vui mừng cười cười, nhớ ngày đó Chu Thanh Thạch dẫn thằng nhãi con đến nói với ông muốn nhận nuôi nó, ông còn tức giận muốn động thủ đánh người. Người khác không biết Chu Thanh Thạch có bao nhiêu khổ có bao nhiêu khó chú Vương ông còn không biết sao? Đứa bé kia mười lăm tuổi đã theo ông ngày ngày quanh nồi hơi, nuôi sống bản thân thì được, hiện tại còn muốn nuôi thêm một thằng nhãi con! Bất quá đứa nhỏ Lục Kim An này cũng coi như không chịu thua kém, theo lời anh trai cậu, đứa nhỏ này luôn hạng nhất trong các kỳ thi, cũng coi như Chu Thanh Thạch nhiều năm như vậy không có phí công mệt mỏi.

Lục Kim An đẩy xe đạp trở về, vừa đi vừa nghĩ Chu Thanh Thạch sẽ đi đến đó, chẳng lẽ anh trai không cần cậu nữa? Không thể nào, anh của cậu có muốn thì anh cũng không cần đợi đến hôm nay, tám năm trước đã sớm một cước đá mình ra khỏi cửa.

Càng nghĩ càng buồn bực, Lục Kim An làm sao cũng nghĩ không thông anh trai tài giỏi của mình sẽ đi đến đó, nghĩ đến giữa trưa lại không được gặp Chu Thanh Thạch, cậu liền trở nên rất bực bội.

Đẩy xe đạp đi đến đầu ngõ, Lục Kim An đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình quay đầu đã nhìn thấy anh trai mà mình vẫn đang suy nghĩ không ngừng, tâm trạng trong phút chốc chuyển từ âm u sang nắng ấm, vui vẻ muốn đến chào hỏi, một giây sau lời nói liền nghẹn trong cổ, bởi vì cậu trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nắm tay anh trai cậu!

"Anh!"

Chu Thanh Thạch thật sự không biết nên làm sao để thoát khỏi người phụ nữ này, một giây sau chỉ nghe thấy tiếng hô mười phần tức giận của em trai nhà mình, anh vội vàng đẩy nữ nhân kia ra, "Xin lỗi, em trai tôi đã về, tôi còn có chuyện muốn hỏi nó, hôm khác nói tiếp nhé."

Nói xong vọt thẳng đến bên cạnh Lục Kim An giữ chặt tay của cậu, con mắt điên cuồng nháy ám chỉ Lục Kim An mau về nhà.

Mặc dù trong lòng tràn đầy cảm giác phẫn nộ không rõ và bị phản bội, nhưng nhìn Chu Thanh Thạch một chút cũng không do dự đi về phía mình, không thể nói là vì sao, một cỗ tức giận tích tụ trong lòng Lục Kim An lập tức tiêu tan không ít.

"Anh ơi, không phải anh nói hôm nay ở lại trong tiệm chú Vương sao? Tại sao lại gạt em ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ hẹn hò với người phụ nữ khác!"

Chu Thanh Thạch dùng bàn tay vỗ vỗ lưng Lục Kim An, "Tên tiểu tử thối nhà em nói nhăng nói cuội gì đấy, em không nhìn thấy anh bị dây dưa sao."

Tâm Lục Kim An vui mưng khôn siết, nhưng cậu không có biểu hiện ra ngoài, "Anh đã có em, không cho phép tìm bạn gái."

Chu Thanh Thạch mở cửa rót cho mình một ly nước, "Có em thì thế nào chứ, em cũng không thể làm vợ anh."

Cảm giác phiền muộn lại xông lên đầu, Lục Kim An hất đầu mặt lạnh lấy trực tiếp trở về phòng.

"Tiểu tử thúi này, cả ngày âm tình bất định, chẳng lẽ là đến thời kỳ phản nghịch?"

Ban đêm hai người chen chúc trên một chiếc giường không chịu nói chuyện với nhau, từ khi nhặt được Lục Kim An, hai người bọn họ vẫn luôn chen nhau trên chiếc giường hai mét vuông. Chu Thanh Thạch gối đầu lên cánh tay con mắt lặng lẽ nghiêng quá khứ, nhờ ánh trăng nhìn xem đưa lưng về phía mình chỉ có tấm lưng của Lục Kim An, trong lòng cũng có chút bực bội, thật không biết hiện tại tiểu tử này đang nghĩ cái gì, cảm xúc khó mà nắm bắt.

Nghĩ đến đây, Chu Thanh Thạch hít thở chậm rãi đều đặn, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu, cảm giác được người phía sau đã ngủ say, Lục Cẩm An quay người nhìn Chu Thanh Thạch.

Cậu cũng không biết gần đây mình bị làm sao, đặc biệt muốn bám lấy Chu Thanh Thạch, nhất là vừa nghĩ tới tương lai anh trai sẽ kết hôn sinh con, cậu sẽ vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn đem Chu Thanh Thạch...... Làm gì anh...... Lục Kim An cũng không biết.

"Tiểu Lục, dậy đi, con heo lười nhanh rời giường."

Lục Kim An xoa xoa con mắt hoài nghi mình đang nằm mơ, nếu không phải thì sao anh trai sáng sớm không đến chỗ chú Vương mà ôn nhu vỗ về gọi mình rời giường.

"Anh?"

Chu Thanh Thạch ôn nhu cười cười, cúi người hôn lên mặt Lục Kim An, sau đó ngồi xuống bên cạnh nhu tình như nước nhìn cậu.

