Quyển 1 - Chương 3: Pháp bảo

Đêm hai bẩy tết hôm đó, Ngọc Lam và đám bạn của mình đã đi ăn nhậu và hò hát một trận tới bến. Ngọc Lam ngồi đằng sau xe máy do anh người yêu mình đèo, hai tay cô xiết chặt ôm lấy hông anh ta, một cái cảnh tượng ấm cúng trong tiết trời đông giá rét, thử hỏi có đôi trai gái yêu nhau nào mà không muốn được như thế chứ? Tuy nhiên chỉ có một điều, Ngọc Lam nào đâu có ngờ được rằng trong cái lúc cô đang đi chơi vui vẻ thì ông nội cô, người mà trước đây Ngọc Lam yêu thương nhất đang gần đất xa trời lắm rồi. Quay trở lại ông Mạnh, đã gần mười một giờ đêm rồi, cái tiếng ho khù khụ của ông Mạnh cứ vang vọng khắp cả khu nhà, cái tiếng ho đó cứ len lói vào trong màn đêm, lúc thì khàn đặc, lúc thì lại sang sảng. Chính vì cái tiếng ho cứ liên hồi đó mà không ai trong gia đình ông Mạnh có thể ngủ được. Mẹ của Ngọc Lam thì cứ nằm trên giường xoay qua xoay lại, trong lòng bất an mà lo cho ông Mạnh lắm. Riêng bố của Ngọc Lam thì khác, bác ta vẫn luôn túc trực ngay bên cạnh giường của cha mình. Nhìn ông Mạnh nằm trên giường, toàn thân cứ rung lên vì những cơn ho thì trong lòng bác ta như đau sót lắm. Đã nhiều lần cha của Ngọc Lam thuyết phục ông Mạnh vô viện để được chăm sóc tốt hơn, thế nhưng ông Mạnh một mực khước từ. Ông Mạnh nói rằng những người làm nghề phù thủy thường tự tay chưa bệnh cho bản thân và ít khi nào nhờ tới y học hiện đại. Thêm vào đó, ông Mạnh một mực nói rằng bản thân ông đã biết trước được lúc nào ông sẽ phải ra đi, cho nên ông lại càng không muốn được đưa vào viện để con cháu ông tìm cách níu kéo ông lại ở cái cõi này. Bố của Ngọc Lam cầm ly nước tiến tới đỡ ông Mạnh dậy ra ý bảo ông uống ngụm nước cho đỡ ngứa họng, đồng thời một tay bác ta vuốt vuốt sau lưng ông Mạnh. Ông Mạnh làm xong ngụm nước thì thều thảo hỏi:

- Cái ... Ngọc Lam ... Ngọc Lam đã về chưa?

Bố của Ngọc Lam vẻ mặt buồn bã lắc đầu, thế rồi bác ta nói giọng an ủi:

- Bố đợi cháu nó một chút, chắc nó sẽ về sớm thôi mà.

Ông Mạnh gật đầu ừ nhẹ, xong sau đó ông lại tiếp tục ho, cái tiếng ho sang sảng nghe mà đau buốt ruột gan lắm.

Quay trở lại với Ngọc Lam, cô nhìn lên đồng hồ thì cũng đã gần mười một giờ rưỡi rồi. Ngọc Lam quay qua nói nhỏ với bạn trai mình:

- Anh ơi ... đưa em ra đầu phố Quán Thánh, em còn mua cháo trai cho ông.

Bạn trai Ngọc Lam nhìn Ngọc Lam nói:

- Còn sớm mà em, với cả đang vui. Có gì sáng mai mua cho ông ăn cũng được mà. Chứ đêm rồi em mua về ông ngủ không có ăn đâu mà.

Lúc đầu Ngọc Lam nghe vậy còn ầm ừ như có ý ở lại và không mua cháo trai về cho ông mình nữa. Nhưng không hiểu được trong thâm tâm cô như có một cái gì đó làm cho thức tỉnh, hay đúng ra là trong lòng Ngọc Lam bây giờ đang rạo rực lắm, có một thứ linh tính gì đó như mách bảo với cô rằng nếu bây giờ mà không mua thì sẽ không còn cơ hội khác nữa đâu. Nghĩ đến đây, đột nhiên Ngọc Lam đùng đùng đứng dậy giữa phòng hát, cô vẻ mặt giận dữ quát mắng bạn trai mình:

- Nếu anh không đi thì em đi!

