Quyển 1 - Chương 15: Cạm bẫy

Ngọc Lam, ông Halem và Liên ngồi đó lặng im nghe Long kể lại những gì mà cậu ta đã nhìn thấy. Theo như Long, thì bọn quỷ này xuất phát từ núi rừng phía Bắc, khoảng địa phận Sapa. Không biết từ lúc nào, hay bằng cách nào mà bọn quỷ này đã quay lại đước trần thế. Và điều còn đáng lo ngại hơn nữa, đó là bọn chúng nhập vào những người bình thường, hay có thể hiểu cách khác là mượn xác họ vậy. Bon quỷ xuất phát từ đây, và chúng đang ngấm ngầm nhập vào thêm nhiều người nữa, và hiện giờ chúng đã có mặt ở đây, thành phố Hà Nội. Ông Halem ngồi đó vừa nghe đến Sapa thì bao nhiều kí ức như hiện về, và trên khuôn mặt ông ta đã lộ ra chút gì đó thất kinh. Ngọc Lam nói chen vô:

- Vậy cậu có biết tại sao bọn chúng lại tìm cách sát hại mình và cả nhà mình hay không?

Long ngẫm nghĩ một lúc, thế rồi cậu ta đáp:

- Có thể vì chúng biết cậu là một trong tứ thánh, và bọn chúng lo sợ rằng cậu sẽ cản trở mục tiêu của chúng, nên chúng tìm cách tiêu diệt cậu trước.

Ngọc Lam nghe thấy vậy thì có vẻ hơi lạnh gáy, ông Halem lên tiếng:

- Thế con có biết mục tiêu của chúng là gì không?

Long ngồi đó cố nhớ lại những gì mình đã thấy, thế rồi cậu ngửng mặt lên nhìn thẳng vào mặt ông Halem nói:

- Theo như con nghĩ, thì kẻ thù lớn nhất của lũ quỷ này lầ nhà Trần đã không còn tồn tại ở thế giới này ... vậy thì bọn chúng chỉ còn duy nhất một mục tiêu mà thôi...

Ngọc Lam nói:

- Mục tiêu gì?

Long nhìn Ngọc Lam với con mắt lo lắng:

- Đó là thống trị nước Nam, vùng đất của Thiên Long, Một trong chín nơi trên trái đất này có chung giới môn dẫn thẳng lên giời.

Ngọc Lam càng nghe thì càng ớn lạnh hơn nữa. Ông Halem ngồi ngẫm nghĩ một lúc, thế rồi ông hỏi:

- Nhưng con có nhìn thấy bọn chúng đọat xác kiểu gì không? Bọn chúng nhập vào con người kiểu gì?

Long ngồi cố nhớ lại và nói:

- Tại Sapa thì có một người đã vô tình mở đường cho chúng tại vùng đất bị quên lãng. Còn việc sau này chúng nhập vào người sống thì con nghĩ rằng đó như thể một căn bệnh vậy, vì tất cả những người bị nhập đều có nổi gân đen khắp người, nhưng chúng làm cách nào để lây nhiễm căn bệnh đó thì con không rõ.

Cả bốn người ngồi đó nghĩ ngợi một lúc, Ngọc Lam lên tiếng:

- Nếu qua đường không khí thì cả thành phố phải bị nhiễm bệnh rồi, thế nên căn đường lây lan dịch bệnh phải kín đáo lắm.

Liên bây giờ mới nói thêm vô:

- Theo con nghĩ thì căn bệnh này lây lan qua một con đường nào đó, mà chất độc từ từ ngậm dần vào cơ thể. Đợi đến khi chất độc tích tụ đủ, thì bọn quỷ sẽ cướp xác của người đó.

Ông Halem lúc này mới lên tiếng:

- Cho dù có gì đi chăng nữa, thì chúng ta cũng phải chuẩn bị cho thật kĩ.

Ông Halem quay qua Ngọc Lam nói:

- Hiện giờ bọn chúng mới chỉ phát hiện ra con, nên con phải hết sức cẩn thận nghe chưa.

Ngọc Lam khẽ gật đầu trong lo lắng. Ông Halem nói:

- Con yên tâm, chúng ta sẽ tìm mọi cách để bảo vệ con hay như cả người nhà con.

