Quyển 1 - Chương 2: Bạch miêu

Sau cái lần đánh đuổi vong quỷ ở căn nhà biệt thứ đó, Ngọc Lam và ông Mạnh còn nhiều lần khác ra tay giúp người tiêu diệt vong quỷ. Cho đến khi Ngọc Lam học hết cấp một thì ông Mạnh bỗng nhiên ôm nặng. Đã nhiều lần trong những giấc mơ, ông Mạnh thường thấy cảnh gia đình mình bị vong quỷ quậy phá, thêm vào đó bản thân ông còn nhiều phen bị vong hồn rượt đuổi đòi gϊếŧ. Cứ mỗi lần như vậy, ông Mạnh thường bật dậy giữa đêm, ngồi trên giường một mình mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Ông Mạnh tình đến bây giờ thì ông vẫn không thể nào hiểu được luật nhân quả, tính ra thì bản thân ông và dòng họ nhà ông từ trước đên nay luôn hành nghề thầy phù thủy, trừ tà diệt bạo mang lại an lành cho dân chúng thì thử hỏi có cái gì mà sai cơ chứ? Tại sao đến khi ông gần đất xa trời lại có những giấc mơ điềm gở như thế? Không lẽ những lời nói của vong quỷ ngày nào với cha ông tức là ông Trung là thật? Quả thật là dòng họ nhà ông từ trước đến nay toàn làm trái lại ý trời, làm trái lại cái đạo luật nhân cả tức là can thiệp vào số kiếp của từng người. Cho dù có nói gì đi chăng nữa, thì hy vọng lớn nhất của ông bây giờ vẫn là Ngọc Lam, một vị thánh sống, người mà ông Mạnh tin rằng sau này sẽ nối nghiệp ông và cha ông.

Đêm hôm đó, ông Mạnh sau khi ăn xong bát cháo thì ông đi lòng vòng ngoài khu vườn rộng lớn của mình để cho khuây khỏa đầu óc. Ông Mạnh lặng lẽ bước từng bước chậm rãi trong khu vườn này, nhìn những cây cối mà mình trồng được ông lại nhớ tới cái ngày nào mà ông bắt đầu nối nghiệp theo nghề thầy phù thủy và chọn thờ phụng mộc thần, người tượng trưng cho sự sinh tồn và nầy nở. Ông Mạnh đi loang quanh một lúc, thế rồi ông dừng chân lại trước cái bể xi măng đốt lửa thờ cúng của cha mình. Nghĩ thế nào, ông Mạnh bèn tiến tới chỗ củi thơm ở bên cạnh nhặt mấy cành củi nhỏ vứt vào, sau đó ông quẹt diêm châm. Một thứ lửa xanh bùng lên tỏa ra một mùi hương thơm ngào ngạt. Ông Mạnh đứng đó chìm đắm bản thân vào cái mùi hương thơm mát và cảm nhận cái hơi ấm từ ngọn lửa đó tỏa ra, cứ mỗi lần đứng trước cái bể đốt lửa này ông Mạnh lại có cảm giác như ông Trung đang hiện diện vây. Ông Mạnh còn đang đứng đó chìm đắm trong những hình ảnh và ý ghĩ của ngày xưa thì bất ngờ từ phía trong nhà có tiếng hét vang lên thất thanh. Ông Mạnh như rùng mình, thế rồi ông cố hết sức lao ngay về phía nhà mình. Ông Mạnh vào đến nơi thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt ông chính là cảnh tượng Ngọc Lam đang nằm trên giường mồ hôi mồ kê nhễ nhại và lăn lộn, mọi người nhà xung quanh thì cứ đứng đó nhìn Ngọc Lam ôm mặt khóc tu tu. Ông mạnh tiến tới đẩy mọi người trong nhà ra, thế nhưng khi mà ông vừa mới đưa tay chạm vào người Ngọc lam thì ông phải rụt tay lại ngay. "Tại sao người Ngọc Lam lại nóng rẫy lên như thế này chứ?", ông Mạnh cứ đứng đó nhìn Ngọc Lam mà trong đầu tự hỏi, thế rồi nghĩ có chuyện không lành, ông Mạnh tiến nhanh vào buồng và lục kiếm một thứ bùa phép gì đó. Khi ông Mạnh cầm được lọ nước bùa ra thì ông kinh hãi đánh rơi cả lọ thuốc khi trước mắt ông là cảnh con cháu nằm la liệt và mỗi người đều bị một vong quỷ đề lên bóp cổ. Riêng về phía Ngọc Lam thì ông thấy một con vong quỷ nữ tóc đen dài như hôm nào đang ngồi đó mà vuốt ve cô. Ông Mạnh tức điên lên, thế rồi ông lao tới bàn thờ cúng mà lấy ra ba lệnh bài trên đó, ông Mạnh lẩm rẩm đọc thần chú, thế rồi ông ném lệnh bào ra thẳng trước nhà, vẫn không có một điều gì xảy ra cả, ba mộc lệnh bài vẫn nằm trơ ra trên đất. Ông Mạnh vô cùng kinh hãi khi mà phép thuật và lệnh bài của ông không còn hiệu nghiệm. Ông Mạnh từ từ đổ khựu người xuống hai đầu gối, mặt ông như đờ đãn ra khi nhìn cảnh nhà mình bị vong quỷ quậy phá, nhất là Ngọc Lam. Bất ngờ khi ông Mạnh nhìn lại về phía Ngọc Lam thì ông nghe thấy tiếng Ngọc Lam khe khẽ kêu lên:

- Ông nội ... ông nợi ơi...

Ông Mạnh như bị cái tiếng rêи ɾỉ đó của đứa cháu yêu quý truyền sức mạnh, ông ta đứng dậy lao tới, thế nhưng khi ông vừa tới được bên Ngọc Lam thì con vong quỷ kia đã dùng lực mà hất văng ông ngã xuống sàn nhà. Ông Mạnh nằm đó cố ngồi dậy nhìn Ngọc Lam rêи ɾỉ, thế rồi bất ngờ toàn thân Ngọc Lam bốc lửa ngùn ngụt, ông Mạnh đưa tay về phía Ngọc Lam hét lớn:

- Không!!! Ngọc Lam!!!

Ông Mạnh hãi hùng bật dậy trong phòng mình, thì ra chỉ là một cơn ác mộng, ông Mạnh cứ thế ngồi trên giường thở hổn hển. Thế rồi thoạt nhiên bên tai ông là tiếng chó nhà kế bên rít lên từng hồi, đứng vậy, ông Mạnh không hề nghe nhầm, con chó này không phải tru lên mà là rít lên một cách ghê rợn. Cái tiếng rít của nó như lấn át hết tất cả các tiếng động khác, cái tiếng rít như len lỏi vào trong man đềm đó khiến cho một thầy phù thủy tài phép như ông Mạnh cũng phải rợn tóc gáy lạnh sống lưng. Còn đang chưa hết hãi hùng thì bất ngờ không biết một con mèo trắng toát ở đâu nhẩy được vào phòng của ông Mạnh, nó nhìn ông Mạnh với đôi mắt một đỏ một vàng của mình khiến ông ta còn hãi hùng hơn nữa. Thế rồi con mèo này nhe răng và kêu lên những tiếng kêu inh tai thảm thiết, khiến ông Mạnh phải inh tai nhức óc. Ông Mạnh vớ cái gối đan bằng tre ném mạnh về phía con mèo, chỉ trong tích tắc con mèo đã biến mất. Ông Mạnh ngồi trên giường nghĩ lại hình ảnh con bạch miêu với đôi mắt một vàng một đỏ đó thì như rùng mình, ông nhớ lại rằng ngày trước ông Trung có nói rằng nếu khi không mà hắc miu mà xuất hiện thì không đáng sợ. Mà đáng sợ phải là nhị nhãn bạch miêu, trong sách phù thủy có tương truyền rằng bạch miêu là con vật của cõi khác (khác hẳn với hắc miêu sống ở cõi trần) mỗi khi bạch miêu xuất hiện tức là cánh cổng chung giới môn nối liền với hai cõi khác nhau đã được mở. Bạch miêu thông thường có nhị nhãn là vì hai cặp mặt khác mầu này thông thường giúp nó nhìn thấy được mọi việc ở hai thế giới cùng một lúc, hay nói cách khác là hai cõi khác nhau. Mỗi khi bạch miêu tìm đến một người nào đó thì tức là người này đã lập kì tích hoặc không thì đã phạm trọng tội. Đôi khi bạch miêu dẫn đường cho một vị thần thánh nào đó, những cũng có nhiều lúc người đi theo bạch miêu về cõi trần lại là một con quỷ với sức mạnh vô tưởng. Nghĩ đến đây, ông Mạnh quay đầu nhìn ra cửa phòng sợ hãi và ớn lạnh, từ khe cửa xuất hiện một làn khói đen đang luồn lách bay vào trong phòng, thế rồi cách cửa tự động hé mở dần dần, khói đen ngày càng dầy đặc. Ông Mạnh ngồi trên giường, những giọt mồ hôi lăn trên chán và má ông ta, hai mắt ông không hề chớp mà nhìn chằm chằm vô cửa như thể đợi cái người đang chuẩn bị xuất hiện kia.

