Quyển 1 - Chương 5: Đại họa

Khánh từ từ dừng xe trước cửa bệnh viện, sau khi gửi xe xong, cậu ta xách cái balo nặng chình cᏂị©Ꮒ và đi thẳng lên tầng ba khoa tâm thần. Khánh đi dọc cái hành lang khoa tâm thần mà cậu cảm thấy trong lòng như có một nỗi buồn mang mác. Hai bên hành lang là tiếng cười nói, tiếng khóc, thậm chí là cả tiếng la hét thi thoảng lại vang vọng. Nhiều người khi đi vào khoa tâm thần thì họ cảm thấy sợ hãi vô cùng, thế nhưng mà đối với Khánh mà nói thì cậu lại không hề cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại cậu ta chỉ thấy đồng cảm và có chút thương tiếc cho những mảnh đời quá nghiệt ngã mà thôi. Đứng trước cửa phòng cuối hành lang, Khánh nhẹ nhàng đưa tay lên gõ vào cửa "cồng cộc" ba tiếng, thế rồi tiếng chốt cửa mở ra, tư đằng sau cánh cửa đó chính là Ngọc Lam nhưng với một bộ dạng hoàn toàn khác. Ngọc Lam bây giờ gầy gộc và xanh xao lắm. Ngọc Lam đưa con mắt mệt mỏi và trên môi cô cố nở một nụ cười giả tạo, Ngọc Lam nói:

- Khánh vào đi.

Khánh không nói gì, cậu chỉ mỉm cười thế rồi Khánh bước vô trong phòng, Ngọc Lam đợi Khánh vào hẳn thì cô chốt cửa lại. Khánh đứng giữa căn phòng bệnh quen thuộc của Ngọc Lam mà nhìn quanh. Dù cho có tới đây cả hơn chục lần rồi, thế nhưng mà nhìn vào cái căn phòng đơn sơ thưa thớt đồ đạc với một đống sách phép thuật tâm linh thì Khánh như cảm thấy trong tim mình nhói đau lắm, không lẽ nào người mà cậu ta yêu thương nhất đã thực sự bị tâm thần rồi. Ngọc Lam tiến tới bên Khánh hỏi:

- Khánh mang sách cho Lam chứ?