Long đang ngồi đó chợt như nhớ ra cái gì, cậu đứng vội lên chay ù vào phòng trong trước sự ngơ ngác của mọi người. Một lúc sau Long quy lại, cậu ta đặt một con dao gập lên bàn. Long đẩy con dao đó về phía Ngọc Lam mà nói:

- Cậu cầm lấy đi.

Ngọc Lam cầm con dao đó lên coi mà không hiểu lắm, sau đó cô mở con dao ra. Ngọc Lam đưa con dao lên nhìn, con dao này được trạm khắc hình con rồng ở lưỡi dao rất công phu và tỉ mỉ, Long nói:

- Hãy giữ lấy nó làm vật phòng thân, tớ tin chắc rằng sẽ có lúc cậu cần đến nó.

Ngọc Lam lúc đầu còn lưỡng lự, nhưng sau đó chính ông Halem đã khuyến khích và nói rằng cô cứ nên giữ lấy nó, vì sẽ có lúc Ngọc Lam cần tới nó.

Cả bốn người ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa rồi cũng đứng lên ra về. Trên đường về ông Halem còn kể rõ cho Ngọc Lam nghe về trân thân của Long. Hóa ra cái anh tràng mộc mạc làm ở của hàng dao kéo này lại chính là kim thiên long, là kim thánh, người có thể tạo ra những thứ vũ khí, những bộ áo giáp chắc và bền nhất. Điều còn đáng nói hơn nữa đó là tiền kiếp của Long đã có thời được đứng dưới trướng của nhà Trần và là người đích thân chế tạo ra kiếm và bộ giáp sắt cho Trần Hưng Đạo để giúp ngài chống lại bọn quỷ dữ và giữ vững bờ cõi nước nhà. Sau cái ngày hôm đó về, Ngọc Lam đã liên lạc ngay với Hằng và nói những gì cô biết về những tên hôm bữa đã tấn công cả gia đình cô. Nghe Ngọc Lam nói về vụ việc này có thể bát nguồn từ khu rừng phía bắc, tức địa phận Sapa, thì Hằng còn kinh ngạc hơn nữa khi mà đúng là mới có mấy năm trước bên ngành đã điều động một lượng lớn quân đội lên đó để dẹp loạn, trong đó còn có cả Hưng. Và điều còn đáng nói hơn nữa đó là Hằng nghĩ rằng rất có thể những tên phiến loạn trên đó có liên quan tới những tên côn đồ hôm nào đã tấn công gia đình Ngọc Lam. Tuy rằng có điều mà Hằng cảm thấy khó hiểu hơn, đó là cô nhớ trong hồ sơ ghi lại của ĐNQP về vụ việc phản động trên Sapa có ghi rõ là ban ngành trong miền Nam đã đưa ra một loại thuốc và chữa trị bệnh cho những kẻ đó, không lẽ nào căn bệnh này chưa hoàn toàn được dập tắt hẳn và nó còn lan xuống đến cả thành phố rồi. Nghĩ đến đây, Hằng lập tức nhanh chóng vào cuộc điều tra, đồng thời cô cũng đã kịp báo cáo lên bên lãnh đạo tại thành phố Sài Gòn để nhờ chỉ đạo thêm.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, cuối cùng thì điện thờ của nhà Ngọc Lam đã được khai trương, các tượng phật và thần thánh được bầy nghiêm trang và lộng lẫy trong điện. Bên ngoài cửa là hai con kỳ lân bằng đá đen nhìn thật hùng dũng và oai nghiêm. Sau khi điện thờ được khánh thành, Ngọc Lam đã làm theo lời ông Halem bảo, đích thân Ngọc Lam phải ở lại canh gác điện và ngồi thiền ở đó trong suốt bẩy ngày liền tuyệt đối không được đi đâu. Ngọc Lam canh điện được đến tối hôm thứ năm thì đêm đó đã có kì tích xuất hiện. Ngọc Lam đang nằm ngủ tạm dưới chân phật tổ thì bất ngờ cô như ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt lan tỏa. Ngọc Lam hít phải cái mùi hương đó thì cô bỗng tỉnh như sáo. Ngọc Lam mở mắt nhìn thì thấy ngoài sân vườn có một thứ ánh sáng gì đó trói lòa lắm. Linh tính có vị thần tiên nào ghé thăm điện, Ngọc Lam vội mở cửa bước ra. Đập vào mắt của cô là một người đàn bà trung niên, gương mặt đẹp lộng lẫy và vô cùng phúc hậu. Trên người mặc một chiếc váy cổ vàng óng ả. Người đàn bà náy đứng ở sân mỉm cười nhìn Ngọc Lam, Ngọc Lam như nhận ra người này, cô vội vàng bước xuống sân quỳ gối cúi lạy mà nói:

- Ngọc Lam xin cúi chào Địa Mẫu.