Cuối cùng cánh cửa phòng ông Mạnh cũng mở toang hẳn ra, đằng sau cánh cửa là một lớp khói đen dày đặc. Bước từ trong đám khói đen đó ra là một người thanh niên gầy gò với đôi mắt thâm quầng, trên mình mặc một bộ quần áo vải mầu đen có hoa văn trắng, trên đầu là chiếc mũ vải đen hình thái cực trắng nổi hẳn lên. Ông Mạnh nhìn người thanh niên này không chớp mắt, toàn thân như bị tê liệt, người thanh niên này thì cứ thế ung dung từng bước chậm rãi tiến vào với hai tay chắp ra đằng sau lưng. Ông Mạnh đợi cho người thanh niên này bước hẳn vào phòng mới run rảy thốt lên:

- Ngươi ...

Người thanh niên này dừng bước giữa phòng, trên đôi môi thâm xì của hắn ta nở một nụ cười ghê rợn. Ông Mạnh lúc này mới đưa tay lên niệm thầm chú, thế rồi ông chỉ tay về phía cây cảnh ngay gần cửa. Một tia sáng xanh xuất hiện nối tay ông với cái cây cảnh đó. Bỗng nhiên cái cây cảnh của ông Mạnh bỗng như sáng rực lên tỏa ra một mùi hương thơm ngào ngạt. Người thanh niên này vẫn không làm gì chỉ đứng đó mà cười mỉm, thế rồi hắn ta quay lại dương đôi mắt thâm quầng nhìn lên cái cây cảnh đó, ngay tức thì cả cái cây cảnh bỗng dừng phát sáng và tỏa mùi thơm, thay vào đó cái cây này cứ thế mà héo hắt dần đi. Ông Mạnh ngồi trên giường chứng kiến cái sức mạnh bóng tối vô hình đáng sợ đó của người thanh niên này thì ông run rẩy đưa tay lên chỉ vào mặt cậu ta đang mỉm cười mà nói:

- Nhà ngươi ... nhà ngươi ... đồ quỷ dữ...

Người thanh niên này nghiêng đầu nhìn ông Mạnh hỏi móc họng:

- Quỷ dữ ... nếu ta là quỷ dữ thì chả phải ông sẽ có cách tiêu diệt ta hay sao?

Ông Mạnh ngồi trên giường càng nghe những lời người thanh niên này nói thì ông ta càng muôn phần run sợ hơn nữa. Ông Mạnh run sợ là vì bản thân ông ta chưa bao giờ gặp phải một con quỷ nào mà mạnh như thế này, thêm vào đó nữa là sức mạnh của con quỷ này quả thực là mạnh hơn tất cả, mạnh hơn cả những gì mà ông ta biết. Còn đang đứng đó run sợ trước con quỷ bóng tối trong phòng mình thì chợt ông Mạnh như nhớ ra dưới gối mình bao giờ cũng có năm lá mộc bài. Nhớ ra điều đó, ông vội quay người lật gối lấy ra năm lá bài. Ông Mạnh cầm năm lá mộc bài đưa ra trước mặt hô lớn:

- Con cầu mong mộc thần hãy giúp con tiêu diệt con quỷ dữ này.