Khánh nghe cái câu hỏi đó của Ngọc Lam mới chớt như người tỉnh khỏi những suy nghĩ bộn bề của bản thân. Khanh khẽ gật đầu, thế rồi cậu ta đặt cái ba lô lên giường và kéo phép mua tua ra. Khánh lôi từ trong ba lô ra thêm một lố những sách cổ khác về phù thủy và thế giới tâm linh. Ngọc Lam đứng bên cạnh nhìn những quyển sách đó thì hai mắt như sáng lên. Thế rồi Ngọc Lam vôi vớ lấy mấy quyển, cô nhanh tay giở qua mấy trang, sau đó Ngọc Lam ôm một ít sách ngồi lại vào cái bàn góc phòng chỗ được chất hàng tá sách. Ngọc Lam ngồi vào ghế, cô để đống sách đó qua một bên, sau đó Ngọc Lam giở một quyển tập ra ghi ghi chép chép lại thêm một số thứ gì đó. Khánh ngồi bịch xuống giường thở hắt ra, hai mắt cậu ta thì nhìn không chớp về phía Ngọc Lam. Từ sau cái ngày mà ông Mạnh mất, Ngọc Lam như lột xác và trở thành một con người hoàn toàn khác. Tình cảm giữa Ngọc Lam và Khánh cũng có lẽ vì thế mà chấm dứt hẳn. Tuy nhiên, đó mới chỉ là sự khởi đầu. Sau cái vụ việc Ngọc Lam kéo quan tài của ông nội mình ra đồng, việc cô đẩy ngã bộ mình và cô liên tục nằm mơ thấy những cơn ác mộng kinh hoàng, những cơn ác mộng có liên quan tới cái giấc mơ mà cô nhìn thấy người nhà mình nằm trong quan tài có cả bố cô nữa. Và rối cứ như thế, cứ đến đêm, hay như lúc Ngọc Lam khép đôi mắt lại thì những cơn ác mộng lại ầm ầm đổ dồn đến. Lâu ngày thành ra Ngọc Lam ngủ ít hẳn đi và cơ thể cô như cạn kiệt sức lực dần dần. Ngọc Lam vốn rất hối hận về những gì mà mình đã làm với ông nội, thêm vào đó những cái cơn ác mộng kia như mách bảo cô rằng chính cô bằng cách nào đó là người sẽ mang lại rủi ro cho nhà mình. Chính vì thế mà cô đã liên lạc với ông chú họ hàng xa, mặc sức bố mẹ và người trong gia đình can ngăn, Ngọc Lam đã xin một phòng tại khoa tâm thần của bệnh viện này như để tự giam giữ mình và cách ly bản thân khỏi gia đình. Trong thời gian ở đây, đồng thời Ngọc Lam đã lấy rất nhiều sách của ông nội, họa chăng cô muốn báo thù cho ông nội và tìm cách triệt cái người thanh niên mặc áo vải đội mũ vải đen kia, không biết từ giây phút nào mà trong thâm tâm của Ngọc Lam đã hình thành nên một sự thù hằn, và cô đổ lỗi mọi việc diễn ra với ông nội mình là do người thanh niên kia gây ra, và hắn ta chính là một con quỷ dữ. Khánh cứ ngồi đó nhìn Ngọc Lam không chớp mắt, thế rồi không biết từ lúc nào, trên mắt cậu ta bỗng tuôn rơi hai hàng lệ, có lẽ đó là những hàng lệ thương sót cho Ngọc Lam. Bất ngờ Khánh đứng lên, cậu ta từ từ tiến về phía Ngọc Lam, Khánh nhẹ nhàng đặt một tay mình lên vai Ngọc Lam, thế nhưng có lẽ cô ta cũng chả thèm bận tâm. Hai mắt Ngọc Lam vẫn đảo liên hồi, hết từ sách rồi lại sang vở. Một tay cô thì ghi chép, một tay thì lo tìm từng câu từng chữ trong quyển sách. Khánh thấy vậy thì cậu ta khẽ lắc đầu, Khánh nói nhỏ:

- Anh nghĩ có lẽ em nên về với gia đình đi ... mọi người ở nhà mong em lắm đó...

Ngọc Lam vẫn cặm cụi làm việc, không thèm trả lời. Khánh thấy Ngọc Lam như vậy thì vô cùng thất vọng, cậu ta bỏ tay ra khỏi vai Ngọc Lam nhìn cô từ đằng sau lắc đầu mà nói:

- Sao em lại ra nông nỗi này cơ chứ... em không chịu về nhà ... đồng thời cũng không muốn gặp bất cứ một ai trong gia đình ... không lẽ em là một đứa con bất hiếu đến vậy hay sao?

Ngọc Lam nghe thấy Khánh nói câu này thì bỗng tay cô như cứng lại. Ngọc Lam dừng tay, cô không thèm quay đầu mắt vẫn nhìn sách nói:

- Khánh nói Lam bất hiếu? vậy liệu một kẻ bất hiếu có đang tự cách ly bản thân và tím cách cứu gia đình thoát khỏi đại hạn không cơ chứ?

Khánh nheo mắt nhìn Ngọc Lam hỏi:

- Em nói nhảm nhí cái gì vậy? đại hạn gì cơ?

Ngọc Lam lúc này mới quay người lại nhìn Khánh và nói:

- Đại hạn đến từ những giấc chiêm bao, những cơn ác mộng.

Khánh thở hắt ra, đôi mắt cậu đảo đi chỗ khác như thể cố lẩn chánh cái đôi mắt chằm chằm của Ngọc Lam. Khánh nói:

- Em bị làm sao vậy? ác mộng thì chỉ là giấc mơ thôi mà. Tại em đang đau buồn cộng thêm việc suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Ngọc Lam lắc đầu nhìn Khánh nói:

- Không Khánh ạ, Khánh nhầm to rồi.