Địa Mẫu từ từ đỡ Ngọc Lam đứng dậy, bà nhìn Ngọc Lam mỉm cười mà nói:

- Chỉ trong một quãng thời gian ngắn, mà con đã thực sự trưởng thành rồi.

Ngọc Lam đỏ mặt nói:

- Cám ơn Địa Mẫu quá khen.

Đĩa Mẫu nhìn khắp điện thờ của Ngọc Lam và nói:

- Cuối cùng con đã lập được điện thờ, vậy là công đức của con đã được tăng lên... nhưng ...

Ngọc Lam hỏi:

- Nhưng sao ạ?

Địa Mẫu nắm chặt lấy hai tay cô mà nói:

- Còn có một cái đại họa nữa mà con sẽ phải gánh chịu, ta hôm nay tới đây là muốn nhắc cho con nhớ, và hy vọng con sẽ vững lòng vượt qua.

Ngọc Lam nghe thấy địa mẫu nhắc lại tai họa thì cô mới nhớ, Ngọc Lam cảm thấy lo lắng, thế rồi cô hỏi:

- Nhưng con tưởng còn hai cái tai họa nữa ạ?

Địa Mâu nhìn Ngọc Lam nói:

- Chẳng phải con đã mất đi hai người chú rồi sao? Đó đã là họa trong họa rồi đó?

Ngọc Lam nghe đến đây thì cô có hơi cúi mặt buồn bã. Địa Mẫu thấy vậy, bà khẽ nâng cằm Ngọc Lam lên, sau đó Địa Mẫu một tay vuốt tóc Ngọc Lam bà nói:

- Con còn nhớ những gì ta nói với con giữa ngọn lửa ấm ức chứ?

Ngọc Lam khẽ gật đầu, thế rồi Địa Mẫu đưa hai tay lên áp vào má Ngọc Lam và nói:

- Vậy thì hỏa phụng thiên của ta hãy vững lòng nhé, hãy cố gắng lên, nên nhớ con không được bỏ cuộc, vì con rồng cháu tiên họ trông cậy vào con nhiều lắm đó.

Nghe đến đây Ngọc Lam cúi đầu khẽ nói "Dạ", thế rồi ngay khi mà Ngọc Lam ngửng đầu lên thì cô nhìn thấy Địa Mẫu đang bay dần lên trời.

Không ít lâu sau đó, Ngọc Lam đã mở một cửa hàng quần áo ở số 4 Hội Vũ với tên gọi là Mẫn Design. Chắc hẳn các bạn còn nhớ, Ngọc Lam ngày trước rất có khiếu với việc may vá và thiết kế và bố mẹ của cô đã tính đến chuyện mở cho cô một cửa hàng quần áo để cho cô có việc làm vì Ngọc Lam đã bỏ học Lâu rồi mà. Quán quần áo của Ngọc Lam mở ra cũng khá đông khách, có lẽ một phần là vì nhiều thanh niên hiện giờ thích kiểu mốt quần áo do cô thiết kế. Thêm vào đó, Ngọc Lam nhớ việc ông Halem nói rằng để ngăn chặn việc quỷ dữ chiếm đoạt thân xác của con người, thế cho nên mỗi một chiếc áo, chiếc váy, hay như một món đồ nào đó do Ngọc Lam thiết kế ra. Cô đã khéo léo dùng hỏa thuật của của mình để niệm thần chú và yểm một lá bùa hộ thân cho từng bộ đồ với hy vọng rằng những người mặc quần áo do cô thiết kế có thể xua đuổi tà ma và mang lại may mắn cho họ. Cũng kể từ khi mở tiệm Mẫn Design, có thể nói Ngọc Lam và Long gặp nhau nhiều hơn, và có thể nói rằng có lẽ họ chính thức làm người yêu của nhau. Khánh tuy biết rằng Ngọc Lam bây giờ đã có Long, dù rằng trong lòng Khánh còn rất yêu Ngọc Lam, nhưng cũng chỉ vì thấy Ngọc Lam bây giờ hạnh phúc hơn trước nên cậu ta đành nén lòng lại và cố quên đi Ngọc Lam.