Nói rồi ông Mạnh cầm năm lá mộc bài ném thẳng lên trần nhà. Tuy nhiên, thay vào việc năm lá bày sẽ quay vòng tròn lơ lửng trên không trung thì lần này cả năm lá bài tự động rơi xuống đất lạch cạch. Người thanh niên đứng ở giữa phòng nhìn thấy cái cảnh đó thì cười phá lên. Ông Mạnh như vẫn không tin vào những gì mình đang nhìn thấy, tức mình ông nghiến răng hỏi:

- Con quỷ dữ kia, nhà ngươi muốn gì?

Người thanh niên này lắc đầu nói:

- Không ... không ... ai nói với ông ta là quỷ dữ cơ chứ?

Ông Mạnh chỉ tay vào mặt người thanh niên này nghiến răng quát lớn:

- Nếu không phải là quỷ thì tại sao lại nhập mộng mà cho ta chứng kiến cảnh gia đình bị hãm hại cơ chứ? Chỉ có là quỷ dữ thì mới tới tim ta để trả thù vào lúc ta đang gần đất xa trời như thế này mà thôi.

Người thanh niên này mỉm cười khoang tay trước mặt mà nói:

- Thế con bạch miêu lúc đầu chạy vào phòng chỉ là điềm báo cho ông biết rằng quỷ dữ đang tới tìm thôi hay sao?

Ông Mạnh nghe cái câu nói đó của người thanh niên này thì như không tin vào mắt mình, càng nhìn vào cái bộ mặt hắc ám của người thanh niên này, ông Mạnh càng đinh ninh rằng hắn ta không thể nào là thần linh được chỉ có thể là quỷ dữ thôi. Nghĩ đến đây, chợt ông Mạnh mỉm cười, thế rồi ông lắc đầu nói giọng mỉa mai:

- Không thể nào... thật thương thay cho cái loại quỷ dữ như người lại dám mạo nhận mình là thần linh.

Chợt người thanh niên này đổi sắc mặt, thế rồi cậu ta như thoát ẩn thoát hiện trong làn khói đen, chỉ trong cái chớp mắt mà người thanh niên này đã hiện ra ngay đằng trước giường của ông Mạnh, một tay hắn ta túm hờ lấy cổ ông Mạnh mà sách cổ ông nhấc khỏi giường. Ông Mạnh tuy không bị siết chặt cổ lắm, nhưng ông dường như có thể cảm nhận được cái hơi lạnh buốt đang lan tỏa ra từ tay hắn, thêm vào đó toàn thân ông bây giờ như bị tê liệt hoàn toàn. Người thanh niên này đưa mặt hắn vào gần mặt ông ta nói phả ra cái hơi lạnh buốt:

- Ông hãy nghe cho rõ đây, ta chính là Nghiệp Chướng Quỷ Thần, kẻ đi thực thi cái mà loài người các ông gọi là nhân quả.

Ông Mạnh nghe những lời nói đó của Nghiệp Chướng Quỷ Thần thì ông ta vẩn gượng mỉm cười mà hỏi móc lại:

- Nếu nói như vậy thì từ trước đên nay ta chưa hề làm việc gì ác, thử hỏi tại sao thần linh lại đến tìm ta cơ chứ?

Nghe đến đây, Nghiệp Chướng Quỷ Thần trợn mắt nghiến răng nói lớn:

- Không làm gì sao?! Ta đến hỏi tội người là vì nhà ngươi đã can thiệp vào công việc của ta!

Nói đến đây Nghiệp Chướng Quỷ Thần mạnh tay quẳng mạnh ông Mạnh lại xuống giường. Thế rồi hắn quay lưng lại mà nói:

- Nhà người theo nghề phù thủy, có phép thuật thì phải hiểu rõ rằng trên đời này ân oán tuần hoàn, cái gì cũng có cái giá của nó. Vậy vì cớ làm sao người lại đi phá bỏ cái mà các người tin là nhân quả cớ chứ?

Ông Mạnh từ từ ngồi dậy trên giường nhìn người thanh niên kia cười nói:

- Nhà ngươi mở mồm ra thì tự xưng mình là người đi thực hiện nhân quả. Vậy ta hỏi ngươi, nhân quả ở đâu khi mà những người dân lương thiện luôn bị quỷ dữ quấy rối? Nhân quả ở đâu? Việc của ta là trừ dan giệt bạo, giúp người thoát khỏi cảnh khổ đau thì có gì là sai trái cơ chứ?