Nói rồi Ngọc Lam đùng đùng bỏ ra ngoài khiến cho bạn trai cô phải hốt hoảng mà đứng dậy lao ra theo. Kết cục là cả hai người đứng trước cửa quán karaoke mà cãi nhau ỳ xèo. Ngọc Lam bây giờ như không còn là chính bản thân mình nữa, có đứng đó nói năng chửi bới bạn trai mình một cách thậm tệ, và thậm chí cô còn đòi chia tay. Bản thân bạn trai Ngọc Lam khi thấy cô xử sự như vậy thì cũng cảm thấy giận Ngọc Lam lắm. Thế nhưng cậu ta đã nguôi giận khi nghĩ rằng chắc Ngọc Lam vì quá lo cho ông mình, mà đúng là ông Mạnh đang ốm thật. Nghĩ đến đây, bạn trai Ngọc Lam đành lấy xe và trở cô đi mua cháo trai ở Quán Thánh về cho ông Mạnh, thế nhưng trên xuốt quãng đường đi ra Quán Thánh đó, Ngọc Lam đã không hề ôm lấy bạn trai cô mà cứ ngồi đừ người ra đó, giữa cô và bạn trai cô lúc nào cũng có khoảng cách, một cái khoảng cách vô hình mới xuất hiện.

Quay trở lại phía ông Mạnh, hiện giờ ông đang ho một cách giữ dội, tiếng ho cứ sang sảng, và con cháu trong nhà cũng đã tập trung hết ở phòng ông. Ông Mạnh không còn nằm một chỗ được nữa, mà ông đã phải ngồi dậy. Do ho quá nhiều mà ông Mạnh bây giờ cảm thấy đau đầu kinh khủng, bố của Ngọc Lam và mấy anh chị em khác trong nhà lúc này mới tiến tới bên giường ông Mạnh mà cầu xin:

- Con xin bố ... bố nghe lời bọn con ... để bọn con đưa bố vào viện đi.

Ông Mạnh vẫn gạt tay và nói trong tiếng ho sặc sụa:

- Không ... khụ! Khụ!

Thế rồi ông Mạnh bắt đầu lo ngại hơn nữa, ông lo ngại rằng không lẽ nào số kiếp ông đã cận kề, và ông sẽ phải chết vào đêm nay. Ông Mạnh lấy tay tre miệng ho khù khụ, đồng thời ông ta dường như có thể cảm nhận được không khí trong phòng như đang trở nên lạnh buốt hơn hẳn. Bất thình lình ông Mạnh đưa mắt nhìn ra chỗ cửa ra vào kia, ông vô cùng kinh hãi khi mà Nghiệp Chướng Quỷ Thần đã đứng đó từ khi nào, vẫn cái bộ mặt hốc hác thâm quầng đó, và trên đôi môi thâm xì của hắn ta vẫn là cái nụ cười lạnh toát như khi nào.

Ngọc Lam đã tới được quán cháo trai ở phố Quán Thánh, cô gọi một bát cháo trai nhiều trai mang về. Thế nhưng không hiểu vì lí do gì mà quán này hôm nay chuẩn bị cháo trai rất lâu, Ngọc Lam cứ đứng ngồi không yên, bạn trai cô nhìn thấy cô như vậy thì cứ có cảm giác như là Ngọc Lam đang vội để về nhà lắm vậy. Ngọc Lam đã nhiều lần giục người bán hàng bảo nhanh lên, thế nhưng họ vẫn chỉ đáp lại là từ từ.

