Quyển 1 - Chương 4: Bắt đầu

Cứ ngở rằng cái đêm hôm đó Ngọc Lam sẽ bỏ nhà đi biệt hẳn mấy ngày, thế nhưng đúng lúc bắt đầu cử hành đám tang cho ông Mạnh thì cô lại về nhà. Đầu Ngọc Lam quấn một chiếc khăn tang mầu trắng, trên mình là một cái áo sơ mi đen dài tay và một cái quần bò tối mầu. Lúc Ngọc Lam xuất hiện, mẹ cô đã ôm chầm lấy cô, bố Ngọc Lam thấy cô con gái về thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt của Ngọc Lam bây giờ vô cảm lắm, hai mắt cô thì sưng húp lên, còn gương mặt thì trắng bệch không còn một giọt máu. Ngọc Lam từ từ tiến lại thắp hương cho ông nội mình như một người khách, lần này kì tích đã xảy ra, ngay khi Ngọc Lam vừa cắm nén nhang của mình lên bát hương thì ngay lập tức bát hương cháy phừng phừng. Toàn thể người nhà cũng như bà con đến chia buồn đều chố mắt nhìn cái bát hương đang cháy rực lửa đó, không một ai dám lại dập đi, có lẽ mọi người nghĩ đó là một điềm báo. Thế nhưng mà điều còn thú vị hơn cả ở đây đó là bát hương cháy rực lửa như vậy, khi mà ngọn lửa tắt ngấm thì tất cả các chân nhang và nén nhang khác đều cháy rụi, chỉ riêng có nén nhang của Ngọc Lam mới thắp là vẫn đứng đó tỏa khói. Ngọc Lam lặng lẽ tiến lại bên quan tài ông nội, nhìn ông nằm lặng lẽ trong quan tài, hai bên tay là chống trơn không có một thứ pháp bảo gì thì cô còn cảm thấy lòng mình quặn đau hơn nữa. Nghĩ đến đây, bất ngờ Ngọc Lam tháo ở cổ ra sợi dây truyền vàng có cỏ bốn lá mà ông nội mua tặng mình. Cô lặng lẽ cầm sợi dây truyền đó và một tay ngửa tay ông nội mình lên trước sự tò mò của bao nhiều người. Cứ nghĩ rằng tay ông nội Ngọc Lam sẽ lạnh và cứng ngắc, thế nhưng khi bàn tay của cô chạm vào tay ông nội mình thì tay ông Mạnh lại mềm hẳn ra. Ngọc Lam nhẹ nhàng đặt cái sợi dây truyền đó vào giữa lòng bàn tay ông nội mình, Ngọc Lam cúi đầu khẽ nói với ông:

- Ông yên tâm, cháu sẽ không làm phụ lòng ông đâu.

Nói rồi cô nhẹ nhàng hôn lên má ông nội mình, chứng kiến cái cảnh tượng đó mà ai ai cũng phải rơi lệ.

