Chương 3: Đánh thuốc mê

"Anh, hôm nay em có việc đi ra ngoài một chuyến, không đi cùng anh được."

Lục Kim An mặc áo khoác đi ra ngoài, một bên đi giày một bên nói chuyện với Chu Thanh Thạch.

Chu Thanh Thạch thật vất vả mới được rảnh rỗi lúc đầu còn nghĩ hôm nay cuối tuần, có thể ở cùng em trai một hồi, không nghĩ tới Lục Kim An nói đi là đi.

"Đi đâu vậy."

Chu Thanh Thạch chỉ là thuận miệng hỏi một câu, Lục Kim An lại hiếm thấy chần chờ một lúc.

"Ừm...... Sinh nhật bạn học."

Nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của Lục Kim An khả nghi đỏ ửng, trong lòng Chu Thanh Thạch "lộp bộp", nhìn bộ dáng thiếu nam hoài xuân của Lục Kim An, sẽ không phải thật sự muốn cùng bạn nữ đi chơi chứ! Bất quá đứa nhỏ cũng đã lớn, mà Lục Kim An học tập rất ổn định, mình cũng không nên quản thúc em ấy, nhưng......

"Về sớm một chút."

"Được."

Nhìn cửa bị đóng lại không có một tia lưu luyến, Chu Thanh Thạch nhíu nhíu mày, không thể nói trong lòng là cảm giác gì, chỉ cảm thấy vui vẻ cũng có, thất lạc cũng có.

Lục Kim An vừa đi vừa cẩn thận từng li từng tí ngắm nhìn bốn phía, sợ bị người phát hiện là cậu, sau đó lén lút tiến một phòng chiếu phim dưới mặt đất, ở bên trong chờ đợi hai tiếng mới ra ngoài, trên mặt đỏ rực như uống rượu.

Nghĩ đến những hình ảnh sắc tình rõ ràng kia, lại liên tưởng đến hình ảnh hương diễm trong mộng hôm qua, tâm Lục Kim An tăng tốc nhảy, nhưng nghĩ lại bộ dáng Chu Thanh Thạch ngóng trông mình sớm tìm bạn gái, nhiệt tình của Lục Kim An tức thời tựa như một chậu nước lạnh dội lên trên đầu.

"Trở về? Không phải đi hẹn hò sao, sao lại ủ rũ cúi đầu?"

Chu Thanh Thạch ngồi trên ghế sa lon xem tivi, nhìn cảm xúc rõ ràng sa sút của Lục Kim An, trong lòng thế mà hèn hạ vô sỉ cảm thấy có chút vui vẻ.

"Em không có nói là đi hẹn hò."

"Đến, nói cho anh biết, có phải trên mặt tình cảm xảy ra vấn đề gì?"

Chu Thanh Thạch vỗ vỗ chỗ bên cạnh, thân là một người anh trai, anh bình thường bề bộn nhiều việc sinh kế không có thời gian quan tâm khuyên bảo em trai, hiện tại là thời cơ tốt để hai anh em tâm sự.

Trên khuôn mặt lạnh lùng không lộ ra biểu cảm nào khác, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống bên cạnh Chu Thanh Thạch, Lục Kim An quay đầu nhìn miệng anh trai đang líu lo không ngừng mà xuất thần, thật đẹp mắt, màu sắc hồng nhuận, đầu lưỡi phấn nộn theo bờ môi khẽ đóng khẽ mỡ như ẩn như hiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiếng lòng Lục Kim An.

"Tiểu Lục?"

"A? Sao vậy?"

Chu Thanh Thạch nhíu mày, nhìn xem bộ dáng này của Lục Kim An rõ ràng là nghe không lọt tai, "Quên đi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, em cũng đã trưởng thành, chuyện tình cảm tự mình làm chủ, đừng ảnh hưởng học tập là được."

Tự mình làm chủ? Lục Kim An sờ lên đồ vật trong túi quần âm thầm hạ quyết định một quyết tâm nào đó.

"Em đã biết, em sẽ không...... Để anh thất vọng."

Hai con mắt đào hoa đa tình phong lưu nhìn anh chằm chằm với những cảm xúc không thể hiểu, tâm Chu Thanh Thạch rơi xuống, như muốn chết chìm trong đôi mắt của Lục Kim An.

Lục Kim An đứng dậy đi vào phòng bếp rót một ly nước cho Chu Thanh Thạch, "Anh, uống nước xong cũng đi ngủ sớm một chút đi, mặc dù bây giờ tạm thời rảnh rỗi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt."

Chu Thanh Thạch không nghi ngờ gì, ngược lại cảm thấy vui mừng cực kỳ, anh cảm thấy vận khí của mình còn rất tốt, mặc dù lẻ loi một mình không chỗ nương tựa, nhưng ông trời mang đến cho anh một em trai vô cùng hiểu chuyện, mặc dù cuộc sống càng thêm cực khổ một chút, nhưng anh vẫn rất thích thú.

Hai người sóng vai nằm chen chúc trên giường, Lục Kim An nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ tay khẽ lay Chu Thanh Thạch.

"Anh?"

Không có bất cứ động tĩnh gì, Lục Kim An đứng lên mắt sắc thâm trầm quét lên mỗi một tấc làn da bại lộ trong không khí của Chu Thanh Thạch, chỉ cảm thấy dục hỏa bị đè nén hôm nay hừng hực dấy lên, sắp thiêu khô cậu.

"Anh à, anh chỉ có thể là của em thôi."