Quay trở lại với ông Mạnh, ông Mạnh bây giờ liên tục ho ra máu, đồng thời ông cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng. Con cháu của ông Mạnh thấy rằng không ổn, cuối cùng họ đã phân công nhau gọi ngay một xe cấp cứu để đưa ông vào viện. Bên cạnh đó, bố của Ngọc Lam liên tục gọi vào máy điện thoại di động cho cô nhưng chuông cứ thế đổ mà không có một ai nhấc máy. Xe cứu thương đã đến, nhân viên y tá, bác sĩ, và con cháu ông Mạnh cố dìu ông ra xe nhưng ông Mạnh nhất quyết không chịu đi, ông nói xen vào tiếng ho:

- Ngọc ... Ngọc Lam của ông ... cháu ... cháu đâu rồi...

Bố Ngọc Lam thấy vậy thì càng bực tức vì đang trong hoàn cảnh thế này mà Ngọc Lam còn đi chơi không thèm nghe máy, bình thường gọi là Ngọc Lam bắt máy ngay cơ mà? Bố của Ngọc Lam cố quay ra an ủi ông Mạnh và nói rằng Ngọc Lam đang trên đường tới bệnh viện rồi và ông hãy nghe lời vô bệnh viện sẽ được gặp Ngọc Lam. Thế nhưng mặc cho bố Ngọc Lam có thuyết phục ra sao đi chăng nữa thì ông Mạnh vẫn nhất quyết không chịu đi mà đòi gặp Ngọc Lam ngay tại nhà này. Mẹ Ngọc Lam thấy gọi cho Ngọc Lam không được thì bà liên bấm số gọi ngay cho người yêu Ngọc Lam. Ông Mạnh lúc này đã yếu lắm rồi, ông túm lấy cổ áo bố Ngọc Lam mà nói:

- Nhớ .... Nhớ lấy lời bố ... khi bố chết... phải chôn bố ... chôn bố cùng với mộc kiếm và mộc bài nghe chưa?

Bố Ngọc Lam gật đầu đáp:

- Dạ ... dạ ... bố đừng nói vậy nữa... bây giờ bố phải vào viện ngay đi...

Chưa nói hết câu thì ông Mạnh tự nhiên người đứng thẳng tưng thế rồi ông ngã ngửa ra đằng sau. Con cháu với bác sĩ y tá vội chạy lại đỡ ông. Thế nhưng trong nhưng giây phút cuối đời, ông Mạnh nhìn thấy Nghiệp Chướng Quỷ Thần tiến lại ngay bên cạnh mình, trên tay là một cuốn sổ quận dài lướt thướt, Nghiệp Chướng Quỷ Thần đứng đó nhìn ông mỉm cười, thế rồi một tay hắn cầm bút lông gạch một đường dài trên cuốn sổ.

Bạn trai của Ngọc Lam nghe máy thì thấy báo rằng tình hình ông nội của Ngọc Lam đã nguy kịch lắm rồi. Thấy rằng không xong, cậu ta bên tiến tới phía Ngọc Lam. Ngay khi bạn trai Ngọc Lam dựng xe tiến về phía Ngọc lam cũng là lúc mà bà chủ quán đưa cái túi ni lông có bát cháo trai cho cô ta. Ngọc Lam đưa tay ra đỡ lấy gói cháo trai, bất thình lình một cơn gió lạnh thôi ngang qua người cô, tay Ngọc Lam đón lấy gói cháo trai như bị ai đó gạt đi, nguyên túi cháo trai rơi xuống đất vỡ tung tóe. Lúc này cả bà bán hàng lần bạn trai của Ngọc Lam cứ đứng đó chố mắt ra mà nhìn cô, nhìn cái cảnh Ngọc Lam đang đứng đờ ra như một cái xác vô hồn. Thế rồi bất ngờ chuông điên thoại của cô để trong cái túi đeo ngang người reo vang khiến cô rùng mình. Ngọc Lam hí hoáy mở túi nhấc điện thoại lên nghe. Từ bên kia đầu dây là tiếng khóc lóc nỉ non, thế rồi giọng bố của Ngọc Lam cáu gắt xen lân tiếng sụt sùi:

- Con mất dạy! sao giờ mày mới nghe máy! Mày có biết ông nội mày mất rồi không?!