Từng trận tê dại chạy khắp cơ thể, cuối cùng toàn bộ tụ tập xuống nửa người dưới, nơi đũng quần nhổng lên thật cao, chấn động trong mắt Lục Kim An có thể ngưng kết thành thực chất, cậu không dám tin sờ vài nơi được Chu Thanh Thạch hôn qua, cảm giác nhịp tim không thể khống chế điên cuồng tăng tốc.

Trong căn phòng mờ tối chỉ có cửa sổ loáng thoáng để lộ ra ánh sáng yếu ớt, nam nhân trước mắt nhìn thấy chăn mềm độn lên thành một đường cong, mỉm cười đưa tay lên nhẹ nhàng xoa nắn, "Tiểu Lục sao sáng sớm đã hưng phấn như vậy, là bởi vì anh sao?"

Lục Kim An không biết làm sao nhìn bàn tay đang lung tung sờ lấy châm lửa nửa người dưới của mình, một giây sau động tác của Chu Thanh Thạch càng làm cho cậu khó có thể tin.

Dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp to dài được nam nhân vén chăn lên cởϊ qυầи lót lộ ra, bởi vì chưa từng sử dụng qua, côn ŧᏂịŧ nóng hôi hổi vẫn còn hơi hồng hào, qυყ đầυ to bằng quả trứng gà đang bị lòng bàn tay xoa nắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết dịch, làm ướt ngón tay đang xoa nắn của Chu Thanh Thạch.

"A...... Anh......"

Lục Kim An đè tay Chu Thanh Thạch lại, không biết là muốn ngăn cản hay là muốn tăng tốc, đầu óc của cậu đã một mảnh đυ.c ngầu, dưới thân liên tục truyền đến kɧoáı ©ảʍ không ngừng khiến cậu sảng khoái không thôi, nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm lý trí lại nói cho cậu biết không nên như vậy.

"Anh......"

Chu Thanh Thạch trêu chọc một tiếng trực tiếp cúi đầu xuống ngậm lấy qυყ đầυ sung mãn, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ láp mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn, Lục Kim An thoải mái không biết ngày đêm, nhịn không được nâng cao eo muốn tiến vào vào sâu hơn.

Đột nhiên, nam nhân đang chuyên tâm ăn côn ŧᏂịŧ giương mắt lên sắc tình vũ mị nhìn thoáng qua mình, Lục Kim An trong nháy mắt bị nhìn đến tê cả da đầu, sau đó tinh quan mở rộng, xuất toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào trong miệng Chu Thanh Thạch.

"Anh!"

Lục Kim An bật dậy thở hổn hển, nhịp tim nhanh hơn cả khi chạy xong ngàn mét, trong đũng quần một mảnh trơn ướt dinh dính, cậu hơi quay đầu nhìn đôi mắt còn đang tràn ngập mê mang chưa có thanh tỉnh.

"...... Chuyện gì vậy?"

Lục Kim An vội vàng quay đầu không dám nhìn Chu Thanh Thạch, vén chăn lên chạy trối chết.

Chu Thanh Thạch nhìn Lục Kim An nhăn nhăn nhó nhó kẹp lấy chân chạy ra ngoài, một lát sau hiểu ý cười một tiếng, anh nói đứa nhỏ gần đây tại sao cảm xúc lại không ổn định, thì ra là tư xuân.

Bị ánh mắt của Chu Thanh Thạch trêu chọc Lục Kim An không khỏi bồn chồn.

"Sao hôm nay anh không đến chỗ của chú Vương."

"Chú Vương muốn bán cửa hàng của ông để lên thành phố cùng con gái, mấy năm nay anh cũng tiết kiệm được chút tiền, chuẩn bị tiếp tục."

Lục Kim An gật đầu không nói thêm gì nữa, ăn xong điểm tâm dọn dẹp chén đũa, "Nhân tiện, tuần này không cần cho em phí sinh hoạt."

"Sao vậy? Anh có tiền, em không cần tiết kiệm."

Lục Kim An ở bên cạnh rửa chén vừa nói: "Em giúp các bạn học làm bài tập kiếm được một ít tiền, đủ dùng."

Chu Thanh Thạch đi vào phòng bếp bắt lấy mặt Lục Kim An, "Lục Kim An! Em không cần tiết kiệm tiền cho anh! Tám năm trước đã quyết định nuôi em vậy anh sẽ không mặc kệ em, bây giờ quan trọng nhất chính là thi đại học, đừng đặt suy nghĩ lên những thứ bàng môn tà đạo kia!"

Lục Kim An bất đắc dĩ ôn bả vai anh trai, kiên nhẫn dỗ nửa ngày còn thề sẽ không tiếp tục làm việc nữa mới dỗ được Chu Thanh Thạch, am trai tính tình chính là một chút liền nổi nóng, phải vuốt lông mới có tác dụng.

"Khục...... Anh cũng không nói em chỉ có thể học tập, không có chuyện gì thì hẹn cô bạn cùng lớp ra ngoài đi dạo, chỉ đọc sách riết sẽ thành con mọt sách."

Lửa giận không tên nổi lên trong lòng, Lục Kim An nghĩ mãi mà không rõ, chẳng lẽ trong lòng Chu Thanh Thạch cậu chỉ là em trai sao? Chẳng lẽ một chút xíu cảm giác khác cũng không có sao? Rõ ràng cậu ở trong mơ......

"Biết."

Chu Thanh Thạch không biết lại chọc vào ống thở nào của Lục Kim An, nhưng nghĩ đến dáng vẻ em trai buổi sáng kẹp lấy chân khó chịu lại bình thường trở lại, nam hài tử mà, tuổi dậy thì cảm xúc không ổn định rất bình thường, mình làm anh trai đương nhiên phải bao dung.