Quyển 1 - Chương 6: Chú Út

Khánh lập tức nghe theo lời Ngọc Lam lấy xe máy đưa cô về thẳng nhà. Xe vừa mới kịp dừng ở cổng nhà thì Ngọc Lam đã lao vội xuống mở tung cửa chạy thật nhanh vào. Ngọc Lam như càng kinh hãi hơn nữa khi cô nhìn thấy vật liệu xây dựng đã được bầy biện khắp sân trước, không lẽ cô đã đến quá muộn rồi hay sao. Lúc này ở đằng trước sân có mấy cô dì chú bác trong nhà cũng ngỡ ngàng lắm khi bỗng nhiên họ nhìn thấy Ngọc Lam đứng ngay giữa sân. Ngọc Lam còn chưa kịp định thần thì cô nhìn thấy bố mình đang đứng bên cạnh một người đàn ông khác, chắc đó là người giám sát thi công. Bố Ngọc Lam đang đứng cạnh ông ta chỉ tay về phía năm gian nhà và nói cái gì đó trong khi người đàn ông kia đang cầm tấm sơ đồ thiết kế nhìn vào. Nhanh như chớp, Ngọc Lam lao thẳng tới phía bố mình, cô vỗ mạnh vào người bố mình mà gọi lớn:

- Bố!

Bố Ngọc Lam và người đàn ông kia như giật thót mình, thế rồi cả hai quay đầu lại nhìn, bố Ngọc Lam nhìn thấy cô con gái yêu của mình đã trở về thì cũng mừng rỡ lắm. Ông nói:

- Con đã về rồi đó sao?

Ngọc Lam thì mặt không hề tươi tình một chút nào, cô nhìn bố mình với ánh mắt chất vấn và hỏi:

- Tại sao ... tại sao bố xây lại nhà mà không nói cho con biết?

Bố Ngọc Lam lúc đầu có hơi lúng túng vì có người lạ đứng gần đó, thế là ông ta nghĩ ra một lời bao biện:

- Tại con ở xa mới về, nên bố muốn tạo bất ngờ cho con.

Ngọc Lam còn chưa kịp nói lại gì thì mẹ cô đã lao ra mà ôm chầm lấy cô con gái yêu quý và nói:

- Ngọc Lam, con yêu của mẹ.

Thế nhưng để đáp lại cho cái tình cảm ân cần đó của mẹ cô thì Ngọc Lam đẩy mẹ mình ra mà nói lớn tiếng với bố mình:

- Bố thừa biết là nhà mình trước khi ông nội mất đã yểm bùa để mong nhà mình được an lành, vậy mà bây giờ bố lại xây lại nhà hay sao?! Hơn thế nữa ông mất mới có hơn một năm mà bố đã xây lại nhà? Không phải đó là điều cấm kị hay sao?!

Bố Ngọc Lam nghe những lời lẽ trách móc đó của con gái mình thì có hơi bực, thế nhưng bác ta đã kịp chấn tĩnh và nói:

- Con à, không phải là đập đi xây lại hoàn toàn. Gian chính thờ ông bà tổ tiên thì bố vẫn giữ nguyên. Riêng chỉ có bốn gian nhà bên cạnh là bố rỡ ngói ra cải tiến và xây cao lên thêm thôi à. Bố đã đi hỏi rồi, người ta bảo không sao, cứ xây.

Ngọc Lam càng nghe bố mình nói thì càng cảm thấy ngỡ ngàng và càng không tin vào tai mình nữa. Cố nói giọng tức giận:

- Trời ơi! Bố thiệt là ... bố có biết nếu bố làm vậy thì cả dòng họ nhà mình sẽ gặp đại họa hay không?! Bố có biết nếu bố làm vậy thì nhà ta trong vòng hai năm sẽ có bẩy người chết hay không?!