Nghiệp Chướng Quỷ Thần lúc này mới quay hẳn người lại chỉ tay vào mặt ông Mạnh cười lớn mà nói:

- Nhà ngươi đã luyện phép được đến như bây giờ rồi mà vẫn còn bị cái chữ tôi lấn chiếm suy nghĩ. Người nghĩ rằng bản thân ngươi là một thầy phù thủy tài phép thì ngươi có thể biết hết mọi chuyện trên thế gian hay sao? Ngươi nghĩ rằng những gia đình ngươi từng giúp đỡ, những con quỷ ngươi từng tiêu diệt chỉ đơn giản là lộng hành hay sao? Có bao giờ người biết về kiếp trước của một gia đình, của một con người không? Có bao giờ người biết được vong quỷ tại sao lại bị đọa vào ngã quỷ không luân hồi hay chưa? Có bao giờ người hiểu được cái câu "đọa kiếp luân hồi" hay không?

Ông Mạnh như cứng lưỡi trước những lời nói đó của Nghiệp Chướng Quỷ Thần, ông Mạnh cố cãi:

- Kiếp nào cho bằng kiếp này, thử hỏi làm sao nhà người nói ta có thể dương mắt lên nhìn cảnh chúng sinh lầm than được cơ chứ? Đến thần linh như các người còn không thèm ra tay cứu giúp thì thử hỏi các người có tư cách gì mà buộc tội ta?

Nghiệp Chướng Quỷ Thần càng nghe ông Mạnh nói thì càng cười lớn. Thế rồi hắn ta tặc lưỡi nói:

- Ôi hai chữ nhân quả... đến bao giờ thì lũ người trần mắt thịt các ngươi mới hiểu thấu cơ chứ?

Thế rồi Nghiệp Chướng Quỷ Thần từ từ tiến tới phía ông Mạnh khom lưng mà nói:

- Được thôi, nếu nhà ngươi không cam lòng nhìn cảnh chúng sinh đọa đầy, vậy ta sẽ cho người biết trước tương lai. Khi ngươi bước qua cõi khác, trong tay sẽ không có lấy một mộc binh đi theo bảo vệ, thêm vào đó gia đình nhà ngươi sẽ lụi bại vì bị quỷ dữ báo thù. Và điều thú vị hơn nữa là đứa cháu yêu Ngọc Lam của ngươi, là hiện thân của hỏa thần, sẽ bị ma quỷ hành hạ tới già.

Ông Mạnh nghe thấy Ngọc Lam sẽ bị như vậy thì sắc mặt ông ta kinh hãi lắm, ông Mạnh miệng run rẩy nói:

- Không ... không thể nào ...

Nghiệp Chướng Quỷ Thần đứng thẳng người nói:

- Để ta coi coi, một khi nhà người đã khuất núi thì ai sẽ rủ long thương.

Nói đến đây thì Nghiệp Chướng Quỷ Thẩn ngẩng mặt lên trời cười một cái giọng cười khanh khách nghe mà đến rợn người. Về phần ông Mạnh thì ông ta vẫn ngồi trên giường mặt tái mét, dường như linh tính đã mách bảo ông rằng cái kẻ đang đứng ngay trước mặt ông bây giờ đây chính là một vị thần. Nghĩ đến đây, ngay khi Nghiệp Chướng Quỷ Thần vừa quay người bước đi được mấy bước thì ông Mạnh đã chồm người dậy với tay nắm lấy vạt áo của Nghiệp Chướng Quỷ Thần. Nghiệp Chướng Quỷ Thần quay ngang đầu nhìn ông Mạnh đang bò dưới đất túm lấy vạt áo của mình hỏi bằng một giọng lạnh lùng:

- Ông còn muốn cái gì nữa? ta đã cho ông biết trước được tương lai rồi còn gì?

Ông Mạnh lúc này nằm trên giường, hai tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo dài của Nghiệp Chướng Quỷ Thần, đầu ông cúi xuống đất nói giọng sợ hãi:

- Xin thần linh... xin thần linh rủ lòng thương. Con đã biết tội của con rồi, xin thần linh đường làm hại tới bé Ngọc lam, nó ... nó chỉ là một đứa nhỏ. Bao nhiêu tội trạng con xin gánh chịu hết ạ...