Sau đó Ngọc Lam quay đầu vớ lấy mấy cuốn sách sau lưng. Ngọc Lam vớ lấy một quyển dơ lên trước mặt Khánh và nói:

- Trước khi mất, ông nội Lam đã tìm đủ mọi cách để trấn giữ nhà thở tổ. Tuy nhiên, ông nội Lam đã để sơ hở mất một điều đó là ông chỉ trấn ở mặt dương mà không để ý gì tới phần âm...

Khánh mặt tỉu nghỉu đứng đó nghe Ngọc Lam thuyết giáo:

- Mặt âm ở đây là gì? Nói nôm na thì cái phần âm ở đây đại ý ám chỉ về việc khi con người ta ngủ, hay người xưa còn coi đó là trạng thái xuất hồn. Khi mà ở trạng thái xuất hồn, lúc đó là lúc mà con người ta yếu đuối nhất vì ba hồn bẩy vía của họ vẫn bị mắc kẹt trong cơ thể, cái xuất ra khỏi thân xác hiện tại chỉ đơn thuần là linh hồn của con người mà thôi. Và chính vào những lúc như vậy, con người ta thường hay có những giấc mơ mà họ cho là điềm lành hoặc điềm dữ. Vậy điềm lành và điềm dữ từ đâu mà sinh ra? Nếu giải thích về mặt tâm linh thì tất cả những điềm báo đến từ những giấc mơ chính là những thông điệp mà người âm muốn gửi gắm tới những người sống, hay nói cách khác, giấc mơ là cách duy nhất mà người âm có thể tiếp xúc được với người dương.

Khánh vẫn đứng đó nhìn Ngọc Lam, thấy cô ta im lặng một lúc, Khánh mới hỏi:

- Thế ý em là sao? Những việc đó thì có gì là đại hạn cơ chứ?

Ngọc Lam đập mạnh cái quyển sách đó xuống bàn và nói lớn:

- Khánh vẫn không hiểu sao?! Những gì mà Lam mơ thấy chính là điềm báo về một cái tai họa mà gia đình Ngọc Lam sẽ phải gánh chịu. Tuy rằng người âm chỉ có thể báo hiệu cho Ngọc Lam qua những giấc mơ, nhưng những gì sắp và sẽ xảy ra đều phải diễn ra ở cõi dương, chính vì thế mà Ngọc Lam vẫn có thể tìm cách cứu lấy gia đình được, nhưng, bằng cách nào mà thôi ... Lam vẫn đang tìm kiếm đó thôi...

Càng nghe Ngọc Lam nói, hai mắt của Khánh càng nhạt nhòa, cuối cùng cậu ta đưa tay lên quệt đi một hàng nước mắt đang tuôn rơi. Khánh nói giọng nghẹn ngào:

- Em .... Em đã đánh mất chính bản thân mình rồi Ngọc Lam ạ.

Ngọc Lam nghe thấy Khánh nói thế thì cô bật cười lớn thành tiếng, một cái tiếng cười ghê rợn, thế rồi Ngọc Lam nhìn Khánh nói:

- Không Khánh ạ, Lam vẫn còn tỉnh táo lắm, Lam là người tỉnh táo nhất trong gia đình mà. Chính vì Lam là người duy nhất biết chút ít về phép thuật, nên Lam phải cảm chịu giấu mình ở viện tâm thần, nơi bị quên lãng này, để ma quỷ không tìm ra được Lam, để Lam còn có cơ hội, có thời gian, để nghĩ cách cứu gia đình Lam.

Khánh nhìn Ngọc Lam qua hai dòng lệ nhạt nhòa, cậu ta khẽ lắc đầu trong thất vọng. Thế rồi Khánh quay đầu tự mở cửa bước đi, mặc cho Ngọc Lam ngồi đó nhìn theo cậu ta với ánh mắt đầy vô cảm.