Sau khi tang lễ được cử hành xong xuôi, mọi người lại nối đuôi nhau mang quan tài của ông Mạnh ra đồng chôn. Do là ông Mạnh là thầy mộc phù thủy, thế cho nên cái quan tài của ông cũng được thiết kế khác người và làm rất công phu tỉ mỉ. Bên trong thay vì xác của ông Mạnh được đặt trên đệm và quấn vải thì ở dưới được phủ một lớp cỏ xanh và mềm mại, quanh người thì được rải rất nhiều hoa tươi đủ các loại, chủ yếu là phong lan. Bên ngoài chiếc quan tài thay vì được chạm khắc những hình hài đơn sơ như những chiếc quan tài bình thường khác thì bốn mặt quanh quan tài được trạm khắc những hình đồng cỏ cây cối bằng mầu sắc rất là êm dịu. Dưới đáy quan tài thì được khắc một loạt các hàng chữ bùa do chính tay ông Mạnh ghi lại và căn dặn con cháu sau này quan tài của mình phải khắc đủ cái thứ bùa đó. Nắp trên của chiếc quan tai chạm khắc tựa như là một thảm cỏ với đầy hoa nhìn còn rực rỡ hơn nữa. Thay vì quan tài được để lên ô tô để trở ra chỗ chôn thì ông Mạnh ước nguyện chiếc quan tài của mình được để lên một chiếc xe kéo do một con trâu đã được người nhà sơn trắng và chấm đỏ lên trán mà kéo đi. Cái lúc mà mang quan tài của ông Mạnh đi chôn thì trời nắng trói trang hơn hẳn mọi ngày, đồng thời cái tiết trời hôm đó cũng đột nhiên nóng lên như mùa hè vậy. Chiếc xe con trâu trắng kéo được nửa đường thì bất ngờ con trâu trắng này l*иg lộn lên khiến cho tất thẩy mọi người đều kinh hãi. Con trâu l*иg lộn lên được một hồi rồi thì nó ngã vật ra mặt đất mà trào máu từ miệng, hốc mắt, và lỗ tai ra. Người nhà Ngọc Lam ai chứng kiến cảnh đó cũng sợ hãi mà chánh qua một bên, riêng chỉ có mình Ngọc Lam là vẫn bình tĩnh tiến lại với vẻ mặt vô hồn. Ngọc Lam từ từ cúi mình ngồi xuống bên cạnh con trâu, cô nhìn thẳng vào hai mắt của nó đang rỉ máu mà dương lên nhìn Ngọc Lam. Thế rồi bất ngờ Ngọc Lam đưa tay lên vuốt ve vào chán con trâu mấy cái, tức thì đôi mắt đang rỉ máu của con trâu từ từ nhắm lại, con trâu đã chết rồi. Ngọc Lam đứng dậy nhìn mọi người lắc đầu. Như hiểu ý Ngọc Lam, lúc này mọi người mới nháo nhác lên như để tìm cách đưa quan tài của ông Mạnh ra đồng để chôn. Nghĩ rằng nếu bây giờ mà đi lấy xe kéo thì sẽ muộn mất giờ lành, cuối cùng mấy người thanh niên lực lưỡng con cháu trong nhà đành lao vào mà cởi cái dây buộc xe kéo trên người con trâu ra và họ cùng nhau lao vào cố đẩy cái xe kéo quan tài của ông Mạnh đi. Tuy nhiên hiện tượng lạ đã xảy ra, mười người thanh niên lực lưỡng trai trẻ trong nhà lại không tài nào đẩy nổi một cái xe kéo với một chiếc quan tài ở trên hay sao? Mặc cho mấy người bọn họ có phùng mang trợn má hay như gồng mình mồ hôi mồ kê nhễ nhại thì họ cũng không tài nào dịch chuyển nổi cái xe kéo đó.

Ngay khi mọi chuyện tưởng như rơi vào bế tắc thì bất ngờ Ngọc Lam đứng phía sau, hai mắt cô như cay xé. Ngọc Lam đưa tay lên dụi mắt xong thì khi nhìn lại trên quãng đường đê phía trước cái xe kéo là vô vàn những oan hồn áo trắng đang đứng ở đó chặn đường xe kéo đi. Ngọc Lam hết nhìn về phía trước, thế rồi cô lại quay đầu nhìn về phía người nhà mình, thế nhưng có vẻ như không một ai nhìn thấy vô số những oan hồn đang đứng chắn cả đoạn đường đê kia ngoại trừ cô cả. Ngọc Lam cứ đứng đó mà nhìn cảnh mấy người thanh niên trong nhà đang ra sức dịch chuyển cái xe kéo mãi mà không được thì cô cũng cảm thấy buồn cho ông lắm. Nghĩ đến đây, bất ngờ Ngọc Lam hùng hục lao thẳng tới đằng trước đầu xe kéo. Mấy vong hồn đang đứng kia thấy Ngọc Lam tiến tới thì họ cả lũ cùng lùi lại một bước. Ngọc Lam vớ lấy hai cái quận dây thừng buộc vào xe kéo mà khoác qua hai bên vai. Bố Ngọc Lam thấy vậy thì mới chạy tới hỏi:

- Con ... con tính làm gì vậy?

Ngọc Lam vẫn không thèm quay đầu qua nhìn bố mình, cô vẫn hướng mắt về phía những vong hồn đang đứng bu kín cả đoạn đường đê kia mà nói:

- Con phải đưa ông đi chôn cất cho đúng giờ.

Bố Ngọc Lam nhìn cô lo lắng nó:

- Nhưng con định kéo cái xe này đi sao? Một mình con sao đủ sức được?