Hôm đó trời mưa tầm tã, Ngọc Lam đang ngồi trong tiệm nghe bản nhạc "Stay" của Rhiana thì bỗng Long mặc áo mưa mở cửa vô. Ngọc Lam chạy tới gỡ áo mữa cho Long và nói:

- Trời ơi mưa to, anh tới đây làm gì?

Long mỉm cười nói:

- Em không biết hôm nay là ngày gì à?

Ngọc Lam nhìn mặt Long mỉm cười nói:

- Em đâu biết đâu...

Long đưa tay lên véo nhẹ má Ngọc Lam nói:

- Còn giả vờ nữa, hôm này là kỉ niệm bốn tháng ngày chúng ta yêu nhau đó.

Ngọc Lam nghe thấy Long nói vậy thì cô đỏ mặt cười rúc rich nói:

- Anh biết rồi còn hỏi em...

Long cầm tay Ngọc Lam đưa cô vô bàn làm việc nói:

- Anh có cái này tặng em.

Long móc trong túi ra một cái họp giấy nhỏ đặt lên bàn. Ngọc Lam từ từ mở hộp, ôi đẹp quá, bên trong là một chiếc vòng tay màu trắng tựa như vàng trắng vậy, còn có một loạt năm hòn đá đen rất đẹp đính lên đó nữa. Ngọc Lam nhìn Long nói:

- Anh tặng em hả?

Long nhìn Ngọc Lam mỉm cười:

- Ừ, tự tay anh làm đó.

Ngọc Lam cầm lên ngắm nghía ráng vẻ thích thú lắm, thế nhưng như nhận ra vấn đề gì đó. Ngọc Lam đặt lại vào hộp cô nói:

- Thôi em không nhận đâu, anh và em yêu nhau chưa lâu, tiền đâu anh mua món đồ đắt tiền thế này. Em biết anh không giầu có gì, chỉ cần tấm lòng của anh thôi là em mãn nguyện rồi.

Long mỉm cười cầm tay Ngọc Lam thật chặt và nói:

- Em à, em nghĩ đây là vàng trắng hả? không phải đâu, thứ kim loại này còn quý hóa hơn vàng đó.

Ngọc Lam nghe Long nói cũng chưa tin lắm, thấy vậy Long nói tiếp:

- Còn năm viên Thổ Ngọc là của chú Bảo Thạch tặng anh. Anh đúc cho em một cái lắc tay và đính năm hột này lên đó. Tự tay anh làm nên, nên em không phải lo ngại gì đâu ha?

Ngọc Lam ngượng nghịu ngồi sát lại Long nói thỏ thẻ:

- Thiệt không anh?

Long vòng tay ôm lấy eo Ngọc Lam nói:

- Em đeo vào đi, sẽ thấy sự kì diệu.

Ngọc Lam nghe lời bèn cầm lên đeo thử, thế nhưng chiếc vòng có vẻ quá rộng, Ngọc Lam nói:

- Nó rộng quá anh...

Ngọc Lam chưa nói dứt câu thì bất ngờ chiếc vòng đã tự co lại để vừa với tay Ngọc Lam. Chiếc vòng này bỗng chốc chuyển qua một mầu vàng sáng óng ả, thêm vào đó hai viên Thổ Ngọc đang từ mầu đen bỗng biến thành mầu đỏ sáng rực lên như hai ngọn lửa. Ngọc Lam nhìn cái vòng biến đồi và cô vô cùng kinh ngạc, Ngọc Lam nhìn Long mặt mừng rợ không nói nên lời. Thấy vậy Long mới giải thích:

- Hiện giờ em là người duy nhất bị phát hiện và có nguy cơ bị quỷ dữ hãm hại. anh làm tặng em chiếc vòng này nó bao gồm sức mạnh của Thổ Thánh và Kim Thánh. Có chiếc vòng này trên người, chắc chắn em sẽ được an toàn và nó sẽ giúp em vượt qua cơn nguy kịch.

Nghe đến đây, Ngọc Lam cảm động lắm, cô vòng tay qua đầu Long, thế rồi cô nhẹ nhàng đặt lên môi Long một nụ hôn, có thể nói đây là nụ hôn đầu tiên kể từ ngày hai người quen nhau. Trong tiệm thì một đôi trai gái hôn nhau với một tình cảm mãnh liệt và cháy bỏng, bên ngoài thì mưa rơi rả rich, quả là một khung cảnh lãng mạn ra sao.