Ngọc Lam nghe xong câu đó thì toàn thân cô như có một luồng điện chạy qua. Ngọc Lam đánh rơi cả điện thoại mà quỳ gục xuống đất. Thế rồi hai hàng nước mắt của cô bắt đầu tuôn rơi, bạn trai Ngọc Lam thấy vậy vội tiến tới hỏi:

- Em... làm sao vậy?

Ngọc Lam bắt đầu khóc nấc lên, cô nhìn bạn trai cô qua hai con mắt đã nhòa đi vì lệ, cô nói:

- Ông ... ông mất rồi...

Bạn trai Ngọc Lam nghe xong thì rùng mình kinh hãi, thế rồi cậu ta kéo Ngọc Lam lên xe và phi ngay về nhà, còn Ngọc Lam ngồi sau xe cứ thế mà khóc nấc lên những tiếng khóc hối hận, những tiếng khóc tựa như hồi cô còn bé, cái hồi mà cô còn thân với ông Mạnh lắm vậy.

Cả hai người vừa về đến cửa nhà thì tiếng khóc của con cháu ông Mạnh đã vang vọng từ trong nhà ra khắp một vùng. Ngọc Lam ngay khi xe của người yêu còn chưa kịp dừng thì cô đã lao thẳng xuống khỏi xe mà đẩy cửa chạy vào thẳng gian nhà chính. Ngọc Lam vừa vào đến đúng trước cửa gian nhà chính thì đập vào mắt cô là cảnh ông Mạnh đã nằm im lìm trên cái sập gỗ, xung quanh là các cô gì chú bác và thậm chí là cả bố mẹ Ngọc Lam đang nước mắt ngắn nước mắt dài mà khóc than cho ông Mạnh. Ngọc Lam người run lẩy bẩy từ từ tiến lại, lúc này bố Ngọc Lam như để ý thấy cô đã về, bác ta nước mắt lã chã tiến tới vung tay tát mạnh cho Ngọc Lam một cái, giọng bác ta nghẹn ngào:

- Đồ ... đồ mất dạy ... mày có biết ... mày có biết là ông nội muốn nhìn thấy mặt mày lần cuối không? Mày có biết ông đã nhắc tên mày nhiều thế nào không?

Ngọc Lam mặc dù bị ăn cái tát lật mặt, vết tay còn đỏ ửng trên má, thế nhưng dường như cô không hề có một chút cảm giác đau đớn gì. Ngọc Lam vẫn từ từ tiến tới bên cạnh chỗ ông Mạnh đang nằm, Ngọc Lam quỳ xuống bên cạnh cái sập, hai tay của cô với nắm chặt lấy bàn tay đã lạnh ngắt của ông Mạnh, Ngọc Lam rơm rớm hai hàng nước mắt, cô nói giọng nghẹn ngào:

- Ông ơi ... ông ơi ... cháu đã về với ông rồi đây...

Thế nhưng để đáp lại cho cái tiếng gọi nức nở và đầy buồn bã đó thì ông Mạnh vẫn nằm im lìm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Ngọc Lam như dâng trào cảm xúc, những kí ức hình ảnh hồi bé giữa cô và ông Mạnh ngày nào lại hiện về, Ngọc Lam bỗng gào lên khóc nức nở, cô cố kéo tay ông Mạnh mạnh hơn nữa và gọi ông Mạnh y như cái lúc cô còn nhỏ vậy, mặc cho người nhà và người yêu vào động viên và khuyên ngăn cô, thế nhưng Ngọc Lam vẫn ngồi đó khóc lóc, cô khóc những giọt nước mắt muộn màng.