Bố Ngọc Lam càng nghe cô cón gái mình nói thì dường như càng ngày càng nóng giận hơn nữa. Như không kìm chế được nữa, bố Ngọc Lam vung tay tát mạnh cho Ngọc Lam một cái khiến cho cô ta ngã ra đất trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Khánh thấy vậy vội lao vào đỡ Ngọc Lam dậy, bố Ngọc Lam đứng đó chỉ tay vào mặt cô mà nghiến răng nói:

- Mày... Mày mới đúng là đại họa của cái nhà này!

Mẹ Ngọc Lam thấy bác ta có vẻ nặng lời với con gái của mình quá mới vội can ngăn, thế nhưng bố cô vẫn đứng đó sỉa sói cho Ngọc Lam một trận. Ngọc Lam thì không hề khóc, cô cứ ngồi đó nhìn bố mình với đôi mắt chằm chằm. Bất ngờ lúc này người giám sát thi công mới quay qua bên bố Ngọc Lam mà nói:

- Thôi anh bình tĩnh ... đừng nóng nẩy như vậy ... dù sao cháu nó mới ở xa về...

Thế rồi người giám sát công trình quay đầu nhìn Ngọc Lam mỉm cười. Ngọc Lam dường như cảm thấy lạnh gáy khi mà cô nhận ra ngay cái ánh mắt với cái nụ cười, không thể nào lệch đi đâu hết, đó chính là cái ánh mắt với nụ cười của người thanh niên ngày nào mà cô thường gặp. Ngọc Lam như sôi máu, cô đá mạnh vào hạ bộ của người giám sát công trình khiến cho ông ta như á họng ôm vùиɠ ҡíи mà lăn lê dưới đất. Mọi người thấy vậy mới vội bu vô đỡ người giám sát công trình. Bố Ngọc Lam thấy cô đánh người vô cớ thì bác ta còn điên tiết hơn nữa, bác ta chửi lớn:

- Đồ mất dạy! Tao không có cái đứa con như mày! Cút! Cút ngay.

Lúc đầu Ngọc Lam vẫn ở đó lì ra, bố cô định lao vào vả cho cô thêm mấy cái nữa thì may thay mẹ Ngọc Lam đã ngăn lại mà gào khóc van xin chồng minh. Đồng thời Khánh cũng đã nhanh chóng kéo Ngọc Lam ra khỏi nhà. Hai người lại ngồi trên xe máy, Khánh cũng không biết phải đưa Ngọc Lam đi đâu, thế nên cậu cứ chạy mãi, chạy mãi. Ngọc Lam ngồi sau xe bất ngờ hỏi Khánh:

- Nếu như chỉ còn Lam cố cứu lấy gia đình mình thì Khánh vẫn luôn giúp đỡ và bên cạnh Lam chứ.

Khánh nghe câu hỏi đó của Ngọc Lam thì có hơi ngỡ ngàng, nhưng cậu đáp ngay:

- Ngọc Lam yên tâm, Khánh sẽ cùng với Ngọc Lam cho tới cùng.

Nghe cái câu trả lời đó của Khánh thì Ngọc Lam như an tâm lắm. Bất ngờ cô ngồi sát lại vòng tay ôm chặt lấy Khánh mà thỏ thẻ:

- Cám ơn anh.

Khánh được Ngọc Lam ôm bất ngờ thì cậu như người có thêm sức mạnh, Khánh một tay hạ xuống cầm chặt lấy tay Ngọc Lam trong hạnh phúc.

