Chiếc xe ô tô đen đưa cả Hằng, Ngọc Lam và một số đồng chí thuộc bạn ngành ĐNQP tới đường Hàng Bông. Phải khó khăn lắm, chiếc xe này mới dừng lại được trước một con ngõ nhỏ. Nguyên đoạn đường Hàng Bông đã bị phong tỏa và hạn chế tối đa các phương tiện xe cô đi lại, một loạt các đồng chí cảnh sát giao thông, cảnh sát cơ động đã có mặt để duy chì trật tự trị an cho đoạn đường này. Hằng, Ngọc Lam và mấy đồng chí khác bước xuống xe và đi thẳng vào con ngõ nhỏ đó. Một đồng chí ĐNQP khác bước ra và đưa cả nhóm người vào. Đồng chí này vừa đi vừa thống kê lại tình hình vụ việc cho Hằng và Ngọc Lam nghe. Theo như lời đồng chí này thì phải mất mấy tháng thì bên cảnh sát hình sự mới điều tra được ổ của băng nhóm tội phạm đầu trọc hôm nào. Khi trấn áp hay bắt giữ các đối tượng, các chiến sĩ liên ngành còn khám phá ra được một lượng lớn vũ khí thô sơ như dao, kiếm, búa và một lượng lớn các chất ma tuy tổng hợp và một lượng lớn tiền mặt mà giá trị lên tới hằng nghìn tỷ đồng. Hằng và Ngọc Lam được đồng chí DNQP này đưa vào một căn nhà khá lớn trong con ngõ này. Ngọc Lam vừa bước vào là cô đã có ngay cái cảm giác rờn rợn tóc gáy, cái cảm giác mà vong quỷ đang hiện diện vậy. Ngọc Lam vừa đi vừa nhìn quanh căn nhà này, cô để ý thấy hầu hết căn nhà được làm bằng gỗ cổ với cái trần cao hun hút, trên đó là vô vàn thanh gỗ to lớn để trụ cho mái nhà, có thể nói trên trần nhà chỉ còn là một mầu đen huyền bí đáng sợ.
Đồng chí ĐNQP đưa cả hai người tới một cái tủ gỗ nhỏ để gần buồng tắm, sau đó cậu mở toang tủ ra, bên trong tủ là vô vàn những chai nước mầu đen. Hằng nhìn hỏi:
- Cái gì đây?
Đồng chí kia trả lời:
- Hiện giờ chúng tôi chưa xác định được đây là thứ dung dịch gì, qua nghiên cứu sơ bộ thì đây không phải là ma túy hay những chất gây nghiện tương tự, nó chỉ đơn thuần là những chai nước mầu đen với những hợp chất mà ta chưa thể xác định được...
Hằng với tay lấy một chai nước đen ra nhìn, sau đó đưa cho Ngọc Lam coi kĩ lại. Lạ thay là ngay khi Ngọc Lam vừa cầm vào chai nước thì cái thứ dung dịch đen này như co lại và chánh cái chỗ mà tay Ngọc Lam tiếp xúc với vỏ chai vậy. Chiến sĩ ĐNQP nói tiếp:
- Chúng tôi đã gửi một số lượng lớn dung dịch này về phòng nghiên cứu để điều tra thêm, hy vọng là sẽ có kết quả sớm thôi.
Hằng hỏi:
- Còn phát hiện gì ra thêm nữa không?
Đồng chỉ này đáp:
- Có, mời chỉ huy đi theo tôi.
Đồng chí này đưa cả hai người vào một cái buồng tắm nhỏ, nơi mà nền nhà bị đào bới để lộ một đường ống nước lớn đã được khoét và thiết kế lại với những vòi cao su khác cắm thẳng vào đường ống nước đó. Hằng nhìn thoáng qua thì như đã hiểu mọi chuyện, nhưng cô vẫn nghe chiến sĩ này bào cáo tiếp:
- Chúng tôi còn phát hiện ra các đối tượng nghi vấn ở đây đang ngấm ngầm làm gì đó với nguồn nước sạch của thành phố...