Người nhà của Ngọc Lam đã rất khéo léo, kĩ càng, và đặc biệt là bí mật đi tìm thầy để hỏi ngày làm giỗ và chôn cất cho ông Mạnh. Sở dĩ gia đình Ngọc Lam phải làm như vậy vì tiếng tăm ông Mạnh và dòng họ nhà Ngọc Lam làm nghề phù thủy đã nổi tiếng xa gần. Hơn thế nữa, chỉ vì gia đình Ngọc Lam là những thầy phù thủy cao tay, họ ăn nên làm ra mà cũng có không ít kẻ khác ganh ghét và chúng chỉ trờ đợi tới cái ngày mà gia đình Ngọc Lam không còn một ai theo nghiệp phủ thủy nữa thì lúc đó bọn chúng mới chung tay vào phá hoại. Thế nhưng có lẽ cũng là ý trời khi mà đám tang ông Mạnh diễn ra một cách sơ xài và nháo nhác. Nói là sơ xài và nháo nhác ở đây là khi chúng ta nhìn theo góc độ việc một thầy phù thủy từ giã cõi trần thì người này thương sắp xếp tất cả mọi thứ và con cháu chỉ có việc làm theo mà thôi, vậy mà cái đám tang ông Mạnh diễn ra một cách hỗn loạn bát nháo khiên cho bất kì một kẻ nào mà thù ghét với gia đình nhà Ngọc Lam mà chứng kiến sẽ đều nhận ra rằng có chuyện gì đó thực sự không phải đang diễn ra, hay nói cách khác là gia đình nhà Ngọc Lam đã đến ngày mạt vận thật rồi. Trước ngày mà ông Mạnh được mang ra đồng chôn thì nhà của Ngọc Lam còn gặp phải một chuyện còn khiến cho con cháu trong nhà phải đáng sợ hơn nữa, đó là việc vong quỷ bắt đầu nổi dậy và tìm cách phá hoại việc ông Mạnh bước sang thế giới cõi khác.

Trước khi ông Mạnh qua đời, ông ta đã dặn kĩ bố của Ngọc Lam rằng phải để vào trong quan tài của ông ta hai thứ, đó là bên tay phải thì đặt thanh mộc kiếm, thanh kiếm thiêng đầu tiên ông Mạnh đυ.c đẽo khi mới tu thành mộc phù thủy. Bên tay trái của ông ta phải để hộp mộc bài bao gồm bốn lá bài, tượng trưng cho bốn mùa xuân, hạ, thu và đông. Bốn lá mộc bài này được coi là thứ bảo bối mạnh nhất mà bất kì một mộc phù thủy nào cũng cần phải có, bốn lá bài này tượng trưng cho sức mạnh của mộc thần, trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông mà sức sống của cây cỏ vẫn tươi tốt, nó là tượng trưng cho sự trường tồn bất diệt. Trước cái lời căn dặn tỉ mỉ và nhắc đi nhắc lại của ông Mạnh thì bố của Ngọc Lam sẽ không thể nào quên được, tuy nhiên duy chỉ có một điều là bố của cô hay như những cô gì chú bác khác trong nhà rất bận rộn để chuẩn bị cho đám tang, mà không một ai dành thời gian ra để bảo vệ hai thứ đồ bảo bối đó của ông Mạnh cả. Chẳng là trong gia đình của Ngọc Lam có một đứa cháu trai năm nay học lớp ba mà ngay cả ông Mạnh hay như cả Ngọc Lam đều rất quý, căn bản là vì đứa nhóc này rất ngoan ngoãn và lễ phép. Riêng chỉ có điều là từ cái đêm mà ông Mạnh qua đời, thằng nhóc này như thay đổi hẳn, tính nó không còn vui vẻ như trước nữa, lúc nào cũng lừ đà lừ đừ, hai mắt thì gườm gườm mà không nói một câu. Bố mẹ thằng nhóc đó chắc cũng vì bận rộn chuẩn bị cho đám tang, một phần cũng nghĩ rằng chắc thằng nhóc quá đau buồn mà không thèm để ý gì tới nó. Đám tang của ông Mạnh diễn ra sau đúng một tuần tính kể từ cái đêm ông ta qua đời, suốt cả tuần đó thằng nhóc thường lặng lẽ đi ra cái hồ gần nhà mà ngồi một mình. Điều còn đáng sợ hơn nữa là ngay cả bố mẹ nó hay như những người trong nhà đã nhiều lần bắt gặp nó buổi đêm cứ đi lượn lờ ngoài hồ một mình, có hôm bố mẹ nó còn phải chạy ra đánh mắng nó mà lôi về. Thế nhưng cứ mỗi lần mà thằng nhóc bị đánh mắng thì nó lại khóc nấc lên và kêu rằng nó nhớ cụ Mạnh thì bố mẹ nó lại mềm lòng mà ôm nó vào lòng.