Người ta thường có câu "người tính không bằng trời tính", đâm ra là sẽ dẫn tới việc "hành sự tại nhân, thành sự tại thiên". Nếu quả đúng như là người xưa nói vậy, liệu Ngọc Lam có thể cứu gia đình cô thoát khỏi cái đại họa này không? khi bản thân những gì mà gia đình cô sắp phải trải qua lại là một phần của nhân quả. Dù cho có nói gì đi chăng nữa, thì bây giờ trong đầu Ngọc Lam đã đinh ninh suy nghĩ cách làm sao trước tiên là để trấn trạch căn nhà mà bố của cô sắp xây lên. Về phần Nghiệp Chướng Quỷ Thần, có lẽ hắn ta cũng đã bắt đầu hình phạt đối với gia đình của Ngọc Lam rồi. Cuộc chiến giữa con người và thần thánh có lẽ sẻ trở nên công bằng hơn nếu như mà Ngọc Lam biết được thời điểm nào thì tai họa sẽ thực sự giáng xuống đầu gia đình cô. Đúng như lời ông thầy Trường nói, ông Mạnh có tất cả bẩy người con, bố của Ngọc Lam là người con cả và dưới bác ta còn có 2 ông anh, 3 người em gái, và 1 người em trai út nữa. Nói về cái người em trai út này của gia đình nhà Ngọc Lam cũng không biết là nên thương hay nên trách nữa. Do gia đình đông con, thêm vào đó là ông Mạnh quá bận rộn với việc bắt ma diệt quỷ, nên hầu hết các con thường phải tự chăm sóc lẫn nhau. Người chú út của Ngọc Lam là người con trai cuối cùng nên được ba bà chị cưng chiều lắm, thêm vào đó việc bố mẹ buông lơi không quản lý nên càng lớn chú ta càng hư hỏng và xa chân vào con đường nghiện hút. Người chú út này của Ngọc Lam hiện nay mới chỉ có ngoài ba mươi tuổi, chưa vợ con, nghề nghiệp cũng không. Tối ngày chỉ sống dựa vào tiền bạc các anh chị trong nhà cho. Phải khó khăn lắm chú ta mới xin được một chân làm thợ hồ, thế nhưng mà cái tật nghiện rượu và chích hút thì hầu như là vẫn không tài nào bỏ được. Người chú Út này của Ngọc Lam còn có một cái đức tính mà không phải ai ở trong dòng họ cũng nhìn nhận ra được, đó là tính dâʍ đãиɠ. Làm được bao nhiêu tiền, chú út cũng thường đi gọi gái và kiếm nhà nghỉ để quất. Thế nhưng với một con người bị coi là thừa thại ở trong gia đình thì chẳng mấy ai quan tâm cậu ta làm gì hay đi đâu cả. Bố Ngọc Lam đối với người em út của mình thì khinh và ghét ra mặt. Một phần là vì bác ta coi thường người em này, và thêm vào nữa bố của Ngọc Lam còn sợ rằng sau này chú út mà đói quá sẽ sinh ra làm liều và sẽ hại đến cả gia đình Ngọc Lam nói riêng. Tuy có nói gì thì nói, nhưng trong mắt của Ngọc Lam thì chú út vẫn đơn thuần là một người chú máu mủ ruột thịt. Chú út dù cho có hư hỏng đến đâu, nhưng chú ta vẫn rất yêu quý Ngọc Lam, và cõ lẽ, cũng chỉ một mình Ngọc Lam ở trong cái dòng họ này là nhìn ra được cái mặt thiện của chú út mà thôi.

Nhân tiện việc xây lại nhà, nghĩ rằng thôi thì cũng tạo điều kiện công ăn việc làm cho đứa em út của mình bố của Ngọc Lam đã cho cậu ta làm cùng. Việc đầu tiên mà họ làm đó là di dời toàn bộ nội thất trong nhà ra, sau đó là làm lại sân lát gạch đỏ đàng hoàng. Trong lúc đào bới sới lộn nguyên cả cả cái sân lên, vô tình chú út và nhóm thợ đã hất tung cả bẩy cây mộc đinh bẩy tấc mà ngày nào ông Mạnh đã trôn xuống để trấn nhà. Chỉ trong tích tắc, khi bẩy cây mộc đinh được đào lên, chúng ngưng tỏa sáng và mùi thơm, bỗng chốc biến thành bẩy cây đinh than mà vỡ vụn ra. Tưởng rằng mọi việc đến đây là chấm dứt, ai ngờ khi sân trước vừa được đào lên thì bất ngờ cả bốn gian nhà cũng bỗng nhiên như bị một bàn tay khổng lồ từ trên trời đè xuống mà sập nát tan tành, cũng rất may thay là không có một ai bị thương cả. Chú út cũng như nhiều người khác ngay khi chứng kiến cái cảnh tượng mà cả bốn gian nhà cũng sụp đổ mà riêng chỉ có gian chính vẫn đứng lừng lững thì coi đó như là một điềm gở. Đã nhiều lần chú út khuyên ngăn ông anh trưởng họ, nói rằng tạm ngưng mời thầy về làm lễ nhưng bố Ngọc Lam nhất quyết không chịu mà còn mắng chửi và thậm chí là dọa đuổi việc chú út. Chú út ấm ức trong lòng lắm, thế nhưng nghĩ rằng cũng vì người nhà nên chú ta đành nhẫn nhịn cho xong xuôi.