Vừa nói, chiến sĩ này vừa chỉ tay vào những chai thủy tinh để la liệt bên cạnh ống dẫn nước và nói:
- Chúng tôi đã gọi qua bên nhà máy nước thành phố và xác minh đây là một đoạn đường ống nước chính. Bên cạnh đó chúng tôi đã tạm thời cho khóa van nguồn nước của toàn bộ khu phố này, nhưng có lẽ những đối tượng kia đã đổ thứ dung dịch đen này vào nguồn nước chính được một thời gian khá là lâu rồi.
Ngọc Lam cúi người xuống, cô đặt chai nước qua bên cạnh, thế rồi Ngọc Lam nói nhỏ:
- Thôi đúng rồi, bọn chúng đầu độc người thường bằng đường nước, tại sao chúng ta không nghĩ ngay ra chứ. Mỗi ngày đổ một liều lượng vừa phải, người tiêu dùng nước ngày qua ngày bị chất độc ngấm dần vào cơ thế...
Hằng bây giờ thì mọi chuyện đã rõ, cô quay qua nói vẻ mặt lo lắng với đồng chí ĐNQP kia vẻ mặt thúc giục:
- Đồng chí mau mau liên lạc với bên phòng thí nghiệm, bảo họ mau mau giải má thứ dịch đen này. Đồng thời liên lạc vào cho bên lãnh đạo trong miền Nam yêu cầu họ gửi một lượng lớn thuốc chữa trong chiến dịch Sapa ra đây nhanh lên.
Đồng chí này đưa tay lên hô lớn "Rõ", thế rồi cậu ta chạy ù ra ngoài. Ngọc Lam lúc này mới đứng lên nhìn Hằng với ánh mắt buồn bã, cô ta nói:
- Nếu vậy có nghĩa là chúng ta ai cũng mang cái bệnh này trong người, chị có, em có ... vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian thôi.
Hằng nhìn Ngọc Lam đáp:
- Theo em thì giờ phải làm sao?
Ngọc Lam vẻ mặt nghĩ ngợi, thế rồi cô nói:
- Hiện giờ như chị nói là có thuốc chữa thì cần đưa gấp ra ngoài Hà Nội này, còn em sẽ liên lạc với mấy người bạn em, để coi họ có cao kiến gì không.
Nói rồi Hằng với Ngọc Lam bước lại ra ngoài phòng khách nơi có cái trần nhà tối om. Cứ tưởng rằng toàn bộ nghi phạm đã bị bắt và áp giải đi hết, nhưng không ngờ trên một xà ngang đó là một cặp mắt đỏ lòm đang nhìn xuống Hằng và Ngọc Lam.
Khi thấy rằng chỉ còn có mỗi Hằng và Ngọc Lam đứng trong phòng thì cái bóng đen này mới từ từ tụt xuống trước mặt hai người. Cả Hằng và Ngọc Lam đang đứng đó nghe tiếng "bịch" như có vật gì rớt xuống thì cả hai quay đầu lại, tay Ngọc Lam đang cầm di động như thể gọi cho ông Halem. Cả hai người vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy một đứa bé gầy dơ xương với cái lưng còng và những đốt xương sống nổi lên, khắp người nó là gân đen với cái dáng đi bò trên mặt đất như một thằng bé bị tật nguyền vậy. Trên người nó là không một mảnh vải che thân trừ cái khố dân tộc và một cái bình gỗ. Không kịp phản ứng gì thì thằng nhóc này đã nhanh tay móc bên hông cái bình gỗ mở nắp mà tạt thứ dung dịch đen vào mặt Ngọc Lam. Ngọc Lam như bị cái thứ dung dịch đen đó thiêu rụi hai con mắt, cô buông điện thoại lấy tay ôm mặt gào thét trong đau đớn mà quỳ xuống. Hằng thì nhanh tay rút khẩu súng bên hông ra cho thằng bé kia một viên đạn đồng vào đầu. Tiếng súng nổ vang ra từ căn nhà, lập tức một lượng lớn các chiến sĩ liên ngành lao ngay vào để ứng cứu.