Ngọc Lam không nói gì, cô bắt đầu tiến về phía trước để căng dây ra. Ngay khi hai sợi dây thừng đã căng cứng và siết chặt vào vai cô thì Ngọc Lam lúc này mới đắt đầu gồng người lên để kéo cả chiếc xe đi. Bố Ngọc Lam nhìn cô con gái cố kéo chiếc xe đi mà trong lòng bỗng cảm thấy nhói đau, sở dĩ bố Ngọc Lam chẳng buồn can ngăn cô là vì bác ta nghĩ rằng có lẽ vì Ngọc Lam quá thương nhớ tới ông nội của mình và cô muốn lấy công chuộc tội nên mới làm vậy mà thôi. Hai sợi dây thừng càng ngày càng siết chặt vào hai bên bả vai của cô, và thế rồi cuối cùng chiếc xe kéo có trở quan tài của ông Mạnh cũng bắt đầu rời bánh. Mọi người vô cùng ngạc nhiên khi thấy rằng chỉ một mình Ngọc Lam kéo mà cả chiếc xe đã nhúc nhích, vậy mà lúc nẫy mấy người vào cùng nhau đẩy mọi cách thì lại không tài nào làm dịch chuyển chiếc xe đi được cả. Thế nhưng bây giờ không phải là lúc để đứng yên tại chỗ mà tìm cho ra lời giải thích, ngay khi thấy được chiếc xe đã nhúc nhích thì mấy người thanh niên trong dòng họ cũng vội lao vào đẩy giúp Ngọc Lam một tay.

Về phần Ngọc Lam, cô cứ thế nghiến răng gồng mình mà kéo theo cái xe kéo đó. Hai sợi dây thừng siết chặt vào vai cô đau đớn vô cùng, thế nhưng Ngọc Lam vẫn cắn răng chịu đựng, có lẽ bản thân cô cũng nghĩ rằng việc cô phải chịu khổ cực như vậy cũng chỉ là để chuộc lỗi với ông nội mình mà thôi. Và rồi cứ như thế, chiếc xe kéo trở quan tài của ông Mạnh từ từ lăn bánh trên con đường làng. Bản thân Ngọc Lam thì một mình cô đi đầu kéo theo cái xe, lúc đầu cô còn có hơi run sợ khi mà những vong hồn vất vưởng kia vẫn cứ đứng đực ra đó nhất quyết không chịu chánh qua một bên. Không biết làm cách nào, thôi thì Ngọc Lam cũng đành liều mình mà tiến bước thẳng tới phía những vong hồn đang đứng đó. Kì lạ thay, ngay khi chỉ còn cách họ có ba bước chân thì Ngọc Lam có cảm giác như người cô đang nóng rực lên vậy, thế rồi trước mắt Ngọc Lam hiện ra cảnh tượng những vòng hồn dường như đang sợ hãi mội điều gì đó. Không ai bảo ai, Ngọc Lam bước tới đâu thì lập tức vong hồn né hết sang hai bên nhường đường. Ngọc Lam cứ thế ung dung kéo xe đi vào giữa toán vong hồn đó cho đến khi nơi phía xa xa tại cái khúc cua ra mộ của ông Mạnh chỉ còn lại đúng một bóng người mặc quần áo vải đen đội mũ đen mà thôi. Ngọc Lam từ từ kéo chiếc xe tới gần cái người mà cô cứ nghĩ là một cái vong khác nữa, thế nhưng mà lạ thay ở một chỗ, Ngọc Lam thì càng ngày càng tiến tới gần mà người thanh niên mặc áo vải đen này vẫn đứng đực ra đó không hề di chuyển. Ngọc Lam càng cố tiến tới gần người thanh niên này hơn nữa, bây giờ thì cô đã nhìn rõ, đây là một người thanh niên gầy gộc với khuôn mặt hốc hác xanh xao, đôi môi thâm xì thâm sịt và hai con mắt thâm quầng. Trên người cậu ta mặc một bộ áo dài mầu đen với những họa tiết mầu trắng toát nổi bật lên, trên đầu là một cái mũ vải với hình thái cực quyền. Ngay khi nhìn rõ được toàn diện người thanh niên này, trong đầu Ngọc Lam chợt nẩy lên một ý nghĩ, cô như nhớ lại lời mà ông Mạnh dạy dỗ cô ngày nào. Phàm đã là vong hồn hay ác quỷ thì ít khi nào mà được khoác lên mình một bộ quần áo nổi bật thế này lắm, họa chăng cái người đang đứng ngay trước mặt cô đây là một vị thần. Ngọc Lam vẫn cứ thế chậm rãi kéo chiếc xe trở quan tài của ông Mạnh, người thanh niên này thì cứ thế hiển diện trước mặt cô, hắn ta nhìn cô với hai con mắt chừng chừng, cứ mỗi một bước mà Ngọc Lam tiến lên thì người thanh niên này như lùi lại. Ngọc Lam dường như không chịu nổi cái ánh mắt hằn học soi mói của người thanh niên này thêm được nữa, cô cất tiếng:

- Nhà ngươi là ai? Muốn gì?