Nhờ vào việc sập cả bốn gian nhà mà bây giờ từ sửa sang lại mà bố Ngọc Lam thành ra xây mới lại hết. Mọi việc diễn ra tốt đẹp khi mà phần khung của bốn căn nhà mới mỗi căn ba tầng được xây dựng xong. Tối hôm đó để liên hoan xong phần khung, chú út cũng mấy người thợ xây quyết định ăn nhậu vì hôm đó cũng rơi vào ngày thứ bẩy cuối tuần. Tiếng cười nói, cụng ly vang vọng khắp cả khu đất của gia đình ông Mạnh. Uống đến lưng chừng thì chú út đứng lên đi vòng ra vườn sau để đi vệ sinh. Chú út còn đang đứng ở ột gốc cây mít tha hồ xả nước trong lòng ra thì bất ngờ chú ta nghe có tiếng lạch cạch phát ra từ phía bên hông nhà. Nghĩ rằng giờ này thì làm gì còn ai ở ngoài công trường ngoại trừ mình và nhóm thợ xây. Nghi rằng có kẻ gian đột nhập, chú út kéo quần, thế rồi chú ta vớ ngay khúc cây gần đó và rón rén đi ra hông nhà. Chú út đứng nép mình vào thành khung nhà nhìn thì thấy một con mẹ đồng nát, đầu đội nón, bên cạnh là hai cái thúng đang cố nhặt nhạnh đống sắt vụn mà hồi sáng chú út với mấy người thợ sây quẳng ở đó. Chú út nghĩ kĩ lại rằng rõ ràng không hề có gọi đồng nát vào bán sắt vụn, nghĩ rằng đây là hành vi ăn cắp và sẵn có men rượu trong máu. Chú út nhẩy ra hô lớn:

- Ê! Con mụ kia!

Người đàn bà thu mua sắt vụn nghe có tiếng hét thì giật thót cả mình quay đầu lại nhìn. Thế rồi bà ta đứng lên cuống cuồng bỏ chạy quên cả cái thúng. Nhưng chú út đã nhanh tay lao tới tóm một tay giằng lại. Chú út dơ cây gỗ lên hét lớn:

- Muốn chết hả mà chạy?

Bà bán đồng nát dơ tay giọng sợ hãi van xin:

- Xin đừng mà ...

Bất ngờ cái khăn che mặt của người bàn đống nát tuột ra, để lộ ra là một khuôn mặt trắng ngần xinh xắn. Chú út lúc này mới như người bị hớp hồn, chú ta từ từ buông thanh gỗ xuống. Thế rồi một tay bắt đầu gỡ nón của người con gái xinh đẹp này ra, một mái tóc dài lộ ra, có lẽ chú út của Ngọc Lam đã chết mê chết mệt người đàn bà này rồi. Chú út nhẹ nhàng hỏi:

- Em ... em sao lại vào đây lấy sắt vụn...

Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn chú út với hai con mắt long lanh đẫm lệ, thế rồi cô ta úp mặt vào ngực chú út khóc thút thít mà nói:

- Em xin lỗi anh ... em khổ quá ...