Lục Kim An vuốt ve đôi mắt đang nhắm nghiền của Chu Thanh Thạch, trong mắt tràn đầy lòng tham chiếm hữu, "Trong mắt anh chỉ có thể nhìn em mà thôi."

Ngón tay thon dài chậm rãi chạm xuống gương mặt thanh tú, ngón tay cái đặt lên đôi môi mềm mại nhẹ nhàng ấn, sau đó đầu ngón tay tiến vào kẹp lấy đầu lưỡi non mềm trơn ướt đùa bỡn.

"Miệng của anh chỉ có em mới có thể hôn."

Nói xong rút tay ra kéo theo một sợi tơ bạc, Lục Kim An lộ ra một nụ cười tà khí, lè lưỡi liếʍ liếʍ đầu ngón tay của mình, sau đó cúi người trực tiếp ngậm lấy bờ môi Chu Thanh Thạch.

Đầu lưỡi của Lục Kim An ôm lấy đầu lưỡi Chu Thanh Thạch, không ngừng trao đổi nước bọt, mυ"ŧ lấy lưỡi đối phương, thưởng thức nơi mình suy nghĩ cả một ngày, không, nói không chừng rất sớm trước đây đã suy nghĩ về nó, chỉ bất quá khi đó cậu còn chưa ý thức được mình thích anh trai.

"Ưʍ......"

Tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ không thể thấy cùng tiếng nước chậc chậc rung động từ tràn ra ở nơi môi lưỡi giao nhau, điên cuồng khiêu vũ giẫm lên thần kinh căng cứng của Lục Kim An, anh trai của mình đang bị mình đặt dưới thân hôn đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho toàn thân Lục Kim An sảng khoái muốn phát run.

Tay thuận dưới áo ngủ sờ lên, vén vạt áo lộ ra hai núʍ ѵú hồng hào mềm mại.

"Anh trai thật dâʍ đãиɠ, nam nhân mà nơi đây vừa lớn vừa mềm như thế, trời sinh là để cho em hút."

Bởi vì thường xuyên làm việc, Chu Thanh Thạch bị ép luyện được một thân hình đẹp, cơ ngực cơ bụng nên có đều có, nhất là cơ ngực, lúc này thả lỏng vừa to vừa mềm.

Lục Kim An cúi đầu xuống ngậm lấy núʍ ѵú bên phải, dùng răng cắn thật mạnh.

"A......"

Chu Thanh Thạch nhíu mày trực tiếp kêu lên, nhưng đôi mắt vẫn đóng chặt, khuôn mặt đỏ bừng không còn nghiêm nghị vui vẻ như thường ngày, mà hoàn toàn bị du͙© vọиɠ xâm chiếm, trên mặt tràn đầy khát vọng biểu lộ phóng đãng.

Chẳng mấy chốc đầṳ ѵú bị cắn lại được liếʍ lâp nhẹ nhàng, đầu lưỡi ở phía trên không ngừng liếʍ láp, dọc theo quầng vυ" đảo quanh, ngẫu nhiên dùng đầu lưỡi ấn vào núʍ ѵú, cuối cùng dùng môi ngậm lấy dùng sức mυ"ŧ vào, muốn bức ra càng nhiều âm thanh tràn ngập tìиɧ ɖu͙© dễ nghe.

Núʍ ѵú bị môi lưỡi của Lục Kim An hung hăng khi dễ tựa như hai quả anh đào nhỏ, giòn tan dựng thẳng, cậu dùng răng nhẹ nhàng ma sát ở phía trên, lại dùng đầu lưỡi đâm vàomô phỏng giao hợp, trong đầu tưởng tượng nơi này phun ra sữa sau đó được cậu uống vào sắc tình tràng cảnh, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến Lục Kim An không nhịn được trực tiếp bắn ra.

"Anh ơi, bầu vυ" của anh bị em hút lớn."

Không có người đáp lại, cậu liếʍ liếʍ cánh môi dọc theo cái bụng bằng phẳng chậm rãi liếʍ hôn đến xương mu, cởi chiếc quần chướng mắt, Lục Kim An không thể rời mắt khỏi dươиɠ ѵậŧ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Chu Thanh Thạch.

Đầu ngón tay cậu búng nhẹ vào qυყ đầυ đã chảy nước, nam nhân ngủ say trực tiếp bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ eo run lên.

"Nơi này của anh cũng quá nhạy cảm."

Lục Kim An hé miệng trực tiếp ngậm vào, nhớ lại hôm nay bên trong phòng chiếu phim đã nhìn thấy gì, đầu lưỡi linh hoạt mượt mà vòng quanh qυყ đầυ, sau đó thu hồi răng hoạt động đầu trực tiếp nuốt chửng Chu Thanh Thạch.

Dươиɠ ѵậŧ bị cổ họng chặt chẽ nóng bỏng chăm chú bao lấy, Chu Thanh Thạch vẫn là xử nam làm sao có thể chịu đựng được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, trực tiếp run eo bắn ra, đậm đặc tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra đầy miệng Lục Kim An, nhưng đều bị cậu nuốt xuống.

Lục Kim An lần nữa vuốt ve dươиɠ ѵậŧ đã mềm nhũn, "Bắn nhanh như vậy phải đến bệnh viện đăng ký."

Nếu Chu Thanh Thạch tỉnh dậy, lúc này khẳng định sẽ hung hăng đạp mình một cước, sau đó kêu mình cút xuống giường, nghĩ đến đây cảm xúc trong mắt Lục Kim An càng thêm nhiệt liệt, cậu đã chờ không nổi muốn tự mình trải nghiệm cảm giác bị Chu Thanh Thạch đạp xuống giường.