Ngọc Lam tức tốc được đưa vào viện để chữa trị, có thể nói rằng giờ cô không còn la hét nữa vì cơn đau của cô đã dịu đi, tuy chỉ có điều đó là hiện giờ bao quanh cô chỉ là một màn đêm đen dày đặc. Mọi chuyện chưa chấm dứt ở đó, điều còn đáng lo ngại hơn nữa đó là dù đã được đưa đi nhiều viện để xét nghiệm, nhưng những bằng chứng và xét nghiệm y khoa đều cho thấy rằng mắt của Ngọc Lam nhìn từ ngoài vào rất bình thường, và không hề có dấu hiệu gì của bị bệnh hay bị chất độc làm hoại tử con mắt cả. Biết được con mình bị tai nạn trong lúc thi hành nhiệm vụ thì người nhà Ngọc Lam đã thay nhau vào viện chăm nom cô, bên cạnh đó hội ông Halem đã tìm cách liên lạc với người phụ nữ tên Hoa, người mà ông Halem cho là hiện thân của đại mộc lân. Tuy nhiên đúng vào lúc nguy cấp nhất thì người phụ nữ tên Hoa này đã đi có việc lên Sapa, cái người mà ông Halem tìn rằng là người duy nhất có thể cứu được Ngọc Lam. Vậy không lẽ nào, suốt cuộc đời của Ngọc Lam, cô sẽ phải chịu cái số phận mù giở hay sao?
Giờ đây, nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh này, dù cho có rất nhiều người ngồi quang cô bây giờ, nhưng những gì mà Ngọc Lam có thể cảm nhận được chỉ đơn thuần là một màn đêm đen dày đặc. Mặc dù bây giờ Ngọc Lam đã tự chấn tĩnh được bản thân mình, thế nhưng trong thâm tâm của Ngọc Lam thì cô đang sợ hãi vô cùng. Trong đầu Ngọc Lam bây giờ lại nhớ lại cái hình ảnh đêm nào mà cô ở tại Quốc Tử Giám trước khi được nữ thần trí tuệ mở cho cặp hỏa nhãn. Trong đầu của cô hiện giờ chỉ đơn thuần là hình ảnh Ngọc Lam đang ngồi một mình trong bóng tối, vãn y như cái đêm hôm đó. Ngọc Lam ngồi đó đưa đôi mắt nhìn khắp bồn bề, không một thứ ánh sáng rọi tới, không có bất kì một con vật hộ thân nào, mà chỉ đơn thuần là một màn đêm đen dày đặc bao phủ. Cảm thấy quá sợ hãi cái cảnh tượng này trong đầu, Ngọc Lam bền nghĩ tới một nơi sáng hơn, một nơi mà ngọn lửa thiêu rừng rực, đó chính là ngọn lửa thù hận uất ức trong lòng cô đã bộc phát hôm nào tại phòng lấy cung của bên cảnh sát hình sự. Ngay tức thì bao quanh Ngọc Lam bỗng sáng rực lên cái ngọn lửa uất ức căm hơn đó, và rồi Địa Mẫu lại hiện ra. Mọi việc diễn ra cứ như thể cái đêm hôm đó vậy, từng cử chỉ, từng hành động, từng lời nói, tất cả đều quen thuộc lắm. Nhưng ngay khi mà Địa Mẫu đưa hai bàn tay ôm lấy mặt của Ngọc Lam trong ngọn lửa nghi ngút đó thì dường như có gì đó không phải, Ngọc Lam để ý thấy hai con mắt của Địa Mẫu như đen dần đi.