Chú út theo phản xạ cũng ôm lấy người phụ nữ này, mũi thì hít hà cái hương thơm tỏa ra từ da thịt của cô ta. Chú út khẽ nói:

- Có gì em cứ từ từ nói ... anh nghe...

Mấy người thợ xây thấy chú út mãi không lên thì cũng ngó nghiêng, thế rồi họ nhìn thấy chú út đang đứng hông nhà nói chuyện một mình tay quờ quạng lung tung thì nghĩ rằng chú ta đã say nên cũng mặc quay đầu lên uống tiếp.

Chú út dắt người phụ nữ trẻ đẹp này ra sau vườn ngồi, thế rồi cô ta bắt đầu nỉ non tỉ mỉ kể cho chú út nghe về cái hoàn cảnh nghèo khó của mình, kể cho chú út nghe người chồng ác độc của mình đã hành hạ mình dã man tới đâu. Chú út thì cứ ngồi bên cạnh gất gù, không hiểu là chú ta hiểu được bao nhiêu hay là chú ta đã bị hớp hồn bởi cái nhan sắc tuyệt trần của người con gái thu mua sắt vụn này rồi. Quay trở lại Ngọc Lam, phải khó khắn lắm cô mới nghĩ ra được cách để trấn lại căn nhà của mình. Nhờ vào có thông tin của Khánh báo rằng bố Ngọc Lam tính rằng sẽ làm nhà bằng sàn gỗ quý và khung cửa số gỗ quý, cộng thêm vào việc ông Mạnh trước đây là mộc phủ thủy. Ngọc Lam sau mấy hôm lục tìm, cuối cùng cô đã tìm được cách đó là yểm bùa những thanh gỗ xây nhà đó. Trong những quyển sách mộc thuật của ông Mạnh, có một quyển ghi đủ cách trấn nhà, trong đó có cách khắc lên tất cả những mảnh gỗ trong nhà bốn chữ "Thiên Mộc Tọa Sơn", sau khi khắc xong thì hãy lấy máu của người thầy mộc phù thủy bôi lên đó. Tức thì khắp cả nhà sẽ kiên cố tựa như một ngôi chùa, với bốn chữ đó, toàn bộ binh lính dưới tay mộc thần sẽ luôn luôn dõi theo và bảo vệ cho căn nhà hay như tất cả mọi người trong gia đình. Ngay tối hôm đó, Ngọc Lam bảo Khánh đưa mình về ngay lại nhà, trên tay cô là con dao bấm Thụy Sĩ sắc nhọn, trong túi quần là tờ giấy có vẽ hình bốn chữ yểm bùa. Ngọc Lam và Khánh lao ngay lên thẳng chỗ mấy người thợ xây, cũng là nơi chất đầy gỗ để chuẩn bị lót sàn. Mấy người thợ xây này nhận ra Ngọc Lam từ hôm bữa nên cũng không nói gì. Ngọc Lam tiến ra phía gỗ, cô giở tờ giấy ra và bắt đầu khắc vào chính giữa thân gỗ những chữ nhỏ, Khánh thì đứng bên cạnh nhìn Ngọc Lam đắm đuối.

Quay trở lại với chú út và người con gái bán sắt vụn đang tâm tình ở đằng sau vườn, không biết từ lúc nào, hai người đã quấn chặt lấy nhau mà ôm hôn mặn nồng. Nhân tiện đang có cồn trong người, chú út cứ thế đè ngửa người con gái này ra, và từ từ lột đồ của cô. Bất ngờ người con gái này chặn chú út lại, cô ta từ từ nói:

- Khoan đã. Em có cái này muốn tặng cho anh.

Xong rồi người con gái lặng lẽ đứng lên đi ra phía hông nhà chỗ để hai cái thúng, bỏ mặc chú út ngồi đó thẫn thờ và trong lòng tự hỏi không biết là cái gì. Một lúc sau người con gái này quay lại, trên tay cô ta là một cái hộp nhựa, bên trong là vô vàn nhưng bơm kim tiêm nhỏ. Chú út vừa nhìn thấy thì hai mắt chú ta đã sáng lên, trong bụng thì mừng như mở cờ. Thế nhưng khi người con gái này ngồi xuống bên cạnh chú ta và đặt cái lọ đó xuống thềm thì chú út vẫn giả bộ hỏi:

- Cái gì vậy em?