Bất ngờ chiếc điện thoại của Ngọc Lam reo vang, Ngọc Lam vội buông tay và nhấc máy điện thoại lên nghe:

- A lô, chị Hằng ạ?

Không biết hai người nói gì mà chỉ thấy Ngọc Lam vâng dạ liên hồi. Ngọc Lam cúp máy, thế rồi cô quay ra nói với Long:

- Có lẽ bên ĐNQP đã tìm ra nguyên nhân của căn bệnh rồi?

Long nói giọng tò mò:

- Em nói thật chứ? Nguyện bệnh lây lan qua đường nào?

Ngọc Lam đáp:

- Theo em hiểu thì là qua nguồn nước, nhưng giờ em phải tới đó ngay.

Long mỉm cười đáp:

- Vậy em đóng cửa hàng đi đi cho kịp, còn anh cũng về luôn đây.

Ngọc Lam mỉm cười, thế rồi cô đặt lên má của Long một nụ hồn sau đó tiễn cậu tar a về trước. Xong xuôi Ngọc Lam cũng đóng cửa tiệm và vội vã chạy ngay tới tòa nhà của ĐNQP.

Lên đến phòng của Hằng, vừa thấy Hằng thì cô đã vội vã kéo tay Ngọc Lam xuống phòng hậu cần và đưa cho Ngọc Lam một bộ quân phục để Ngọc Lam mặc vào. Mặc quân phục xong xuôi, Hằng và Ngọc Lam cùng với một số cán bộ nữa lêo lên một chiếc xe sáu chỗ phi thẳng tới một căn nhà trên đường Hàng Bông. Mặc cho Ngọc Lam có hỏi Hằng:

- Có gì mà nghiêm trọng thế chị?

Hằng nói:

- Tên đầu gấu bắt được hôm nào ở nhà em đã tiết lộ thông tin về băng nhóm của hắn. Sau bao ngày điều tra, chúng ta đã lần ra được.

Ngọc Lam nói:

- Chỉ có vậy thôi ạ?

Hằng nói thêm:

- Điều còn đặc biệt hơn là anh em bên cảnh sát hình sự nghi rằng chúng đang đầu độc nguồn nước sạch của thành phố.

... Tại trụ sở ĐNQP ...

Tại phòng tạm giam, nơi tên đầu trọc hôm nào đang bị nhốt. Nhân viên cảnh vệ đứng nghiêm người đưa tay chào một viên chỉ huy cấp cao trong bộ quân phục đen. Viên chỉ huy này sau khi bảo đồng chí cảnh vệ mở cửa phòng giam tên đầu trọc ra thì bảo anh ta lui đi. Người đàn ông này bước vào trong phòng tạm giam hướng mắt nhìn tên đầu trọc. Tên đầu trọc vừa nhìn vào cái con mắt nổi đầy gân đen thì hắn như nhận ra đồng bọn, hắn nói:

- Tôi đã làm đúng như lời ông nói, và bọn chúng đã lần ra được địa điểm phát tán, chúng đang đến nơi đó. Ông còn không mau thả tôi ra?

Người đàn ông này mỉm cười, thế rồi ông ta rút khẩu súng bên hông ra chĩa vào đầu tên đầu trọc này mà nói:

- Ngươi làm tốt lắm, thần bóng tối sẽ rất vui lòng.

Tên đầu trọc sợ hãi áp người vô tường nói giọng run rẩy:

- Tại sao ... tại sao lại gϊếŧ tôi...

Người đàn ông này mỉm cười:

- Vì ngươi đã xong việc rồi.

Nói đến đây, người đàn ông này cước cò, một tiếng nổ vang lên.

Viên cảnh vệ kia chạy vội vào, thấy cảnh tượng trước mắt cậu ta lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì vậy thưa chỉ huy?

Người đàn ông này quay lại mỉm cười nói:

- Không sao cả, tên này định hãm hại tôi, tôi phải ra tay.

Nói rồi người đàn ông này cất lại súng bước ra ngoài và nói:

- Đồng chí lập hồ sơ rồi gọi cho bên thu dọn nhé.

Đồng chí này nghiêm người đưa tay nói:

- Rõ!