Thực sự ra mà nói thì trong lòng Khánh vẫn còn yêu thương Ngọc Lam lắm, thế nhưng mầ bây giờ cậu ta không biết làm cách nào để chiếm lại được tình cảm của cô ta. Thêm vào đó, thực tế hiện nay cho thấy rằng việc trước mắt mà Khánh cần phải làm đó là giúp cho Ngọc Lam trở lại như xưa, bản thân Khánh sợ rằng nếu như cử để cho Ngọc Lam tiếp tục như thế này thì cô ta không thể nào sống lâu thêm được nữa. Khánh nhớ rằng nhà Ngọc Lam vốn theo nghề phù thủy, thế cho nên người nhà Ngọc Lam hay như bản thân cô không bao giờ đi coi bói hay đi coi tử vi cả. Bây giờ ông Mạnh, người cuối cùng trong nhà Ngọc Lam là một thầy phù thủy thực sự đã chết rồi thì trong nhà không còn một ai khác, kể cả Ngọc Lam, là có thể trừ tà nếu như những gì mà Ngọc Lam lo sợ là thật. Chính với cái lí do đó mà Khánh đã đích thân nhờ sự quen biết đi do la khắp cả cái đất Hà Thành này mà tìm cho ra được một người thầy nổi tiếng như để giúp đỡ Ngọc Lam trong việc tìm hiểu rõ có chuyện gì đang thực sự xảy ra.

Tối hôm đó, Khánh đột nhiên đến trước cửa phòng của Ngọc Lam. Cô ta vẫn đang hý hoáy ngồi đọc đọc ghi ghi thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Ngọc Lam nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc thì cô mở cửa ngay, nhìn thấy Khánh đứng trước cửa thì Ngọc Lam ngơ ngác lắm, cô hỏi:

- Khánh .... Sao lại ở đây giờ này...

Khánh nói:

- Khánh có chuyện muốn nói với Ngọc Lam...

Ngọc Lam mở cửa cho Khánh bước vào, sau khi khóa cửa xong, cả hai người ngồi lên giường. Khánh nhìn Ngọc Lam nói:

- Bây giờ nếu như thực sự Ngọc Lam muốn biết chắc được chuyện gì sẽ xảy ra với gia đình của Ngọc Lam thì Khánh có cách giúp cho Ngọc Lam.

Ngọc Lam nghe thấy Khánh nói vậy thì cô mặt hơi cười cười, cô hỏi giọng tò mò và có phần châm biếm:

- Khánh thì có cách gì để giúp Lam cơ chứ?

Khánh đưa mặt mình lại gần mặt Ngọc Lam nói nhỏ:

- Khánh đã dò hỏi tìm ra được một ông thầy coi bói rất nổi tiếng, có gì sáng mai Khánh với Ngọc Lam ra đó coi bói thử xem sao?

Ngọc Lam nghe thấy Khánh nói thế thì cô cười ngặt nghẽo, cô một tay che miệng mà nói:

- Khánh thừa biết cãi lũ coi bói đó là bòn buôn thần bán thánh thì làm sao mà tin tưởng được bọn chúng cơ chứ?

Khánh vẻ mặt nghiệm nghị nhìn Ngọc Lam nói:

- Ngọc Lam đừng có nói như vậy, đúng là đa số những thằng thầy coi bói đó đều là lũ bịp bợm, nhưng vẫn có những người có cơ duyên và lộc phước để thành thầy coi bói được đó chứ. Cũng như là ông nội của Ngọc Lam đó thôi, nếu như ông không có cơ duyên thì làm sao ông có thể trở thành một thầy phù thủy đích thật được cơ chứ?

Ngọc Lam nghe thấy Khánh động chạm tới ông nội mình thì mặt cô như biến sắc và đanh lại. Ngọc Lam quay mặt đi không thèm nhìn vào mặt Khánh nữa mà nói giọng hăm dọa:

- Khánh đừng có mà xúc phạm tới ông của Lam.