Đúng cái đêm trước ngày làm tang lễ cho ông Mạnh, thằng nhóc này đã lừ lừ tiến vào phòng ông Mạnh. Nó tự tay với thanh mộc kiếm mà ông Mạnh để trên nóc tủ ra mà bẻ gẫy thành từng mảnh vụn. Sau đó nó còn lục tung phòng ông Mạnh lên và tìm cho bằng được cái hộp gỗ có chứa bốn lá mộc bài, sau đó thằng nhóc này ung dung ngồi trong bóng tối và đưa từng lá mộc bài lên miệng mà cắn nát nuốt chửng. Thằng nhóc này cứ ngồi đó mà dùng răng cắn vụn từng lá mộc bài, nó ngồi đó miệng nghiền nát từng là một, dầm từ lá mộc bài găm vào lưỡi, lợi, và miệng của thằng nhóc khiến cho máu ở miệng nó cứ thể chảy tong tỏng. Ngọc Lam lúc đó đang ngồi ngủ cạnh quan tài của ông mình đặt ngay dan nhà chính trước bàn thở tổ cùng với nhiều người khác trong nhà. Trong lúc mơ màng, dõ ràng Ngọc Lam thấy linh hồn ông Mạnh bước từ trong quan tài ra, thế rồi không biết từ đâu tiến vào hai tên đầu trâu mặt ngựa vẻ mặt hung dữ, dáng người to con, một tên cầm cây gậy răng chó, một tên cầm sợi xích dài to. Tên cầm gậy răng chó chỉ thẳng vào mặt linh hồn ông Mạnh mà quát:

- Nhà ngươi có phải là Mạnh mộc phù thủy không?

Ông Mạnh vẫn bình thản đáp:

- Chính là ta đây.

Tên cầm xích lúc này mới tiến tới nói:

- Nếu đúng ngươi là thầy phù thủy, vậy bảo bối của nhà ngươi đâu?

Ông Mạnh lúc này mới ngó quanh người, không thấy gì ông ta rướn người ngó lại vào quan tài, thế rồi ông Mạnh lục cái quan tài của mình, vẻ mặt ông ta sợ hãi, ông Mạnh vừa ngó nghiêng vừa lẩm bẩm:

- Không thể nào! Mộc kiếm và mộc bài của ta đâu rồi?!

Tên đầu trâu mặt ngựa cầm xích sắt lúc này mới tiến tới, một tay hắn quay xích vù vù trong không, miệng hắn hét lớn:

- Đủ rồi! nếu không có bảo bối theo người, tức là cái bọn buôn thần bán thánh! Mau theo bọn ta về địa phủ chịu tội.

Nói rồi tên đầu trâu mặt ngựa này tung xích sắt qua cổ ông Mạnh mà kéo mạnh khiến sợi dây xích siết chặt cổ ông ta giật lại làm ông ngã ngửa. Ông Mạnh nằm trên mặt đất, một tay cố gỡ sợi xích đang siết chặt, một tay cố với về phía quan tài mà nói:

- Chỉnh (tên bố của Ngọc Lam) ... mày ... mày hại bố rồi ...

Thế rồi tên đầu trâu mặt ngựa này lôi sợi xích đi kéo theo ông Mạnh lê trên mặt đất, tên cầm gậy răng chó thì liên tục dùng gậy đánh vào tay ông Mạnh mặc cho ông ta kêu gào van xin thảm thiết.

Quá thương xót cho ông mình, Ngọc Lam đứng bật dậy la lớn:

- Ông ơi!