Người thanh niên này vẫn nhìn Ngọc Lam chằm chằm, thế rồi hắn ta đáp:

- Nhà ngươi biết nhà ngươi đang làm gì chứ?

Ngọc Lam trả lời bằng cái giọng hằn học:

- Bộ ngươi bị mù hay sao? Ta đang đưa ông nội ta về nơi an nghỉ cuối cùng. Mau mau chánh đường đi.

Bất ngờ trên gương mặt của người thanh niên bí hiểm này nở ra một nụ cười. Hắn ta mỉm cười, thế rồi hắn nói:

- Nhà ngươi có biết rằng ông nội ngươi đã gây nên nghiệp chướng cho cả nhà nhà ngươi hay không? Việc mà con trâu trắng không thể kéo quan tài ông ngươi đi được cũng là vì khắp quãng đường này vong quỷ đã phục kích và tìm cách hãm hại đó.

Ngọc Lam đỏ mặt, cô như giận dữ lắm, cô quát lớn:

- Nhà ngươi câm mồm đi! Ông ta chuyên hành thiện tích đưc! Làm gì có chuyện mà bị quả báo chứ?!

Bố mẹ Ngọc Lam theo sau để ý thấy con mình cứ đi đầu lảm nhảm nói một mình thì bắt đầu lo ngại lắm. Bố Ngọc Lam chạy lên đứng bên cạnh Ngọc Lam hỏi lo lắng:

- Ngọc Lam... con nói chuyện với ai vậy?

Nhưng có lẽ bố của Ngọc Lam không nhìn thấy được người thanh niên mặc áo vải đen kia. Ngọc Lam hai mắt vẫn chừng chừng nhìn về phía người thanh niên đó mà nói giọng giận dữ:

- Nhà ngươi mau mau xéo đi, nếu còn luẩn quẩn ở dây thì ta sẽ dùng bùa phép triệt nhà ngươi đó!

Nghe thấy Ngọc Lam nói vậy thì người thanh niên này cười lớn, Ngọc Lam nghe cái tiếng cười đầy khıêυ khí©h của người thanh niên này thì như điên tiết lên. Ngọc Lam gồng mình, cô kéo chiếc xe chạy đi băng băng lao thẳng vào người người thanh niên kia. Bất ngờ người thanh niên bí hiểm này tan thành khói đen, trước khi biến mất hẳn, giọng hắn ta vẫn vang vọng trong không trung:

- Ta đã cảnh báo nhà ngươi rồi đó.

Bất ngờ bố Ngọc Lam kéo người Ngọc Lam lại hô lớn:

- Ngọc Lam... con...

Ngay khi Ngọc Lam tỉnh khỏi cái cơn tức giận đó thì cô nhận ra rằng đã tới chỗ rẽ để mang quan tài của ông nội ra ruộng rồi. Ngọc Lam buông tay thả hai cái càng xe xuống, hai sợi dây thừng cũng từ từ tuột khỏi vai cô. Ngọc Lam quay qua nhìn bố mình khẽ nói:

- Bố ơi...

Bố Ngọc Lam chưa kịp trả lời thì cô ta đã ngã vật ra đất ngất xỉu.