Khánh nghe thấy Ngọc Lam nói vậy thì như bị chột dạ, cậu vội vã nói:

- Khánh vô ý quá, cho Khánh xin lỗi.

Ngọc Lam vẫn ngồi đó mặt lạnh tanh mà quay đi. Khánh thấy vậy thì cậu ta khẽ để tay mình lên cái bàn tay gầy gò của Ngọc Lam đang để trên giường. Ngọc Lam đột ngột dụt tay lại, cô ta quay ra nhìn Khánh với ánh mắt gườm gườm:

- Khánh không phải nói nữa, Ngọc Lam không bao giờ cần tới sự giúp đỡ của bọn buôn thần bán thánh đó đâu.

Khánh thấy Ngọc Lam có vẻ cương quyết, cậu ta hạ giọng:

- Khánh thực sự xin lỗi Ngọc Lam, Khánh không có ý gì khi nói về ông nội của Ngọc Lam đâu. Nhưng Khánh nghĩ là Ngọc lam nên đi coi thử xem sao...

Chưa nói hết câu, Ngọc Lam đã đứng phắt dậy, thế rồi cô tiến ra mở cửa và nói:

- Khánh về đi, Lam không muốn nói chuyện với Khánh nữa.

Khánh thở dài, cậu ta đứng lên buồn bã đi ra ngoài, Khánh dừng lại ở cửa, cậu nói:

- Khánh mong là Ngọc Lam suy nghĩ lại.

Thế nhưng Ngọc Lam vẫn quay mặt đi nhìn chỗ khác, Khánh thấy vậy thì cũng chỉ còn biết thở dài bước ra ngoài, cánh cửa phòng của Ngọc Lam đóng xầm lại ngay sau lưng cậu ta.

Cứ nghĩ rằng Ngọc Lam sẽ khước từ cái lời gợi ý của Khánh vì trong lòng cô ta không bao giờ thèm tin vào bói toán. Sáng sớm hôm sau, Ngọc Lam đã chủ động gọi điện cho Khánh hỏi giờ giấc và bảo cậu ta qua đón cô. Chiều hôm đó, Khánh qua viện đưa Ngọc Lam tới chỗ ông thầy coi bói có tiếng tăm ở cái đất Hà Thành này, hình ảnh ngày nào lại hiện về, vẫn là Khánh đang đèo Ngọc Lam trên chiếc xe máy tựa như hồi hai người còn đang yêu nhau, thế nhưng mà giờ đây, giữa hai người vẫn như có một khoảng cách vô hình nào đó, đôi uyên ương này đã không còn được thắm thiết như ngày xưa. Khánh trở Ngọc Lam tới một con nghõ nhỏ phố Khâm Thiên, hai người sau khi gửi xe ở ngoài xong mới đi bộ vào. Đi vào trong ngõ được tầm hơn một trăm mét, cả hai người lại ngoặt vào một con hẻm khác hun hút mà sâu thăm thẳm. Hai người đi được một lúc thì Khánh dừng chân lại trước một căn nhò tối mò mò cửa mở. Ngọc Lam đứng ngay cạnh cậu ta, toàn thân cô thi thoảng khẽ run lên vì những cơn gió lạnh cứ từ từ phả ra từ trong nhà. Ngọc Lam đứng đó nghĩ thầm trong đầu, chắc chắn nhà cái tên thầy bói này phải nuôi âm binh hay ít ra là thờ quỷ vì không có cái lí do gì mà trong nhà đột nhiên có gió lạnh phả ra cả. Khánh đứng ngoài cửa hô lớn vọng vào trong nhà:

- Thầy Trường có nhà không ạ?

Một tiếng nói lớn trong nhà vọng ra:

- Vào đi.