Thể nhưng chỉ trong chớp mắt cô đã bừng tỉnh, cảnh vật xung quanh vẫn im lìm, không thấy bóng dáng của hai tên đầu trâu mặt ngựa đâu nữa, chỉ có Ngọc Lam và vài người khác đang nằm ngủ la liệt bên cạnh quan tài của ông Mạnh. Ngọc Lam như nhớ lại giấc mơ đó, thế là cô đứng lên ngó vô quan tài của ông Mạnh, quả nhiên bên trong không hề có mộc kiếm và mộc bài. Linh tính có chuyện không hay, mồ hôi trên chán Ngọc Lam bắt đầu vã ra, cô tức tốc tiến thẳng về phía buồng của ông Mạnh.

Ngọc Lam từ từ tiến về phía buồng ông Mạnh, nơi chứa đựng những món pháp bảo, hay nói cách khác, nơi linh thiêng nhất trong căn nhà này (có khi còn hơn cả bàn thờ tổ). Ngọc Lam từng bước chậm rãi tiến về phía căn buồng của ông nội mình, cố dường như có thể cảm nhận được một cái cảm giác gì đó rờn rợn mà không kém phần hồi hộp khi cô càng ngày càng tiến gần lại căn buồng của ông mình hơn. Giờ dây dọc dãy hành lang cứ như thể một đường hầm sâu thăm thẳm, Ngọc Lam không biết là ảo giác hay thật khi cô có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh đang từ từ phả vào da thịt của mình. Màn đêm tĩnh lặng chỉ còn vang vọng hơi thở nhẹ nhàng đầy hồi hộp của cô cùng với nhịp tim đang đập thình thình thịch kia. Cuối cùng Ngọc Lam đã đứng trước cửa buồng của ông Mạnh, cánh cửa chỉ khép hờ, bên trong là một thứ mầu đen đáng sợ vô cùng. Ngọc Lam cứ đứng trước cửa phòng mà cảm nhận từng luồng gió lạnh đang luồn qua khe cửa phả thẳng vào người cô mặc dù trên chán Ngọc Lam đang lấm tấm mồ hôi hột do hồi hộp. Bất ngờ Ngọc Lam như nhớ lại được cái cảm giác hiện giờ, đúng rồi, cái cảm giác hiện giờ tựa như cái cảm giác mà mỗi khi cô và ông Mạnh đi diệt quỷ vậy. Nghĩ đến đây, bỗng bên tai Ngọc Lam vang vảng tiếng "rồm rộp" phát ra như thể có ai đang nhai cái gì đó dòn tan lắm. Nghi ngờ rằng không lẽ nào vong quỷ đã đột nhập và quậy phá phòng ông mình, Ngọc Lam vội vàng mở tung cửa hét lớn:

- Ai ở trong này?!

Ngay khi cánh cửa mở tung ra, bên trong là một mầu đen dày đặc, ngay chính giữa phòng là hai đốm đỏ lòm đang hướng về phía cô. Ngọc Lam vội với tay bật đèn, cô vô cùng kinh hãi chết đứng người khi mà ngồi ngay giữa phòng ông nội mình là đứa cháu yêu quý nhất đang quay nghiêng đầu nhìn cô, trên tay là lá mộc bài cuối cùng đang bị gặm nham nhở, miệng đứa nhóc thì đầy dằm gỗ và máu cùng nước giãi đang nhỏ xuống nền nhà tong tỏng. Ngọc Lam trợn mắt hét lớn:

- Cháu làm cái gì vậy?!

Thế rồi Ngọc Lam nhìn về phía chân tủ, nơi cây mộc kiếm của ông nội mình đã vỡ vụn. Ngọc Lam lắc đầu nhìn đứa cháu, hai hàng nước mắt cô tuôn rơi, cô nói giọng nghẹn ngào:

- Không ... không thể nào...

