Chương 1: Quyết định nhận nuôi

[Tác gia có lời muốn nói:[

Mọi chuyện về việc nhận con nuôi đều do tác giả tự đặt ra, xin đừng quá coi trọng! (●, ◡, ●)

----- Chính văn -----

"Thanh Thạch, đưa xong chuyến hàng này cậu có thể trực tiếp quay về, trời sắp mưa rồi, xe ngày mai cho qua cho tôi là được."

Người đàn ông đội mũ và đeo tạp dề phản quang thật dày tay chân lanh lẹ chuyển toàn bộ bàn vào trong tiệm, đồng thời dặn dò Chu Thanh Thạch khi di chuyển trên đường hãy cẩn thận.

Chu Thanh Thạch thở dốc một hơi sau khi chất thùng hàng cuối cùng lên xe, lấy chìa khóa, trên khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười nồng nhiệt.

"Được rồi, cảm ơn chú Vương!"

Chú Vương ánh mắt thương tiếc nhìn cậu bé lái chiếc xe hàng lớn rời đi, sau đó nặng nề mà thở dài một hơi. Tiểu tử Thanh Thạch này, bằng tuổi đứa con gái đang học cấp ba của ông, cha mẹ mất sớm chỉ có thể ra ngoài làm việc kiếm sống, thật sự là nghiệp chướng a.

Quả nhiên đúng như lời chú Vương nói, trên đường Chu Thanh Thạch về nhà tí tách tí tách bắt đầu mưa, con hẻm dẫn vào nhà hắn quá nhỏ không thể lái xe vào được, đành phải dừng xe ngoài ngõ chuẩn bị đội mưa chạy về.

Con hẻm tối tăm dài ước chừng ba mươi mét, toàn bộ nhờ vào ngọn đèn đường cao chiếu sáng ở đầu ngõ, Chu Thanh Thạch cởϊ áσ khoác khoác lên trên đầu lao về phía nhà mình, bị một vật không thấy rõ đẩy một cái xém chút trực tiếp nằm trên mặt đất.

"Mẹ kiếp, thứ gì đây."

Chu Thanh Thạch quay đầu lại nhìn suýt giật nảy mình, đẩy ngã anh lại là một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi! Mưa lớn như vậy, nếu anh mặc kệ khẳng định sẽ chết người đấy, nhưng mình nghèo rớt mồng tơi, số tiền trên người đến tiền thuốc men cũng trả không nổi.

Do dự đến do dự đi, cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn một người sống sờ sờ chết trước cửa nhà mình, anh lấy áo khoác che cho đứa trẻ, sau đó bế nó đi về nhà.

"Vãi thật, bẩn quá."

Chu Thanh Thạch ngoài miệng ghét bỏ nhưng vẫn chịu mệt nhọc nấu nước nóng lau thân thể cho đứa trẻ, nhịn đau nấu một nồi nước gừng đổ hết xuống cho cậu.

"Gừng trong nhà đều dùng cho cậu, vậy mà còn bị cảm thì chính là lỗi của cậu."

Đứa trẻ nằm trên giường được tắm rửa sạch sẽ trắng trẻo, chỉ là gầy có chút doạ người. Một mình Chu Thanh Thạch nói liên miên lải nhải nửa ngày cũng không ai để ý đến anh, nhanh chóng tắm nước nóng nghỉ ngơi đầu óc xong trực tiếp nằm bên cạnh ngủ thϊếp đi.

Trời còn chưa sáng Chu Thanh Thạch đã mở mắt, vừa nghiêng người bị nhiệt độ thân thể cao bên cạnh làm cho giật nảy mình. Anh sửng sốt nửa ngày mới nhớ tới người nằm bên cạnh là ai.

"Híc...... Sao vẫn còn sốt thế."

Chu Thanh Thạch đặt tay lên trán trơn bóng của đứa trẻ dò xét nửa ngày, cuối cùng nhận mệnh đi tìm thuốc, anh nhớ kỹ trong nhà hình như có thuốc cảm, chắc vẫn chưa hết hạn đâu.

Tìm kiếm nửa ngày mới tìm thấy một gói hàn linh chưa hết hạn sử dụng trong góc, vọt lên rót nước vào miệng đứa trả còn đang ngủ say.

"Ai, đứa nhỏ đáng thương."

Trước khi Chu Thanh Thạch đến chỗ chú Vương, đặt bên gối đứa trẻ hai mươi tệ và một tờ giấy, trên đó viết: Tỉnh dậy thì cầm tiền rời đi, không cần cám ơn.

"Chu Thanh Thạch, sao hôm nay đến muộn thế, có phải là ngủ quên ha ha ha ha."

Chú Vương đã dựng lều xong, trong nồi hấp cao cấp bốc lên một làn khói trắng cùng mùi thơm mê người, Chu Thanh Thạch sụt sịt mũi bụng phát ra tiếng "Ùng ục ùng ục".

"Không có, có chút việc mà làm trễ nải."

Chú Vương cũng chỉ nói đùa một chút, dù sao Chu Thanh Thạch ngày nào cũng đến sớm, hôm nay thế mà khác thường đến muộn, "Bên trong có mấy món hấp, mau ăn phụ một tay."

"Có cải bắp và đậu hũ hay không, mấy ngày nay chú chưa làm rồi."

Chú Vương nhếch miệng cười một tiếng, "Tiểu tử nhà cậu, còn ghi nhớ đúng không, có, nhanh ăn đi."