Khi biết được là ông thầy này ở trong nhà, Khánh quay ra bảo lan bỏ dép ở ngoài, thế rồi cả hai người từ từ bước vào trong căn nhà nhỏ hẹp mà tối tăm đến rợn người. Ngay khi vừa bước mấy bước vô trong nhà, Ngọc Lam đã có cảm giác lạnh đến rùng mình, và rồi kem theo đó là một cơn khó thở không nhất định, chính những cái cảm giác này lại càng khơi lại cho cô cái cảm giác ngày nào hồi bé mà cô với ông nội mình còn đi diệt quỷ. Hai người bước được mấy bước nữa thì vào đến một căn phòng khác hẹp hơn, nơi mà ông thầy bùa đang xếp trên vòng tròn. Khánh đứng ở cửa thấy ông thầy bùa ngồi đó thì khẽ cúi đầu, ông thầy bùa hô lớn:

- Ngồi đi.

Thế rồi cả hai người họ tiến vào ngồi trước mặt ông ta. Ngọc Lam vừa ngồi xuống thì cô nhìn khắp căn phòng. Ngọc Lam đoán rằng căn phòng này chắc là phòng là phép của ông thầy Trường này vì trong phòng này còn tối hơn hẳn, quanh phòng có mấy ngọn đèn đỏ cứ mập mờ tạo nên một cảm giác ớn lạnh vô cùng. Còn chưa hết, Ngọc Lam nheo mắt nhìn ra đằng sau thì cô như nhận ra một cái bàn thờ, bên trên là bầy vô số đồ vật, duy chỉ có điều là trong căn buồng này quá tối nên Ngọc Lam không thể nhìn rõ mà thôi. Thầy Trường nhìn Ngọc Lam hỏi:

- Đây là người mà cậu muốn nhờ ta coi dùm đó sao?

Khánh vội đáp:

- Dạ vâng.

Ngọc Lam lúc này mới hướng đôi mắt của cô về phía thầy Trường. thất là quái lạ quá, rõ ràng trong căn phòng tối mịt mù như thế này, mà chỉ nhờ vào mấy ánh đèn đỏ mập mờ mà gọc Lam có thể nhìn rõ khuôn mặt của ông ta. Khuôn mặt thầy Trường hơi ngăm đen, tướng mạo dễ nhìn, nhưng duy chỉ có một điều mà Ngọc Lam để ý đó là trên trán và mặt thầy Trường lấm tấm mồ hôi hột. Cô thầm nghĩ trong đầu rằng trong này đâu có nóng lắm đâu mà ông thầy này phải đổ mồ hôi hột cơ chứ. Thầy Trường cứ ngồi đó nhìn chằm chằm vào mắt Ngọc Lam, cô ta cũng không ngại ngần gì mà nhìn thẳng vào mặt của ông thầy Trường. Bất ngờ thầy Trường đưa hai tay lên như thể chạm vào mặt Ngọc Lam, theo như phản xạ tự nhiên, Ngọc Lam lùi đầu lại, thầy Trường thấy vậy bèn lên tiếng:

- Con để yên ta coi.

Khánh quay qua nhìn Ngọc Lam với ánh mắt van nài, cuối cùng Ngọc Lam bèn đưa đầu lại gần. Hai tay thầy Trường vừa chạm vào mặt Ngọc Lam thì ông ta như dụt lại ngay, Ngọc Lam nhanh mắt còn để ý thấy bên mi mắt trái của ông ta còn khẽ giật một cái. Thầy Trường sau khi dụt tay lại thì cứ ngồi đực một lúc thẫn thờ, thế rồi thầy Trường đưa tay lên bấm bấm, hai mắt nhằm nghiền và miệng lẩm bẩm một thứ gì đó. Thầy Trường cứ ngồi đờ người ra như vậy độ hơn năm phút, Ngọc Lam càng ngồi đó nhìn những hành động nhảm nhí của thầy Trường thì cô ta càng đinh ninh khẳng định trong đầu mình rằng đây là một ông thầy lởm. Thầy Trường đột nhiên mở mắt, ông ta nói giọng run rẩy:

- Nhà con sắp gặp đại họa to rồi.

