Chương 18: Trở về

Sáu năm sau. Đế Đô.“Nghe nói gì chưa? Hôm nay ngài chủ tịch sẽ từ nước ngoài quay về công ty kiểm tra đó. Nghe nói ngài ấy có ý định nghỉ dưỡng tuổi già, giao lại công ty cho CEO đó!”

“Thì sao? Điều này ai ai cũng biết mà? Đâu có gì đáng nói?”

“Trời ơi, các cô không biết gì thật sao? Thư kí Anne cạnh ngài chủ tịch...”

“Sao? Thư kí Anne? Tôi nghe bạn trai làm việc bên đó nói, cô ấy ghê gớm lắm! Cô ấy theo ngài chủ tịch đã sáu năm trời, là cánh tay phải không thể thiếu của ngài ấy đó!”

“....”

“Ngài chủ tịch đến, mau, mau chỉnh đốn!”

Chủ tịch Tạ cùng Thư Di tiến vào. Người phía trước nghiêm nghị, nhìn thoáng qua đã như gây áp lực, “diêm ma sống”. Người đi sau cũng không kém, là một người phụ nữ trưởng thành, vest công sở, tóc búi sau gáy cùng cặp kính khiến cô trông già dặn nhưng lại quý phái và có sức hút. Người người đều nói, thư kí Anne xấu xí, béo mập, lại khó tính, nghiêm khắc. Chỉ có người ở trụ sở ngoại quốc mới biết người phụ nữ này như thế nào...

Đến tầng cao nhất của tòa nhà, cả đoàn người dừng lại, Thư Di còn chưa kịp định lại bản thân, theo bản năng cúi thấp đầu xuống :

“Chào tổng giám đốc!”.

Chủ tịch Tả kéo cô lên:

“ Đây là Anne, thư kí của ta ở nước ngoài, là một người rất có năng lực, cánh tay đắc lực của ta”

Thư Di nâng mặt lên, đối diện là một gương mặt quen thuộc, gương mặt khiến cô ngày nhớ đêm mong nhưng không thể làm gì, gương mặt khiến cô yêu nhưng cũng sợ hãi tột độ. Cô hốt hoảng, bốn mắt tròn nhìn nhau, cô phải chạy. Nhấc chân, quay lại chạy đi nhưng cánh tay lại bị giữ lại.

Ánh mắt Tả Lạc Thần cay đắng nhìn cô. Xa cách quá lâu khiến hắn như điên người. Trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt nhỏ mà mình vừa yêu vừa hận xuất hiện, hắn hận không thể lập tức bắt trói cô lại. Hắn không ngờ cô gặp hắn sẽ bỏ chạy như vậy. Hắn cao lớn hơn, đã bắt được cánh tay Thư Di, để cô đối diện với mình.

“Lăng Thư Di! Lăng Thư Di! Tám năm! Em rời xa tôi tám năm, không nói một lời rời xa tôi, em nhẫn tâm cắt đứt mọi liên hệ? Giờ đây em lại muốn bỏ chạy sao?”

Cô sợ hãi, hốt hoảng vùng vẫy.

“Thần! Thả em ra! Thả ra!”

Bất luận cô có vũng vẫy hay đánh thì hắn cũng một mực kéo cô đi trong ánh mắt sững sờ của bao nhiêu người, nhất là đôi mắt ghen tị của người nào đó...

Cạnh bàn làm việc, vậy mà có một phòng nghỉ rộng lớn, trong đó là quần áo Tây phục của Tả Lạc Thần. Thô bạo đẩy cô ngã xuống giường, hắn nhanh tay cởi bỏ quần áo mình, lại xé rách bộ đồ công sở của cô.

Thư Di cố chống cự nhưng vô ích. Giống như tám năm trước, hắn đặt vào môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt. Hắn đưa lưỡi muốn thâm nhập vào khoang miệng cô, Thư Di chống cự, nhắm nghiền hai mắt, ngậm chặt miệng. Tả Lạc Thần nào bỏ qua? Hắn dùng caravat đen nháy chói cô vào đầu giường, cởi đi những thứ vướng víu trên người cô. Cả thân thể trắng nõn không tì vết hiện ra trước mắt khiến hắn không nhịn được, bổ nhào vào cô, xoa nắn...

“Ư...”

Âm thanh quyến rũ kiều mị từ miệng cô khiến hắn khô họng, càng hung hăng làm tới...

Hắn xỏ xuyên cơ thể cô, cô đau đớn như bị cắt từng tấc da tấc thịt, cả người run rẩy, hét lên chói tai. Tả Lạc Thần vẫn như vậy, hắn điên cuồng hành hạ thân thể cô, miệng luôn hỏi cô hàng vạn câu hỏi. Hắn không muốn cô câm như hến, hắn muốn cô rêи ɾỉ, muốn cô hét thật lớn cho tất cả mọi người đều biết cô... Lăng Thư Di, là của hắn, là của riêng hắn...

“Hét lên! Em hét lên cho tôi! Nếu em không rêи ɾỉ, không hét chói tai, ba mẹ em đừng hòng có công việc!”

“Nói đi! Tại sao năm đó em rời xa tôi? Tại sao em không nói lần nào liền rời đi? Tại sao lại cắt đứt liên hệ? Tại sao?”

“Em chán ghét tôi đến vậy sao? Mở miệng ra!”

“...”

Sau mỗi câu hỏi của hắn là một lần mạnh mẽ đi vào, đi ra khiến cô đau điếng người.

“Con mẹ nó thả lỏng! Thả lỏng ra! Em muốn kẹp chết tôi sao?”

“...”

Nghe những lời nói thô tục, dẫm mĩ từ miệng Tả Lạc Thần, Thư Di chỉ có thể khóc. Hắn như muốn hành cô đến chết vậy, hắn thô bạo, hung hăng “làm” cô chết đi sống lại.