Trong nhà chú Vương cũng chỉ có hai người là ông và con gái, mở một quán ăn sáng nuôi sống hai người, để mang lại cho con gái cuộc sống tốt hơn ban đêm sẽ bày quầy đồ nướng, vì gần đó có hai trường học, cho nên lượng người lớn có thể kiếm tiền, nhưng hơi vất vả, may mà còn có Chu Thanh Thạch giúp một tay làm việc, chú Vương cũng có thể dễ dàng hơn một chút.

Cả buổi sáng trôi qua, thường thì thời gian bận rộn nhất là bảy tám giờ sáng và tối, cho nên từ trưa đến bốn giờ chiều Chu Thanh Thạch không cần đến tiệm, anh dọn dẹp xong bàn ghế rồi cưỡi xe đạp trở về.

"Anh về rồi!"

Vừa mở cửa Chu Thanh Thạch còn cho là mình đi nhầm nhà, dù sao trong nhà anh đã nhiều năm không có bay ra mùi cơm chín. Trên bàn ăn nhỏ đặt một đĩa khoai tây sợi đang bốc hơi nghi ngút, đứa trẻ đậu đinh mặc tạp dề đi đến đón anh, mọi chuyện cứ như đang nằm mơ.

"Thế nào? Không phát sốt?"

Chu Thanh Thạch sờ lên trán oắt con, nghĩ thầm thuốc cảm này còn rất có tác dụng, quả nhiên đã không còn sốt, lần sau đến tiệm thuốc mua thêm một ít chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Đứa trẻ gật đầu, khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn không có sức sống, thân thể gầy yếu run run rẩy rẩy như sắp đứng không vững, Chu Thanh Thạch nhìn thấy cảnh này trong lòng run lên, anh bước đến ôm lấy oắt con cao đến eo mình đặt lên trên đùi.

"Sao em không về nhà? Em tên gì? Nhà em ở đâu? Số điện thoại của ba mẹ em là gì......"

Liên tiếp vấn đề hỏi thăm đứa trẻ, hận không thể cầm lấy sổ hộ khẩu đọc từng cái một.

"Em...... Em không có nhà......"

Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt lại càng tái nhợt hơn khi Chu Thanh Thạch hỏi, hai con mắt to như mât mèo chứa đầy hơi nước ẩm ướt, những giọt nước mắt to như hạt đậu trong nháy mắt rơi xuống gò má.

Hôm qua cậu mơ hồ cảm nhận được hơi ấm đã lâu không cảm nhận qua, trong lúc ngủ mơ còn tưởng rằng ba mẹ đã trở lại đón cậu, không ngờ khi tỉnh dậy lại là một căn phòng cậu chưa từng thấy, cậu vụиɠ ŧяộʍ nhìn ảnh chụp đặt ở bên ngoài, biết là một người anh trai đã cứu cậu, nhưng không ngờ bây giờ anh trai tôi lại muốn đuổi cậu đi.

Chu Thanh Thạch vội vàng lau nước mắt cho oắt con, "Đừng khóc, anh không có hung dữ với em."

"Ô ô ô...... Em không có ba mẹ...... Cũng không có nhà......"

Những lời nói đáng thương ngay lập tức giống như một viên sỏi ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, trong lòng Chu Thanh Thạch nổi lên gợn sóng, anh cũng là một đứa trẻ không có ba mẹ.

"Vậy ba mẹ của em đâu?"

"Nấc...... Em không biết......"

Chu Thanh Thạch thở dài một hơi, trước tiện dỗ dành cậu ăn cơm, sau đó chắp vá sự thật khiến anh cảm thấy đồng cảm không thôi thông qua lời kể ngắt quãng của cậu bé.

Oắt con tên Lục Kim An, mới mười tuổi nhưng còn không cao bằng đứa con gái sáu tuổi của dì Trương nhà bên cạnh, trước đó được nuôi dưỡng ở viện mồ côi, nhưng thu nhập của viện mồ côi không đủ để chi tiêu, nên trực tiếp đuổi một vài đứa trẻ lớn hơn ra ngoài, hiện tại Lục Kim An không chỗ để đi, thả cậu ra ngoài nói không chừng sẽ bị chết đói.

Chu Thanh Thạch nhìn oắt con gầy trơ xương vô cùng đáng thương, lại nghĩ đến bản thân mình, cha mẹ đều đã mất không nơi nương tựa, anh thật sự không đành lòng đuổi đứa nhỏ như vậy đi.

Suy tư nửa ngày, Chu Thanh Thạch đưa ra một quyết định lớn gan, dù sao anh cũng không có người thân, đứa nhỏ cũng không có người thân, mà anh cũng đã trưởng thành, anh định dứt khoát trực tiếp thu dưỡng, anh cũng không tin trẻ ranh to xác Chu Thanh Thạch này nuôi không nổi một đứa trẻ.

"Em......"

Lời còn chưa nói hết Chu Thanh Thạch đã bị Lục Kim An nhào lên ngăn lại, "Đừng đuổi em đi! Em có thể làm nô ɭệ hầu hạ cho anh!"

Chu Thanh Thạch cười muốn tắt thở, anh búng ngón tay lên trán Lục Kim An, "Ai dạy em những lời này, anh không đuổi em đi, về sau hai ta sẽ nương tựa lẫn nhau mà sống, còn có đất nước không có nô ɭệ, còn nói nữa anh sẽ đánh mông của em."

Nhiều năm sau Lục Kim An nhớ lại ngày hôm nay, sẽ cảm thấy đây là ngày may mắn nhất trong cuộc đời của cậu.