Ngọc Lam nhìn thầy Trường với ánh mắt thăm dò, thầy Trường tiếp lời:

- Trước đây cụ và ông con làm thầy phù thủy, đến đời cha con thì tuyệt ngành. Tuy nhiên do làm nghề phù thủy nên gia đình con có không ít kẻ ganh ghét, thêm vào đó còn cố vô số vong quỷ hận thù gia đình con...

Ngọc Lam nhìn thầy Trường hơi mỉm cười, vì cô nghĩ rằng chắc Khánh đã nói gì với ông này rồi nên ông ta mới phán hay như thế. Không đợi thầy Trường nói hết câu, Ngọc Lam cắt ngang lời:

- Thầy nói luôn đi, đại họa của nhà con là gì?

Thầy Trường nghe thấy vậy bỗng im bặt, thế rồi ông ta nói:

- Ông nội con có tất cả bẩy người con, cả bẩy người con đó sẽ chết trong vòng 2 năm.

Ngọc Lam nghe thấy ông thầy này nói vậy thì như chết điếng người, Khánh ngồi bên cạnh nghe vậy cũng bắt đầu toát mồ hôi hột. Ngọc Lam nhìn thầy Trường với ánh mắt gườm gườm hỏi:

- Thế tính tứ bao giờ thì cái đại họa sẽ xảy ra hả thầy?

Thầy Trường nhìn Ngọc Lam đáp:

- Tính từ đầu tuần sau, khi mà nhà thờ tổ của con chính thức được đập đi xây lại.

Ngọc Lam nghe thấy vậy thì như chết lặng đi, thế rồi cô quay qua hỏi Khánh:

- Cái gì? Khánh có biết việc ba má Lam sắp xây lại nhà không?

Khánh khẽ gật đầu, Ngọc Lam như nổi sung lên, thế rồi cô nói:

- Khánh đưa điện thoại cho Lam.

Khanh còn đang lưỡng lự thì Ngọc Lam quát:

- Mau đưa đây!

Khánh thấy Ngọc Lam quyết tâm như vậy thì cậu đành móc điện thoại đưa cho cô ta. Ngọc Lam cầm điện thoại đứng phắt dậy chạy ra ngoài không thèm nói với ai một câu. Cả Khánh và ông Trường ngồi trong nhà có thể nghe rõ tiếng Ngọc Lam đang chất vấn và cãi vã với bố cô ở ngoài ngõ. Khánh vừa định đứng lên chạy ra coi tình hình thế nào thì thầy Trường đã giữ tay cậu ta lại, Khánh có hơi rùng mình cái bàn tay lạnh toát của thầy Trường. Khánh quay lại nhìn thầy, thì thầy Trường đưa mặt lại gần mặt Khánh nói nhỏ:

- Con ạ, số phận an bài. Nhà con nhỏ đó phải gặp đại họa, ngay như bản thân con nhỏ đó sau này sẽ không cứu được bản thân mình. Nếu con còn tiếp tục, vong quỷ sẽ hãm hại cả gia đình con đó.

Khánh nghe xong thì chột dạ rùng mình, thế nhưng chưa kịp nói gì thì Ngọc Lam đã lao vào lôi áo Khánh và nói:

- Khánh mau đưa Lam về nhà!

Khánh còn lưỡng lự thì cậu đã bị Ngọc Lam kéo ra ngoài, Khánh nói vọng vào:

- Xin lỗi thầy, hôm nào rảnh con sẽ qua hậu tạ thầy sau ạ.

Thế rồi cả hai người đi khỏi, căn nhà tối tăm âm u của thầy Trường lại trở nên im ắng như tờ. Thầy Trường vẫn ngồi đờ đẫn ở đó, mồ hôi trên người ông ta bắt đầu toát ra như tắm. Bất ngờ từ hai bên góc nhà ngay phía cái bàn thờ phát ra những tiếng thở phì phò nghe nặng nề vô cùng, ngay trước bàn thờ một làn khói đen bỗng xuất hiện, chẳng mấy chốc mà Nghiệp Chướng Quỷ Thần đã đứng ngay ở đó. Nghiệp Chướng Quỷ Thần từ từ tiến lại phía sau lưng thầy Trường, hắn ta đặt hai bàn tay lạnh toát của mình lên vai ông ta, thế rồi Nghiệp Chướng Quỷ Thần kề miệng vào sát tai thầy Trường nói:

- Ông làm tốt lắm ...