Lúc Ngọc Lam hoàn hồn tỉnh giấc thì cô thấy mình đã nằm trên giường trong căn phòng của mình. Toàn thân cô bây giờ nóng lên hầm hập, cái đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời và đặc biệt là hai con mắt sưng tấy đến vô cùng. Ngọc Lam cố ngồi thẳng người dậy mà nhìn quanh, thế rồi cô rướn người với tay cố kéo cái rèm ra để nhìn ra ngoài trời. Đằng sau tấm rèm cửa đó vẫn chỉ đơn độc có một màn đêm đen dày đặc. Ngọc Lam cảm thấy ngỡ ngàng lắm, không lẽ là cô ngất từ sáng tới giờ? Mà còn có một điều lạ nữa là nếu cô ốm như thế này thì phải có người thân bên cạnh chăm sóc chứ? Đằng này lại không có một ai hết là sao? Nghĩ rằng có cái gì đó không phải, Ngọc Lam cố dùng hết sức lực từ từ đứng dậy khỏi giường và tiến ra ngoài. Ngọc Lam lê từng bước chậm rãi ra khỏi giường, khi cô tiến đến cửa thì bớt chợt bên tai Ngọc Lam thoang thoảng đâu đó cái tiếng "ken két" nghe mà ớn lạnh hết cả xương sống. Ngọc Lam một tay vịn chặt vào tủ, cô từ từ quay đầu nhìn quanh căn buồng của mình. Không một tiếng động phát ra, bốn bể lại trở nên im ắng đến lạ thường. Nghĩ rằng mình nghe nhầm, Ngọc Lam lại quay đầu và từ từ dựa vào tường bước đi từng bước chậm rãi. Ngay khi cô vừa bước được ra khỏi phòng thì cái tiếng "ken két" ớn xương sống đó lại thoang thoảng. thế nhưng lần này Ngọc Lam cũng chẳng bận tâm mà đi thẳng. Ngọc Lam đi khỏi căn buồng của mình thì ngay lúc đó gưới gầm giường của cô thò ra hai cánh tay đen xì lở loét với bộ móng sắc nhọn và dài. Hai bàn tay này với lên giường của Ngọc Lam mà cào rách tấm đệm, sau đó chúng lại thu lại vào gầm giường biến mất.

Ngọc Lam cứ thế tựa lưng vào tường mà bước từng bước chậm rãi ra đến gian nhà chính. Ngọc Lam vừa bước vừa để ý thấy mọi thứ đều bình thường, nhà cửa vẫn thắp đèn sáng chưng, duy chỉ có một điều, dường như mọi người trong gia đình cô đã không cánh mà bay hết. Chính cái lối suy nghĩ đó càng làm cho Ngọc Lam cảm thấy sợ hãi hơn nữa, đơn giản chỉ là vì cô nhớ hồi sáng mới mang ông nội đi chôn cất thì đáng lý ra mọi người phải tụ tập ở nhà rất đông, vậy mà bây giờ chẳng hiểu sao khắp cả một căn nhà rộng lớn như vậy mà không có lấy nổi một bóng người. Ngọc Lam cứ thế mà bước chậm rãi dọc cái hành lang vắng bóng người, bên ngoài là màn đem đen dầy đặc bao phủ khoác lên mình là ánh trăng mờ ảo ma quái đến lạ thường. Ngọc Lam bước được ra đến gian nhà chính thì cô vô cùng kinh hãi khi trên bàn thờ bầy biện vô vàn hoa quả và đồ lễ như thể để cúng tế. Điếu khiến Ngọc Lam kinh hãi nhất đó là đáng lý phải bầy phiến với đồ cúng thì đằng này khi nhìn vào những đồ vật trên bàn thờ thì cô như hiểu ra đó là đồ cúng tế. Còn chưa hết bàng hoàng từ bất chợt từ bên ngoài sân, một cơn gió buốt lạnh đến rùng người phả thẳng vào trong gian nhà chính thổi tắt hết tất cả nến trên bàn thờ. Cấi cơn gió đó như thổi bay đi cái cơn sốt hầm hập đang bám lấy người Ngọc Lam, thay vào đó là bây giờ toàn thân cô run rẩy lên vì rét. Ngọc Lam quàng hai tay ngang người như thể cố giữ ấm, thế rồi cô hướng mắt nhìn ra ngoài sân. Dưới ánh đèn sáng hắt ra từ trong gian nhà chính, Ngọc Lam dễ dàng nhận ra rằng ngoài sân đang để lố nhố mấy cái hòm to lắm. Chợt tim của Ngọc Lam như ngừng đập, cô nuốt nước bọt cái ực, "quan tài". Nghĩ đến đây, Ngọc Lam vội bước nhanh ra ngoài sân, cô đứng trên bục nhìn sơ qua thì nhận ra rằng có tất cả tám cái quan tài được xếp thành hình tròn với một cái quan tài ở chính giữa. Mặc cho toàn thân đang rét run lên cầm cập, thế nhưng mà Ngọc Lam vẫn toát mồ hôi hột, trong lòng cô lo lắng không biết quan tài ở đâu ra mà lắm như vậy, mà quan trọng hơn nữa, đó là trong những chiếc quan tài này có ai hay không? Không chần trừ thêm một giây phút nào nữa, Ngọc Lam vội vã lao ra ngoài sân tiến lại về phía những chiếc quan tài. Cô ngó nghiếng vào những chiếc quan tài, Ngọc Lam càng muôn phần kinh hãi hơn nữa khi mà trong những chiếc áo quan lạnh lùng đó lại là cô gì chú bác trong dòng họ. Ngọc Lam càng hoảng sợ hơn khi mà một ý nghĩ lóe lên trên đầu cô, và rồi Ngọc Lam như cảm thấy toàn thân chết lặng đi khi cô nhìn thấy trong chiếc áo quan kia chính là cha mình. Ngọc Lam lững thững tiến tới bên cạnh chiếc áo quan của cha mình, cô đổ gục người trên hai đầu gối, tay thì với vào chiếc áo quan như thể để chạm lấy cái thi thể đã lạnh toát của cha mình. Ngọc Lam quỳ ở bên cạnh quan tài, nước mắt ngắn nước mắt dài, cô nói trong nghẹn ngào:

- Bố ... bố ơi ...

Bất ngờ cái bàn tay của cha Ngọc Lam túm chặt lấy tay cô khiến Ngọc Lam giật thót mình. Ngọc Lam vui mừng đứng dậy nhìn vào trong áo quan mà gọi lớn:

- Bố ... bố ơi ...

Nhưng dường như Ngọc Lam nhận ra điều gì đó không phải, cái bàn tay của cha cô tuy là đang nắm chặt lấy tay cô, thế nhưng cái bàn tay này vẫn lạnh lẽo vô cùng, thêm vào đó cô tin là cha cô đã chết thì sao có thể nắm lấy tay cô được cơ chứ? Vừa nghĩ dến đây thì bất ngờ hai mắt của bố Ngọc Lam mở trợn trừng rất đáng sợ. "quỷ nhập tràng", Ngọc Lam nghĩ đến đây thì cô vội vã giằng tay mình ra, nhưng có lẽ là không kịp vì cha của cô đã dùng hai tay để giữ cô lại rồi. Ngọc Lam còn đang đứng đó giằng co thì bất ngờ từ những chiếc quan tài còn lại mới phát ra những tiếng "lục đυ.c". Và rồi sau đó không lâu, toàn bộ người nhà của Ngọc Lam đã chui ra khỏi quan tài với đôi mắt trợn trừng, Họ tiến tới túm chặt lấy Ngọc Lam mà lôi đi mặc cho Ngọc Lam giẫy giụa gào thét:

- Không!!! Lũ ác quỷ các người thả ta ra!!!

Nhưng mặc cho Ngọc Lam có la hét bao nhiêu thì những người này vẫn túm chặt lấy Ngọc Lam mà lôi cô vào chính giữa vòng tròn, nơi để một cái áo quan mầu đen trống không chính giữa. Ngọc Lam lúc đầu còn chưa hiểu ý đồ của họ là gì, thế nhưng hẳng phải đợi lâu vì Ngọc Lam đã bi họ nhét vào bên trong quan tài rồi. Ngọc Lam cố giẫy giụa gào thét để nhẩy ra khỏi quan tài nhưng những bàn tay của thây ma giữ lại quá chặt. Ngọc Lam còn chưa hết hốt hoảng thì người thanh niên mặc áo và đội mũ vải đen hôm nào lại hiện hình. Người thanh niên này lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn Ngọc Lam, vẫn là cái khuôn mặt hốc hác đó, vẫn cái đôi mắt thâm quầng đó, vẫn là cái bờ môi thâm xì thâm xịt đó. Bất ngờ người thanh niên này đưa tay ra, Ngọc Lam có thể nhìn thấy sợi dây truyền bằng vàng cỏ bốn lá mà cô đã để lại trong quan tài của ông nội mình hồi sáng nay. Mặc cho bị mấy con quỷ nhập tràng giữ chân tay và đầu lại, thế nhưng Ngọc Lam vẫn cố giẫy người, cô nhìn người thanh niên đó nghiên rắng chửi bới:

- Đ*t mẹ thằng chó!!! Tai sao!!! Tại sao mày có được sợi dây chuyền đó?!