Người con gái này nhìn chú út bằng ánh mắt hớp hồn, thế rồi cô ta nói giọng mắng yêu:

- Anh này, còn giả vờ nữa.

Hai người ngồi đó cười rúc rích, thế rồi chú út móc trong lọ ra một bơm xi lanh lên nhìn. Người con gái lúc này mới âu yếm, một tay vuốt ve hạ bộ của chú út, cô ta kề miệng vào tai chú út thì thào:

- Làm một chích đi anh.

Chú út như người bị thôi miên, chú ta đưa tay ra tháo nút kim tiêm. Và rồi không phải đợi lâu, chú út đã dễ dàng tìm được tĩnh mạch trên cổ tay. Ngay khi chích xong phát đầu, chú út như người mất hồn, một cái cảm giác lâng lâng thật khó tả. Chú ta từ từ ngả người ra sàn nhà, người con gái này bây giờ mới trườn lên người chú ta mà hôn hít. Được năm phút sau, người con gái này móc trong lọ ra một kim tiêm khác đưa lên và nói:

- Tiếp nhé anh.

Khánh đứng đó nhìn Ngọc Lam hí hoáy khắc mấy chữ lên thân từng khúc gỗ, chợt cậu mắc tiểu, Khánh nói:

- Em ngồi đây nhé, anh đi vệ sinh.

Ngọc Lam nói:

- ừ anh đi đi.

Khánh lao người chạy ra vườn sau, Khánh tình cờ đi ngang qua mái hiên sau vườn, bất thình lình chú nhìn thấy chú út nhà Ngọc Lam đang ngồi đó hý hoáy cắm cái gì vào tay. Khánh vốn cũng nghe Ngọc Lam kể rằng chú út nghiện, thế nên cậu cũng không giám gọi, chỉ lẳng lặng kiếm một gốc cây. Xong xuôi đâu đó khi Khánh quay đầu tính đi lên lại nhà thì chú út vẫn ngồi đó. Từ xa xa nhìn lại, Khánh cứ thấy có gì đó không phải, thế rồi cậu ta bước từ từ vừa đi vừa căng mắt ra mà nhìn. Bất ngờ Khánh như rùng mình khi thấy chỗ gập ở hai cánh tay lênh láng máu. Điều còn khiến Khánh kinh hãi hơn nữa là bây giờ cậu ta đã nhìn rõ ra rằng chú út không phải đang tiêm chích, mà chú ta đang cầm những cái đinh rỉ bẩy tấc chuyên đóng ván gỗ mà cắm vào hai bên khửu tay. Khánh lao vội tới hét lớn:

- Chú út dừng lại!!! Chú làm cái trò gì vậy?!

Ngọc Lam ở trên nhà thoáng nghe thấy tiếng hét đó thì cũng rùng mình như thể có cơn gió lạnh vừa phả vào gáy cô vậy. Nhóm thợ xây trên nhà thấy có tiếng la hét cũng vội cùng với Ngọc Lam ngó mặt ra sân sau coi coi. Mấy người nhìn xuống thì thấy Khánh và chú út đang giằng co nhau, và dường như trong tay chú út có vật gì đó. Ngay tức thì mấy người thợ xây này vội lao xuống nhà, riêng Ngọc Lam thì vẫn đứng đó run rẩy. Cô không chỉ nhìn thấy Khánh và chú út đang giằng co nhau, mà cô còn thấy bóng một người phụ nữ mặc áo đen đứng ngay cạnh chú út. Bất thình lình người đàn bà này quay đầu lên nhìn chằm chằm vô mặt Ngọc Lam, Ngọc Lam kinh hãi lùi lại mấy bước, cái bộ mặt thối rữa gớm giếc đó. Bất thình lình người đà bà này đã hiện ngay ở chỗ Ngọc Lam đang đứng, vẫn với cái bộ mặt thối rữa, hai con mắt trợn trừng nhìn cô. Ngọc Lam lùi lại mấy bước, trong lòng cô lo lắm, cô không ngờ được rằng mọi chuyện lại xảy ra sớm như vậy, thêm vào đó cô không hề chuận bị bất kì một thứ gì để chống lại quỷ cả.