Nghiệp Chướng Quỷ Thần quay hẳn người, hắn dùng chân cố đạp để gỡ hai tay của ông Mạnh ra, trên cái khuôn mặt gầy hom hem đó của hắn ta lại nở một nụ cười. Nghiệp Chướng Quỷ Thần nói:

- Chẳng phải ông vẫn tự tin bản thân mình là một thầy phù thủy cao tay đó hay sao. Tất cả những gì sắp xảy ra với gia đình ông đều sẽ là do bàn tay của quỷ dữ tạo nên. Nếu vậy thì chắc chắn ông phải có cách giải quyết chứ?

Ông Mạnh vẫn nằm trên mặt đất, hai tay cố nắm chặt lấy chân của Nghiệp Chướng Quỷ Thần, ông nói giọng van xin lạy lục:

- Xin thần linh rủ lòng thương, tôi biết tội trạng của tôi rồi ... bao nhiêu quả báo tôi xin gánh chịu hết ... xin đừng làm hại gia đình tôi mà... xin ngài đừng làm hại tới Ngọc Lam...

Hai người cứ thế giằng co nhau trong phòng ngủ của ông Mạnh. Một kẻ trần tục làm thầy đang nằm dưới đất lê lết van xin hai tay túm lấy áo còn đầu thì cứ cúi gập xuống mặt đất. một kẻ thì đứng ngửng cao đầu thẳng lưng, mặt không hề tỏ vẻ gì là sót thương cho cái người đang cúi lạy van xin hắn cả, phải chăng đây là cái cảnh tượng mà con người chúng ta hay thấy ở các vị thần linh hay sao? Ông Mạnh cứ thế mà nằm dưới đất van xin lạy lục Nghiệp Chướng Quỷ Thần, thế rồi hắn chốt hạ một câu:

- Như ta đã nói, nếu để nhà người chịu hết thì đó không còn gọi là luật nhân quả nữa. Hãy tự nghĩ cách mà cứu lấy gia đình của nhà ngươi đi.

Nói rồi Nghiệp Chướng Quỷ Thần dùng một chân hất mạnh ông Mạnh ngã lăn ra đất. Ngay khi ông Mạnh kịp lật người và bò lại thì Nghiệp Chướng Quỷ Thần đã tan thành khói đen rồi.

Ông Mạnh lại một lần nữa bật dậy trên chính chiếc giường của mình, toàn thân ông mồ hôi vã ra như tắm. Thế rồi ông Mạnh cất lên những tiếng ho khù khụ vang vọng khắp cả bốn bề không gian yên ả. Ông Mạnh còn muôn phần kinh hãi hơn nữa khi mà trong phòng vẫn còn phảng phất khói đen, cái thứ khói của Nghiệp Chướng Quỷ Thần. Còn đang ngồi đó ho khù khụ trong lo sợ thì Ngọc Lam đã chạy vào bên ông Mạnh, Ngọc Lam một tay vuốt lưng cho ông mình, mặt lo lắng hỏi:

- Ông ơi ông không sao chứ? Cháu lấy nước cho ông uống nhé?

Ông Mạnh vẫn ho khù khụ, thế rồi ông quay mặt ra nhìn Ngọc Lam, chợt những lời nói lúc nào của Nghiệp Chướng Quỷ Thần lại văng vẳng bên tai. Ông Mạnh không nói gì chỉ nhìn Ngọc lam với hai con mắt rơm rớm, "Không lẽ nào đứa cháu mà bẩn thân ông ta yêu thương nhất rồi sẽ phải gánh lấy cái nghiệp mà ông và cha ông ta gây ra hay sao?", ông Mạnh cứ ngồi đó đờ người ra mà nghĩ thầm. Ngọc Lam thấy ông nội mình có gì đó lạ lắm, vẻ mặt cô ta lo lắng hơn, Ngọc Lam hỏi:

- Ông ơi, sao ông lại khóc?

Ông Mạnh lắc đầu, giọng run run:

- Không ... ông không sao đâu mà ...