Mặc cho những lời chửi bới của Ngọc Lam, người thanh niên này vẫn chỉ nở một nụ cười bí hiểm trên đôi môi thâm xì kia. Người thanh niên đưa sợi dây truyền vào sát mặt cô mà nói:

- Ta giả lại ngươi ... làm vật hộ mạng đi đường.

Nói xong rồi tức thì một con quỷ nhập tràng bắt đầu gỡ tay Ngọc Lam ra như thể để bắt cô cầm lấy vậy. Ngọc Lam lúc đầu miệng vẫn la hét chửi bới, còn tay cô thì nắm chặt lại. Thế nhưng một con quỷ nhập tràng khác đã bịt miệng cô lại, còn con quỷ kia thì dùng mọi vũ lực, thậm chí là bẻ gẫy ngón tay cô chỉ để Ngọc Lam xòe tay ra. Ngọc Lam bị bẻ ngón tay đau đớn đến mức rã rời, hai hàng lệ cô tuôn rơi, người thì vẫn dãy lên đành đạch. Sau khi mà người thanh niên kia đã đặt được sợi dây truyềm vàng vào tay của Ngọc Lam, ngay lập tức con quỷ nhập tràng kia bóp mạnh tay cô để cô nắm chặt tay lại như lúc đầu. Xong xuôi mọi việc, người thanh niên mặc áo vải đen này đứng nghiêng đầu nhìn Ngọc Lam mỉm cười, sau đó toàn thân hắn từ từ tan thành làn khói đen. Ngọc Lam còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì con quỷ nhập tràng với thân xác bố của cô đã tiến tới dùng hai tay siết chặt cổ Ngọc Lam.

Ngọc Lam cứ thế nằm trong quan tài dãy giụa, cô dường như có thể cảm nhận được hai bàn tay rắn chắc của cha mình siết chặt cổ cô, và lượng ô xi trong phổi Ngọc Lam ngày càng hao hụt dần. Và rồi cứ như thế, chỉ sau vài tích tắc, Ngọc Lam như yếu dần, cô bắt dầu ngừng giãy giụa và có vẻ như cô đã cam chịu cái kết cục đầy bi thương của mình. Ngay khi đôi mắt Ngọc Lam kịp nhắm nghiền thì cô mơ hồ nhìn thấy trên bầu trời đêm cao vời vợi kia là một đốm lửa tỏa sáng chói lòa, hình dáng của đốm lửa đó tựa như ... tựa như là một con chim lớn vĩ đại vậy. Bất chợt bên tai Ngọc Lam là vang vảng tiếng gọi lớn:

- Ngọc Lam! Tỉnh lại đi con! Ngọc Lam!!!

Ngọc Lam từ từ hé mở mắt, cô kinh hãi khi thấy cái gương mặt gớm giếc của cha mình với hai con mắt trợn trắng. Bất thình lình hoảng hồn, Ngọc Lam dùng hai tay đánh mạnh vào mặt con quỷ nhập tràng đó mà hết lớn:

- Đồ quỷ dữ! Buông tao ra!

Con quỷ nhập tràng này bị Ngọc Lam đẩy mạnh bất ngờ khiến cho nó đập đầu vào thành bàn chảy máu đầu mà ngã lăn ra mặt đất. Ngọc Lam còn đang ngồi trên giường thở hổn hển chưa kịp định thần thì mẹ cô đã hét lớn:

- Ngọc Lam! Con làm cái gì vậy?!

Ngọc Lam như người vơ mộng, lúc này cô mới nhìn quanh. Thì ra cô đang nằm trên ở sập gian nhà chính, xung quanh là biết bao nhiêu cô gì chú bác đang đứng đó. Ngọc Lam đưa tay lên mồm kinh hãi khi cô nhận ra được những gương mặt mà cô đã nhìn thấy trong cơn ác mộng vừa rồi. Thế nhưng mà điều còn khiến cô đau đớn hơn cả chính là cha cô đang nằm trên mặt đất với cái chán đang rỉ máu, bên cạnh là mẹ cô và một số người họ hàng khác đang tiến tới đỡ dậy. Ngọc Lam ngồi trên giường nhìn cha mình ứa nước mắt, chợt cô đưa tay về phía trước mà hét lớn trong nghẹn ngào:

- Bố ơi! Bố!