Động trùng quá mức hung hiểm, những người khác đều đã chết, chỉ có Lục Nhưỡng còn sống trở lại.
Trên mặt mọi người lộ ra một mảnh tĩnh mịch, quả thực như cha mẹ chết, rốt cuộc Lương Vượng chính là một vị lính gác!
Chỉ có Tô Vi đứng ở bên người Lục Nhưỡng, trộm giật giật cái mũi.
Còn tắm rồi mới trở về?
-
Tuy rằng động trùng bị tiêu diệt, nhưng bởi vì lính gác Lương Vượng đã chết, cho nên mọi người lại mất đi người tâm phúc, sôi nổi lái xe chạy đi, chỉ còn lại có một bộ phận người lưu ở tại chỗ.
Trong nhà xe, Lục Nhưỡng nhắm hai mắt, gò má ửng đỏ.
“Vi Vi, anh giống như phát sốt.”
Nên! Ai bảo anh đi tắm lén một mình!
Lục Nhưỡng tuy rằng là lính gác cấp Thần, nhưng có bệnh chung của lính gác, thậm chí so với lính gác bình thường càng nghiêm trọng hơn.
Khát vọng được dẫn đường của hắn so với bất luận kẻ nào khác đều mãnh liệt hơn.
Sự kiện động trùng hôm nay, Lục Nhưỡng rõ ràng đã vận dụng tinh thần lực.
Tô Vi nói nhỏ: “Vậy anh nằm dịch vào bên cạnh đi, đừng để nóng đến em.”
Nửa đêm canh ba, Tô Vi ngồi xổm trong nhà xe, nhìn Lục Nhưỡng nằm ở bên người chính mình.
Nam nhân lớn lên rất đẹp, dù sao cũng là nam chủ, gương mặt này có thể nói là cực phẩm, dù cho không phải lính gác, chỉ cần bằng vào gương mặt này, cũng có rất nhiều nữ cho không, nam cũng không ít.
Dù sao chính là rất đẹp.
Tô Vi giơ tay, đặt khăn ướt lên trên mặt Lục Nhưỡng.
Sau đó bắt đầu như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, hiện tại che lỗ mũi của Lục Nhưỡng, có thể làm hắn hít thở không thông rồi chết hay không?
“Khụ khụ khụ……”
Lục Nhưỡng đột nhiên ho khan lên.
Tô Vi vội vàng dịch khăn trên mặt hắn đi.
Nam nhân khuôn mặt ướt dầm dề mang theo vệt nước, một đôi mắt đen rơi xuống trên mặt Tô Vi.
Hắn thong thả nâng tay lên, đầu ngón tay vòng quanh sợi tóc của cô, sau đó ở trong tầm mắt nghi hoặc của Tô Vi, dùng sức túm!
“A!” Tô Vi khẽ kêu một tiếng, nhìn mấy sợi tóc của chính mình bị túm xuống dưới, đau lòng không thôi.
Vốn dĩ bởi vì dinh dưỡng không tốt cho nên tóc có hơi chút khô khốc ám vàng.
Cacbohydrat hút vào không đủ, cô cũng bắt đầu rụng tóc.
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Hoa của cô cứ như vậy mà đã rời khỏi cô.
Lục Nhưỡng túm ba sợi tóc của cô, lại lần nữa nhắm mắt lại.
Tô Vi ý đồ lấy Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Hoa trở về, lại ở khi chạm vào Lục Nhưỡng, đầu ngón tay sờ đến một chút trơn trượt.
Cô cúi đầu, đối mặt cùng đôi mắt tinh thần thể của Lục Nhưỡng.
Tiếng thét chói tai nhẫn ở trong cổ họng không có nhổ ra, Tô Vi trừng mắt, trơ mắt nhìn con rắn màu trắng mắt đỏ chậm rì rì bò đến bên người cô, sau đó dùng đầu rắn củng củng……một con gà vùi đầu bên chân cô?
Đây là con gà gì? Ở chỗ này từ khi nào?
Con gà to bằng bàn tay, chưa đủ lông đủ cánh, cổ súc lại, lộ ra một mảnh đỉnh đầu trụi lủi.
Thoạt nhìn có hơi chút xấu xấu ngốc ngốc.
Tô Vi không nhịn được duỗi tay chọc chọc con gà kia.
Con gà nhỏ phát ra tiếng “Cát cát” mỏng manh, giống một quả cầu lông xù xù màu vàng chui vào trong lòng ngực Tô Vi.
Chờ một chút, thứ này, tựa hồ, hình như là tinh thần thể của cô???
Tô Vi nhớ rõ trong nguyên tác, tinh thần thể của Tô Vi là một con chim sẻ, thoạt nhìn so với con gà của cô khí phái hơn nhiều.
Nhưng dựa theo cốt truyện nguyên tác, hiện tại cô hẳn là còn chưa có biến thành dẫn đường đi?
Chẳng lẽ là bởi vì tinh thần thể của Lục Nhưỡng quá mức hỗn loạn, cho nên câu dẫn gien dẫn đường trong cơ thể cô ra tới?
Hừ! Con gà hư hỏng! Sao người ta mới chỉ tùy tùy tiện tiện câu dẫn mày liền ra tới? Có một chút rụt rè hay không?
“Cát cát……” Con gà hư hỏng khả năng bởi vì là phát dục bất lương, sinh non, cho nên có vẻ cực kỳ gầy yếu.