Hiện giờ nằm trong bệnh viện chỉ có Long đang ngồi bên cạnh Ngọc Lam đang nằm ngủ im lìm trên chiếc giường. Long bỗng chốc cảm thấy nôn nao trong lòng, thế rồi cậu ta quay mắt ra để ý cái vòng của Ngọc Lam đeo, hai viên đá lửa bỗng chốc sáng rực lên, tiếp theo đó là khắp người Ngọc Lam đang lên cơn co giật từng hồi cực mạnh. Long hốt hoảng chồm dậy, cậu ta cố giữ người Ngọc Lam lại và nói:
- Ngọc Lam! Tỉnh lại đi, em làm sao vậy?!
Thế nhưng mặc cho Long có cố gọi hay đánh thức cô cỡ nào thì Ngọc Lam vẫn co giật từng hồi, Long nào đâu có biết được rằng Ngọc Lam đang đấu tranh vật lộn với một con quỷ đang giả dạng làm Địa Mẫu trong giấc mơ của cô. Long cố lấy người đè cho người Ngọc Lam nằm im, đồng thời cậu hô hoán cho toàn bộ bác sĩ và ý tá. Mọi người lao vào, mỗi người một tay cố đè người Ngọc Lam xuống, người thì tiêm thuốc cho cô, thế nhưng mà chẳng có kết quả gì. Ngược lại, tất cả mọi người đều bị Ngọc Lam hất ngã sõng xoài, thế rồi bất thình lình Ngọc Lam dựng thẳng người dậy ngồi trên giường, hai mắt mở chừng chừng, toàn thân vẫn co giật từng hồi. Vừa lúc này Khánh mang đồ tới thăm Ngọc Lam, thấy tình trạng cô như vậy, Khánh vội lao vào ôm chặt lấy Ngọc lam mà nói:
- Ngọc Lam! Em sao thế này ... sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?!
Không một tiếng trả lời, toàn cơ thể Ngọc Lam vẫn co giật từng hồi.
Trong thâm tâm Ngọc Lam lúc này, cô đang phải giằng co và trống chả quyết luyệt với con quỷ dữ đang cào cấu cô. Chiếc vòng do Long tặng ở tay Ngọc Lam liên tục co thắt vào cổ tay cô, và cứ thế trong thâm tâm Ngọc Lam, cô thấy hình ảnh con quỷ dữ đội lốt Địa Mẫu cứ thoát ẩn thoát hiện từng hồi. Thế nhưng cho dù hình ảnh nó có thoát ẩn thoát hiện, toàn thân Ngọc Lam là một cảm giác đau đớn vô tận khi mà con quỷ dữ đó vẫn cố bám lấy và cào xé cơ thể cô. Có lẽ giờ này Ngọc Lam không còn chịu đựng được nữa, không hiểu vì lí do gì mà toàn bộ phép thuật của cô đã tan biến và không thể sử dụng được. Gồng hết sức bình sinh, Ngọc Lam hất mạnh con quỷ dữ đó ngã lăn ra, nhanh như chớp, Ngọc lam như nhớ ra rằng mình còn có con dao hộ thân mà Long tặng cho mình. Nhanh như cắt, Ngọc Lam rút con dao gấp trong túi ra, thế rồi cô lao tới đâm một nhát chí tử vào tim con quỷ dữ đó. Ngay sau cái nhát đâm chí tử đó, hình ảnh con quỷ dữ bỗng tan biến, chỉ còn lại màn đêm đen dày đặc. Bỗng nhiên, bên tai Ngọc Lam khẽ vang lên tiếng rêи ɾỉ:
- Ngọc Lam ... em ... em...
Ngọc Lam như giật thót người khi nhận ra đó chính là giọng của Khánh. Ngọc Lam nào đâu có thể ngờ được rằng, cái người mà cô đã đẩy ra và đâm một nhát chí tử ngoài đời không phải là con quỷ dữ, mà chính là Khánh, người luôn yêu cô. Mọi người xung quanh thấy vậy thì vội lao vào ôm lấy Ngọc Lam, một số người khác thì vội vã đưa Khánh đi cấp cứu. Ngọc Lam đứng đó ngồi trên giường, hai hàng lệ của cô tuôn rơi, Ngọc Lam gào khóc trong nước mắt:
- Không ! Em xin lỗi anh mà! Em không cố ý!!!