Thầy Trường vẫn ngồi đó run rẩy, ông ta lắp bắp nói:

- Tôi ... tôi đã ... đã làm theo yêu cầu ... mong ... mong thần thánh tha mạng...

Nghiệp Chướng Quỷ Thần buông tay khỏi vai thầy Trường đứng thẳng người, hắn ta đưa một tay lên không trung, lập tức cuốn sổ cuộn lại hiện ra. Nghiệp Chướng Quỷ Thần mở sổ ra và đọc:

- Đúng là ông đã làm tốt việc ta giao ... tội chết có thể tha... nhưng, tội nuôi âm binh, lừa đảo con người, kiếm lời bản thân nhờ vào ma thuật thì không thể tránh khỏi...

Thầy Trường nghe đến đây thì toàn thân run lên cầm cập, tức thì ông ta quay hẳn người lại cúi đầu khóc lóc tỉ tê mà van nài:

- Xin ngài ... xin ngài hay tha cho kẻ tội đồ này mà...

Nghiệp Chướng Quỷ Thần đưa tay phải lên không trung, một cái bút lông hiện ra. Hắn ta đứng đó việt một cái gì đó lên cuốn sổ cuộn, miệng nói:

- Với những tội trạng trên thì sẽ bị phạt rạch bàn tay và móc mắt. Rạch tay là để không còn dùng chúng để làm phép hại người, vụ lợi bản thân, và không để nuôi dưỡng âm binh và thở quỷ nữa. Mọc mắt là để suốt quãng đời còn lại mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng từ trên trời...

Ghi xong xuôi rồi cây bút và cuốn sổ cuộn biến mất, thầy Trường thì vẫn quỳ ở dưới chân Nghiệp Chướng Quỷ Thần mà khóc lóc sụt sùi, Nghiệp Chướng Quỷ Thần đứng đó chắp hai tay ra sau lưng, toần thân hắn tan dần thành khói đen, trước khi biến mất hẳn, hắn nói:

- Đầu trâu mặt ngựa, thi hành án.

Ngay sau khi Nghiệp Chướng Quỷ Thần biến mất, xuất hiện từ trong hai góc phòng là hai tay sai đắc lực của Diêm Vương, đó là đầu trâu và mặt ngựa. Thầy Trường ngửng mặt lên nhìn vào bộ mặt của hai con quái thú đó thì ông ta gào thét lên:

- Không!!! Xìn đừng mà...

Thế nhưng đầu trâu đã túm chặt lấy hai tay thầy Trường mà đè xòe ra trên nền nhà. Mặt ngựa từ từ tiến lại, nó móc bên hông ra một con dao sắc bén hình cong cong tựa như lưỡi liềm nhỏ. Không nói không rằng, mặt ngựa cầm lưỡi dao đó cắm mạnh vào phần giữa hai ngón tay và bắt đầu rạch ra, tiếng lưỡi dao mài vào nền gạch nghe "ken kén", kèm theo đó là tiếng la hét đau đớn của thầy Trường. Sau khi hai bàn tay của thầy Trường đã bị rạch thành mười ngõn tay lủng lẳng rồi, đầu trâu lúc này mới dùng hai tay kẹp chặt vào đầu của thầy Trường mà ngửa lên, mặt ngựa cất con dao đi và lấy ra một đồ vật tựa như là cái thìa những đầu thì sắc nhọn vô cùng. Mặt ngựa một tay túm tóc thầy Trường, tay kia thì cầm kìa sắc đưa vào mắt ông ta như thể để nậy ra vậy, thầy Trường thì vẫn khóc lóc cựa quậy mà gào thét:

- Không!!!