Bất ngờ đứa cháu của Ngọc Lam đang ngồi yên nhìn cô với ánh mắt đỏ ngau bỗng há miệng mà hét vang cả nhà. Ngọc Lam nghe cái tiếng hét đó mà như muốn nổ tung đầu, cô lấy tay bịt tai lại và ngồi gục xuống nền nhà. Thằng nhỏ thì cứ hét lên cái tiếng hét đinh tai nhức óc, còn Ngọc Lam thì cứ bịt tai ngồi đó mà hét lên kêu nó ngưng lại. Ngọc Lam ngồi đó nhìn kĩ đứa cháu mình thì như hiểu ra rằng nó bị vong quỷ nhập, và cách duy nhất là đánh cho nó tỉnh ra. Nghĩ đến đây, Ngọc Lam lấy hết sức cố tiến tới nhanh tát mạnh vào mặt đứa cháu mình. Đứa cháu bị ăn cái tát trời giáng của Ngọc Lam thì im hẳn, thế nhưng nó bắt đầu cười lên sằng sặc, một thứ tiếng cười vô cùng ghê rợn. Ngọc Lam càng nghe cái điệu cười đó thì cô càng sợ hãi hơn nữa, thế nhưng chỉ vì thương thằng cháu, chỉ vì nghĩ đến ông nội mình mà cô nghiến răng trong nước mắt cứ thế mà tát đánh, với đá đứa cháu để hy vọng vong quỷ rời bỏ thể xác nó. Thế nhưng mà Ngọc Lam càng đánh cháu mình bao nhiêu, thì nó lại càng cười lên sằng sặc khoái chí bấy nhiêu.

Ngọc Lam cứ thế đánh đập đứa chau trong nhà được một lúc thì người nhà bắt đầu lao vào. Mẹ Ngọc Lam thấy cô đánh cháu mình thì vội vào kéo đẩy Ngọc Lam ra, còn bố mẹ đứa nhóc nhìn con mình mà hốt hoảng gào thét inh ỏi. Thằng cháu Ngọc Lam vừa thấy có người nhà xuất hiện thì nó bắt đầu gào khóc như thể ăn vạ. Bố của Ngọc Lam cuối cùng cũng đã có mặt, bác ta đứng đó chứng kiến cái cảnh tượng đó mà tái mặt. Bên tai vẫn là tiếng Ngọc Lam kêu gào chửi bới:

- Mẹ buông con ra! Nó là con quỷ dữ! Nó tới hại gia đình mình đò!

Bố mẹ đứa nhóc thì ôm đứa nhóc vô lòng mà nhìn Ngọc Lam với một ánh mắt kinh hãi. Bố Ngọc Lam lúc này mới tức mình quay qua tát cô một phát và quát:

- Mày bị điên hả?!

Ngọc Lam ăn cái tát lật mặt, cô tức ứa nước mắt nói:

- Bố nhìn đi! Nó phá hết cả gia bảo của ông! Nó đang bị quỷ nhập đó!

Bố Ngọc Lam lại vung tay tát cho Ngọc Lam một cái nữa và quát:

- Mày câm mồm ngay! Mày gây chuyện chưa đủ hay sao?!

Ngọc Lam ăn cái tát thứ hai này của bố mình thì như nghe nhói đau trong tim. Cô rưng rưng nhìn bố mình không nói lên lời, bố Ngọc Lam khi nhìn vào đôi mắt đó của con gái thì bác ta như cũng hối hận lắm khi đã đánh cô. Ngọc Lam quay ra bảo mẹ:

- Mẹ buông con ra.

Thế rồi Ngọc Lam quay đầu, không nói không rằng bước thẳng ra khỏi nhà, cô đã không khóc mà chỉ thấy hai hàng lệ ướt đẫm lăn trên má. Bố mẹ hay như người nhà của Ngọc Lam thì chỉ còn biết đứng đó mà nhìn cô với ánh mắt buồn rầu.

Đứa cháu của Ngọc Lam đêm hôm đó đã được đưa đi cấp cứu. Bác sĩ nói rằng mấy lá mộc bài là gỗ độc, đã gây tổn thương nặng tới vùng miệng của đứa nhóc. Khả năng là nó sẽ không thể nói năng gì được vĩnh viễn, vạ hiện giờ việc ăn uống phải dùng ông. Tuy nhiên còn có một điều đáng lạ nữa là trên người đứa nhỏ xuất hiện vô vàn vết bỏng nhẹ nhất là vùng mặt và người, cứ thể như những chỗ nào trên da thịt đứa nhóc bị Ngọc Lam đánh lên là chỗ đó bị bỏng vậy.