... Tầm một tháng sau ...
Ông Halem, Long, và Liên đang ngồi cùng với Ngọc Lam tại cái ghế đá dưới sân chính của bệnh viện. Một người đà bà tiến lại gần cả bốn người, Long như nhận ra cậu đứng dậy nói:
- Cô Hoa.
Ngọc Lam như nghe thấy cô quay đầu hỏi:
- Ai ... ai cơ?
Cô Hoa từ từ tiến tới, cô móc trong cái lọ thủy tinh để tở túi sách ra hái cánh hoa hồng đen và nói:
- Con hãy đắp hai cánh hoa hồng đen này lên mắt của hỏa phụng thiên đi, cô ta sẽ nhìn thấy được lại như xưa.
Ông Halem lúc này mới nói với Ngọc Lam:
- Giới thiệu với con, đây là cô Hoa, có chân thân là đại lân mộc.
Ngọc Lam mỉm cười, có lẽ không phải là cái điệu cười mừng rỡ, mà đơn thuần chỉ là cái nụ cười cay đắng:
- Tại sao bây giờ cô mới tới?
Cô Hoa nhìn Ngọc Lam đáp:
- Ta bận đi tìm thuốc cho con.
Ngọc Lam nghe xong thì cô ngửa đầu lên giời mà cười ra nước mắt, cô nói:
- Quả nhiên là mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của người, Địa Mẫu ạ.
Ngay sau khi Long đặt hai cánh hoa hồng đen lên hai mắt của Ngọc Lam, hai cánh hoa hồng bốc thành khói thì Ngọc Lam đã nhìn lại được.
Ngọc Lam cuối cùng đã nhìn lại được, cô đã cùng với mọi người tới thăm Khánh. Cứ tưởng rằng Khánh sẽ chết sau cái nhát đâm chí tử, nào ngờ bây giờ cậu ta đã rơi vào một trạng thái hôn mê. Mặc dù bố mẹ của Khánh không hề thích Ngọc Lam một tẹo nào, thế nhưng mà họ vẫn phải cho Ngọc Lam vào. Nhìn Khánh đang nằm trên chiếc giường bệnh, không một cử động, thì Ngọc Lam không tài nào cầm được nước mắt. Phải lấy hết can đảm, Ngọc Lam mới cầm lấy tay Khánh mà nói trong nghẹn ngào:
- Mong anh tha lỗi cho em.
Nói rồi Ngọc Lam lặng lẽ bỏ ra ngoài. Tối hôm đó khi mà không còn người nhà bệnh nhân nào lai vãng trong viện. Hai người mặc quân phục đen dảo bước cứ như thể họ là người của ĐNQP vậy. Hai người này mở cửa bước vào phòng mà Khánh đang nằm, một người mặc quân phục đen có lẽ là cấp dưới nói:
- Thưa chỉ huy, cậu ta đây ạ.
Viên chỉ huy lúc này mới cúi mặt nhìn chằm chằm vào Khánh một lúc. Thế rồi hắn rút từ trong túi ra một cái bơm xi lanh với thứ dung dịch đen. Tên chỉ huy này rút nắp xi lanh ra tiêm thẳng vào túi dịch đang truyền cho Khánh, vừa chuyền hắn vừa mỉm cười mà nói:
- Nếu thứ dung dịch này mà không thể gϊếŧ được hỏa phung thiên, thì hãy thử coi liệu tên này có gϊếŧ được nó hay không.
... Không lâu sau ...