Bất ngờ con quỷ này ré lên cái thứ tiếng hét đinh tai, thế rồi nó lao mình tới chỗ Ngọc Lam. Ngọc Lam giờ đã bị dồn vào góc tường, không còn đường lui, cô đứng đó nắm chặt tay nghiến rắng:

- Mẹ kiếp...

Thế nhưng ngay khi con vong quỷ này vừa với tới được mặt Ngọc Lam thì nó như bị một sức mạnh vô hình đẩy lui lại. Thêm vào đó toàn thân con vong quỷ bốc cháy ngùn ngụt. Ngọc Lam đứng đó ngơ ngác nhìn con quỷ gào thét quỳ gối trên sàn nhà trong ngọn lửa rực cháy. Chẳng bao lâu sau thì con quỷ cũng bị thiêu thành khói chắng mà biến ngất. Ngay khi con quỷ này tan biến, cũng là lúc mà chú út của Ngọc Lam ngã gục xuống đất thoi thóp. Ngọc Lam vẫn như người thất thần đứng ở đó chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chợt tiếng la ó ở dười lại vang lên. Như người thức tỉnh, Ngọc Lam lao vội xuống nhà. Khi cô xuống đến nơi thì Khánh đang gấp rút gọi xe cứu thương, còn mấy người khác đang đi kiếm đổ để sơ cứu. Ngọc Lam từ từ tiến lại gần chú mình, cô nhìn thấy thân hình chú mình gầy gò ốm yếu, hai chỗ gập tay là vô vàn chiếc đinh rỉ đang cắm vào, máu cứ thế mà tứa ra. Nhìn chú út của mình như vậy mà cô không cầm lòng được. Ngọc Lam quỳ xuống bên cạnh chú mình, hai hàng nước mắt cô tuôn trào. Ngọc Lam cố nói, nói một cái giọng nghẹn ngào như cố kìm nén nếu không có thể bật khóc bất kì một lúc nào:

- Chú ... chú ơi ...

Chú út đưa đôi mắt lờ đờ qua nhìn Ngọc Lam, chú ta cố gượng cười nói thì thào:

- Cháu gái ... cháu gái chú đi ... đi đâu mà giờ mới thấy mặt ...

Ngọc Lam nghe cái tiếng gọi thân thương đầy chìu mến đó của chú út mình thì cô khóc nấc lên. Cô nói:

- Chú ... con xin lỗi ... con xin lỗi chú ...

Chú út vẫn gượng cười chú ta nói đùa:

- Mai Ngọc Lam lại qua ... để chú ... chú cho con kẹo nha ...

Vừa nói dứt câu thì đôi mắt chú út nhắm nghiền, hai tay chú ta buông lơi. Ngọc Lam thấy vậy thì cô gào lên:

- Không!!! Chú út tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi chú út ơi!!!

Thế rồi Ngọc Lam cứ ôm lấy thân xác chú út của mình mà gào khóc, trong mắt cô, chú út mãi mãi là một người chú ruột thịt, một người chú tốt bụng.

Trên nóc gian nhà chính là Nghiệp Chướng Quỷ Thần đang ngồi, sau khi thấy chú út nhà Ngọc Lam đã chết, hắn mới đứng dậy hóa ra cuốn sổ cuộn và cây bút. Sau khi ghi chép vài dòng, Nghiệp Chướng Quỷ Thần lại từ từ tan thành khói đen mà biến mất trong cái bóng đêm lạnh lẽo.