Thế rồi Ngọc Lam chạy ra phía bàn rót một cốc nước lọc cho ông nội mình uống. Khi mang nước lại cô để ý thấy trên sàn nhà có mấy lá mộc bài rơi vãi, Ngọc Lam cúi người nhặt đủ năm lá mộc bài lên đưa cho ông nội mình và nói:

- Ông ơi, ông cất mộc bài đi này. Ông uống nước đi.

Ông Mạnh đón lấy năm lá mộc bài mà tay run lên, có lẽ là ông ta còn đang quá sợ hãi về cái tương lai đen tối mà gia đình ông sắp phải trải qua.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, ông Mạnh thì ngày một yếu dần đi và có lẽ cái khoảng thời gian mà ông còn tồn tại trên cõi đời này là rất ngắn. Nhưng ông Mạnh có lẽ vẫn còn nhớ mãi cái hình ảnh đêm nào mà con bạch miu đưa Nghiệp Chướng Quỷ Thần tới gặp ông, và những gì mà hắn ta nói với ông về vận mệnh của gia đình ông sau này, nhất là vận mệnh của Ngọc lam, đứa cháu gái mà ông Mạnh yêu thương nhất. Bản thân ông Mạnh bây giờ đang suy nghĩ coi làm cách nào để có thể chặn chân quỷ dữ khiến cho bọn chúng không thể tới quậy phá nhà ông được. Sau nhiều đêm nghĩ ngợi, cuối cùng ông Mạnh đã dùng toàn bộ sự hiểu biết và phép thuật của mình để nghĩ ra kế chặn chân quỷ dữ và một lần cuối cùng thay đổi cái vận mệnh đắng cay của gia đình ông. Vậy ông Mạnh làm cách nào? Cũng không có gì khó hiểu lắm, việc đầu tiên mà ông Mạnh làm đó là ông ra vườn cây cảnh của mình, chọn ra đủ bốn cây cảnh thiêng nhất và cắt tỉa chúng thành những kiểu dáng như trong sách thuật Mộc Thần mà ông học được. Sau đó ông Mạnh khéo léo bảo người nhà sắp xếp bốn cây cảnh này vào đúng vị trí như để yểm bủa cả căn nhà. Bên cạnh đó, ông Mạnh đã bắt người nhà lên tận rừng núi cao để tìm cho được một khúc cây cực kì quý hiếm. Khi có được khúc cây đó, ông mạnh khéo léo bảo thợ đυ.c thành tám chiếc đinh bẩy tấc. Sau khi hoàn thành, ông Mạnh mất gần một ngày trời chỉ đẻ yểm bùa tám cây mộc đinh đó. Mộc đinh sau khi được yểm bùa và luyện thành thì bản thân chúng còn cứng hơn cả sắt, thêm vào đó mộc đinh phát ra một thứ ánh sáng vàng nhạt êm dịu và tỏa ra một thứ mùi hương nhẹ nhàng phảng phất. Điều đặc biệt cần nhắc đến ở tám cây mộc đinh này là chỉ cần chôn chúng trước cửa nhà con cháu, mỗi nhà một cái, và trước nhà bàn thở tổ ba cậy. Hàng ngày con cháu dẫm lên cây đinh đó sẽ được chuyền cho một thứ ánh sáng của Mộc Thần giúp bảo vệ khỏi ma quỷ, và chính cái mùi hương của mộc đinh sẽ bám lấy người của con cháu ông Mạnh sau này và sua đuổi ma quỷ khiến chúng sợ hãi không dám lại gần. Sau khi đã chôn đinh và sắp xếp cây cảnh vào vị trí, lúc này ông Mạnh mới yên tâm rằng gia đình ông sau này sẽ không còn gặp trở ngại gì nữa.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, và rồi ông Mạnh ngày càng yếu đi, còn Ngọc Lam thì cũng đã vào học cấp ba. Có lẽ cái lời tiên tri của vong quỷ ngày nào là không sai vào đâu được khi mà Ngọc Lam càng lớn có vẻ như không còn nghe lời bố mẹ nữa. Ngọc Lam vốn là một đứa con gái thông minh và có nghị lực, quyết tâm, và là người năng động. Thế nhưng không hiểu là do ý trời hay do tính cách mà chuyện học hành đối với Ngọc Lam không được xuôn xẻ cho lắm. Nhà Ngọc Lam vốn giầu có cho nên chẳng mấy chốc mà cô cũng dần đua đòi theo chúng bạn mà bỏ bê tất cả. Trong nhà này người chứng kiến cảnh đó đau lòng nhất không phải là bố mẹ của Ngọc Lam, mà người đau lòng nhất lại chính là ông Mạnh, một thầy phù thủy tâm huyết khi nhìn thấy đứa cháu của mình dần dần rời bỏ cái lãnh vực tâm linh mà đắm chìm vào những thứ vật chất tầm thường, có lẽ Ngọc Lam bây giờ không còn là Ngọc Lam ngày xưa của ông Mạnh nữa rồi. Đêm hôm đó là đêm 27 tết, cũng là cái đêm mà ông Mạnh có lẽ là sẽ không qua khỏi. Ông Mạnh nằm trên giường, tiếng ông ho vang khắp cả nhà. Bố của Ngọc Lam ngồi bên cạnh, ông Mạnh cố kìm cái cơn ho của mình, ông nói:

- Ngọc... Ngọc Lam đâu? ... cho bố ... cho bố gặp nó...

Bố của Ngọc Lam nghĩ ngợi một lúc, bác ta biết rằng giờ này chắc chắn Ngọc Lam đang chuẩn bị đi chơi, nhưng bác ta vẫn đứng dậy nói:

- Bố đợi con một chút ... để con đi gọi nó...

Thế rồi bác ta đứng dậy đi về phía buồng Ngọc Lam, đằng sau vẫn là tiếng ông Mạnh đang ho lên từng cơn. Bố của Ngọc Lam vừa bước gần đến cửa phòng của cô thì Ngọc Lam bước ra với cái quần bò bó rách, cái áo choàng lông nhung và mùi nước hoa nồng nặc. Bố của Ngọc Lam nói:

- Con rẽ qua buồng ông một tí, ông muốn gặp con...

Ngọc Lam thở dài vẻ khó chịu, cô nói:

- Lại có chuyện gì nữa đây...

Thế rồi Ngọc Lam ngồi xuống bên cạnh ông Mạnh, cô nắm lấy tay ông Mạnh và nói:

- Ông ơi ... ông cảm thấy sao rồi ạ...

Ông Mạnh nhìn Ngọc Lam hai con mắt rơm rớm nói:

- Cháu ... cháu có thể ở lại bên ông đêm nay được không?

Ngọc Lam thờ dài, thế rồi cô ta nói:

- Ông à... tối nay cháu có hẹn với bạn rồi... có gì cháu sẽ mua món cháo ngao về cho ông ăn đêm nhé...

Ông Mạnh còn chưa kịp nói gì thì tiếng chuông điện thoại từ trong cái túi đeo chéo trên người cô đã reo vang. Ngọc Lam rút tay mình khỏi tay ông Mạnh, cô lôi cái máy ra giập đi. Thế rồi Ngọc Lam đặt tay lên người ông mình và nói:

- Thôi cháu đi đây ... có gì cháu sẽ mua cháo cho ông nhé... cháu chào ông...

Thế rồi Ngọc Lam từ từ đứng dậy, cô rút từ trong túi ra một điếu thuốc bạc hà và châm lên. Ông Mạnh cố nhổm người dậy nói:

- Ngọc ... Ngọc Lam ...

Ngọc Lam miệng phì phào điếu thuốc, thế rồi cô ta đứng ở cửa quay lại mỉm cười nói:

- Ông yên tâm cháu sẽ về gặp ông mà ...

Nói rồi Ngọc Lam vẫy tay chào tạm biệt mà đi thẳng ra ngoài cửa, nơi mà đám bạn cô đang đợi. Ông Mạnh cố với tay định gọi tên Ngọc Lam nhưng cơn ho cứ mãi kéo dài. Bố Ngọc Lam thấy vậy mới vội chạy lại để đỡ ông Mạnh ngồi dậy. Ông Mạnh vẫn ho khù khụ, ông ta đưa một tay lên che miệng, sau khi ho xong, ông Mạnh đưa tay ra nhìn thì ông thất thần kinh hãi khi mà ông nhìn thấy những đốm đỏ đang vấy trên tay ông ta.