Mọi việc có lẽ là đã trở lại bình thường với gia đình Ngọc Lam khi mà cả nhà cô đã vượt qua được mọi tai kiếp. Hôm nay là ngày đẹp trời, ông Halem đã lên kế hoạch để cả bốn người Ngọc Lam, Hoa, Long, và Thạch đến đền Trần để làm lễ. Để chánh bị mất trật tự, Ngọc Lam đã gọi cho Hằng và nhờ phong tỏa đền Trần trong vòng một ngày chỉ để tiếp bốn người bọn họ. Sau khi đã dâng lễ lạc đầy đủ, cả bốn người, hay có thể coi là tứ thánh đứng trước bàn thờ đức thánh Trần mà quỳ lạy. Bên ngoài là bao nhiêu người dân hiếu kì tò mò đang bu lại để coi coi chuyện gì đang diễn ra. Bất ngờ, từ trong đám đông dân chúng đang bu đầy, một thanh niên tưởng chừng như ngáo đá đã đẩy ngã tất cả những chiến sĩ ĐNQP đang canh gác mà lao thẳng vào giữa sân. Người thanh niên tóc đỏ chót, gầy rộc, khắp người là gân đỏ này gào lên:
- Nhà Trần đã lụy tàn! Trần Hưng Đạo đã chết! Các người còn tôn thờ hắn làm gì! Giờ dù cho có là tứ thánh đi chăng nữa, các người cũng không cứu lấy nổi dân Nam đâu!
Chàng thanh niên này cứ đứng đó chửi bới, mấy chiến sĩ ĐNQP lao vào lôi hắn ta ra thì đều bị hắn ta đánh văng ra. Lúc này ông Halem và Ngọc Lam cùng với mấy người mới bước ra trước để coi ai mà hỗn hào như vậy. Nào ngờ mấy người đó còn chưa kịp ra tay, bất ngờ một tượng đá tướng sĩ ngoài sân bỗng cử động. Vị tướng này dút đao ra lao tới chém bay đầu người thanh niên này trước sự chứng kiến của bao người dân. Ngọc Lam, Long, cô Hoa và chú Thạch thì còn kinh hãi hơn nữa, thế những bất ngờ từ đằng sau họ phát ra một thứ ánh sáng vàng óng ả, ngay tức thì mọi người quay mặt lại, không nói không rằng tất cả quỳ xuống mà nói:
- Chúng thần bái kiến Hưng Đạo đại vương.
Thì ra thứ ánh sáng vàng óng ả đó được phát ra từ bộ áo giáp mặc trên người Trần Hưng Đạo với giáng vẻ uy nghiêm. Trần Hưng đạo đứng đó nhìn ra sân trước, nơi một vị tướng sĩ mới chặt đầu quỷ dữ, ngài nói:
- Vậy là bọn chúng đã quay trở lại rồi.
... Ít lâu sau ...
Sau khi được lệnh của Hưng Đạo đại vương, Long đã nhanh chóng chế tạo ra một bộ giáp sắt cho cả người và ngựa cỡ lớn được đúc bằng ngọn lửa của Ngọc Lam. Chú Thạch và Long hai người trở bộ giáp sắt đó tới thẳng đền Sóc Sơn. Lựa lúc đêm khuya thanh vắng không có người, cả hai dửng xe ngoài cổng và đi bộ vào. Đứng trước tượng Thánh Gióng, chú Thạch chắp tay lại khấn cầu:
- Nước Nam đang lúc lâm nguy, xin Thánh Gióng hiển linh để bảo vệ cho dân tộc ta.
Khấn dứt câu chú Thạch đưa hai tay lên không mua máy một lúc. Bất ngờ mây đen kéo tới ngay trên đầu tượng Thánh Gióng. Thế rồi giữa đám mây đó bỗng xuất hiện một lỗ hổng, một thứ ánh sáng trắng soi thẳng vào tượng. Chỉ mấy giây sau, một loạt tiếng "răng rắc" phát ra. Ngay tức thì cả tượng người và ngựa đã cử động được mà nhẩy thẳng xuống đứng trước mặt chú Thạch và Long. Thánh Gióng xuống khỏi yên ngựa, ngài nhìn Long và chú Thạch đang cúi đầu giọng vang như sấm:
- Chẳng phải Hưng Đạo đại vương cho gọi ta hay sao?